Chỉ mất khoảng một giờ, thôn Trường Hưng đã xuất hiện trước mắt mọi người. Trước làng có một cây cầu gỗ, qua sông là đến đầu làng.

Giang Tông Chính ra hiệu cho các thanh niên trí thức lấy hành lý và theo mình rồi dặn người lái xe bò: “Hôm nay bò vất vả rồi, ngày mai nhớ cho nó ăn thêm cỏ.”

Trên đường đi, các thanh niên trí thức nhìn cảnh vật trước mắt liền cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình, ngay cả Ngô Quang Tiền cũng không cười nổi.

Mặt đất toàn là bùn nước, đi một bước là gặp hố, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ ngã.

Giang Tông Chính cũng cảm nhận được tâm trạng của các thanh niên trí thức nên ông cất lời an ủi: “Thường thì chỗ này cũng đi được, nhưng mấy ngày trước mưa lớn mới đọng nước thế này. Đi theo tôi, tôi sẽ dẫn mọi người đi ăn bữa cơm nóng.”

Nhóm thanh niên trí thức tiếp tục đi theo Giang Tông Chính, khi đi qua con đường bùn lầy, nhìn thấy những ngôi nhà của từng hộ gia đình họ mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải nhà tranh lụp xụp là được, thậm chí còn có vài ngôi nhà ngói gạch.

“Đại đội trưởng, ở đằng kia là nhà của ai?”Ngô Quang Tiền hỏi.

“Đó là nhà của em trai chú, còn bên này là nhà chú. Sau này nếu các cháu có việc gì thì cứ đến tìm chú.”

Giang Tông Chính dẫn sáu thanh niên trí thức về nhà mình. Vợ ông đã đợi từ lâu, nghe thấy tiếng động liền mở cửa sẵn, rồi trách móc: “Sao lần này về muộn thế, trời đã tối đen rồi.”

“Đường khó đi, bò lại quấy nên mới về trễ.”

Vợ của Giang Tông Chính - Lý Xuân Phân không nói gì thêm, nhiệt tình mời các thanh niên trí thức vào nhà: “Mau vào, đi đường mệt rồi, để dì đi rót nước cho các cháu.”

Sự nhiệt tình bất ngờ này khiến mọi người bối rối, Ngô Quang Tiền từ chối: “Dì, chúng cháu không ăn đâu, thật sự không cần đâu.”

Vụ mùa không được tốt lắm, nếu sáu người bọn họ thực sự ăn, nhà đội trưởng chắc chắn sẽ thiếu lương thực.

Giang Tông Chính ngồi xuống ghế, dùng điếu cày gõ gõ lên bàn, nói: “Các cháu cứ yên tâm mà ăn, những thứ này cũng là của các cháu.”

“Các cháu vừa đến, chắc chắn chưa được chia lương thực của đội. Hiện tại còn mấy tháng nữa mới đến mùa thu hoạch, cũng không thể không cho các cháu ăn được, coi như là cho các cháu mượn trước.”

“Mỗi người là mười lăm cân lương thực thô, nếu muốn ăn lương thực loại tốt thì đổi theo tỷ lệ hai cân rưỡi lương thực thô lấy một cân lương thực loại tốt với dân làng.”

Các thanh niên trí thức đều đồng ý.

Dù Giang Tông Chính là đại đội trưởng nhưng thức ăn cũng không khác gì so với người dân bình thường. Vì chiêu đãi các thanh niên trí thức, Lý Xuân Phân đành phải nhịn đau nấu một nồi canh trứng, uống vào thấy ấm cả người.

“Mọi người ăn cơm đi, ăn đi ăn đi.”Giang Tông Chính gọi mọi người ăn cơm, Sở Tang Ninh mỉm cười ngồi sang một bên.

Ngồi cạnh cô là Hạ Duyệt Dương và Triệu Giai Vân, hai người coi Sở Tang Ninh như không khí, rõ ràng mới gặp nhau mà đã thân thiết như chị em.

Những trò nhỏ này Sở Tang Ninh không thèm để tâm, cô bình thản, nhưng vẻ mặt điềm tĩnh này lại khiến Triệu Giai Vân thấy rất tức giận.

Mọi người ngồi ăn cơm cùng nhau, Lý Xuân Phân cũng múc cho chồng mình một bát canh. Trong thời buổi này, mùa màng không tốt, họ cũng không nỡ lãng phí hai quả trứng để nấu một nồi canh trứng.

“Tôi không uống đâu, để dành cho Đại Bảo.”Giang Tông Chính xua tay, ý bảo vợ mình đem canh đi, ông chỉ ăn ít rau và bánh ngô là được.

Đại Bảo là cháu của họ, là cháu trai duy nhất của nhà họ Giang, vì sinh non nên sức khỏe đứa bé yếu, thường xuyên bị cảm lạnh hoặc sốt mỗi khi bị gió thổi hay mưa dầm. Giang Tông Chính coi đứa cháu này như báu vật mà chăm sóc. 

Lý Xuân Phân cũng thương cháu mình nhưng bà cũng phải chăm lo cho chồng, nghe vậy, bà khẽ khuyên: “Đại Bảo còn, ông mau uống đi.”

Nhìn thấy chỉ một bát canh trứng thôi mà cũng từ chối qua lại, mấy thanh niên trí thức không tiện nói gì, chỉ im lặng ăn vài miếng bánh ngô, cũng không dám động nhiều vào đồ ăn.

Sau bữa cơm, Giang Tông Chính dẫn các thanh niên trí thức đến nơi ở của họ. Chỗ này lâu rồi không có ai ở, cửa sổ đã hỏng, cửa cũng kêu cót két.

Ngô Quang Tiền vừa đẩy cửa ra đã bị một cơn gió bụi thổi vào mặt: “Khụ khụ khụ.”

“Hôm nay chịu khó một chút, ngày mai dọn dẹp lại sau.”Giang Tông Chính chỉ vào căn phòng có bức tường thấp ở góc: “Phòng đó tường thấp, không an toàn, các nam thanh niên ở bên đó đi.”

Nếu chẳng may có ai trong làng uống rượu say rồi mất kiểm soát trèo qua tường vào, nam thanh niên thì không sao, nhưng nếu là nữ thanh niên thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự. Cho nên Giang Tông Chính mới sắp xếp như vậy, những thanh niên trí thức trước kia cũng ngủ như vậy. 

Nhưng… Lần này số lượng thanh niên trí thức không đúng lắm, mà gian phòng bên kia cũng chỉ có một cái giường nhỏ đủ chỗ cho hai người, nếu thế thì sẽ có một nữ thanh niên trí thức phải ngủ riêng. 

“Ừm, bên trong chỉ có thể đủ chỗ cho hai người, hay là các cháu ngủ tạm một đêm đi, ngày mai chú sẽ tìm người làm thêm một cái giường nữa.”

Hà Duyệt Dương nghe xong lập tức phản đối, ba người cùng ngủ chung trên một chiếc giường nhỏ, chắc chắn sẽ có một người buộc phải ngủ dưới đất, hơn nữa nơi này đã lâu rồi chưa được dọn dẹp, có khi dưới đất lại dính cả phân chuột nữa, cô ta không muốn chút nào. 

"Đại đội trưởng, không được, ba người chúng tôi không thể ngủ chung được.”Nói xong, cô ta còn liếc trộm Sở Tang Ninh, thấy cô trông không hề bận tâm, Hạ Duyệt Dương kéo Triệu Giai Vân đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: “Sở thanh niên, tôi và Giai Vân sẽ chen chúc một chút, cô đi tìm chỗ khác đi."

Sự cô lập trắng trợn này ngay cả Giang Tông Chính cũng nhận ra, ông cau mày tỏ vẻ không hài lòng với Hạ Duyệt Dương. ( truyện trên app tyt )

Mấy nam thanh niên trẻ tuổi trước đó thấy mình đã có chỗ ở, lại thấy mấy nữ thanh niên đang đấu đá với nhau liền liếc mắt trao đổi, sau đó cầm gói đồ nói vài câu qua loa rồi đi.

“Sở thanh niên, cháu cứ ở tạm đó một đêm, ngày mai chú sẽ tìm chỗ cho cháu.”Giang Tông Chính cũng chỉ có thể làm vậy, vì dù sao nhà ông cũng đông người, không còn chỗ để chứa thêm một thanh niên nữa.

Sở Tang Ninh nhìn quanh một vòng, thấy ở rìa sân có một cái cửa nhỏ, không nhịn được hỏi: "Đại đội trưởng, chỗ đó để gì vậy?"

"Ồ, đó là chỗ để củi, chỗ đó quá nhỏ, không đủ chỗ để ngủ, mà cửa cũng thấp, phải cúi đầu khom lưng thì mới đi vào được."

Sở Tang Ninh cười cười: "Không sao, cháu sẽ ở đó, làm phiền đại đội trưởng rồi, vừa hay cháu cũng rất thích yên tĩnh."

Giang Tông Chính không còn cách nào khác, ông dặn dò vài câu, dưới ánh trăng ông cất bước trở trở về nhà.

Về đến nhà, ông còn nhỏ giọng nói với bà vợ già của mình: “Sở thanh niên là người tốt, chỉ có điều tính cách quá mềm yếu, dễ bị người ta bắt nạt."

Lý Xuân Phân đang ngồi ở đầu giường may áo cho cháu trai mình, nghe vậy bà chỉ cảm thán vài câu: "Trong đám thanh niên trẻ này, chỉ có Sở thanh niên là người tốt, vừa nãy ăn cơm xong còn không quên mang bát đĩa vào bếp nói là muốn rửa."

"Nếu không phải tôi cản lại, chắc chắn cô ấy còn muốn quét dọn sân cho nhà mình nữa."

Lúc này, Sở Tang Ninh bị Giang Tông Chính nhắc đến mà không hề hay biết, cô vẫn đang bận dọn dẹp vệ sinh. Chỗ này thật sự rất nhỏ nhưng cũng tự do, cô cũng không quen ở cùng người khác.

Nhân lúc không có ai xung quanh, Sở Tang Ninh đeo khẩu trang và dọn dẹp sạch sẽ bên trong, rồi cô lấy ga trải giường để trải giường, cất hết bánh quy, tiền và những vật quan trọng mà ba cô đưa vào trong không gian.

Nằm trên giường, cảm nhận toàn thân đau nhức, Sở Tang Ninh mới nhận ra mình thật sự đã đến nơi này, sau này cũng phải sống ở đây.

Nghe tiếng ếch kêu ngoài kia, Sở Tang Ninh nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi.

Bên kia, Triệu Giai Vân cũng nằm trên giường, tay kéo chăn nghĩ đến việc Sở Tang Ninh phải ngủ một mình trong kho củi thì không khỏi bật cười.

"Giai Vân, ngủ đi, đại đội trưởng nói ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm làm việc đấy.”Hạ Duyệt Dương mơ màng lẩm bẩm, trở mình, chân đạp vào bắp chân Triệu Giai Vân, nói vài câu rồi lại ngủ tiếp.

Triệu Gia Vân khó chịu tránh sang một bên, mặc kệ mùi ẩm mốc trong phòng, cũng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, loa ở đầu làng đột nhiên vang lên, giọng của đại đội trưởng Giang Tông Chính vang lên từ loa: "Mọi người nhanh chóng tập hợp đi làm thôi."

Sở Tang Ninh bị tiếng loa đánh thức, hôm qua cô mệt quá, đầu vừa chạm giường chưa đầy hai phút đã ngủ say, nghe xong lập tức thu dọn rồi đứng dậy.

Khi cô ra ngoài, mấy thanh niên trẻ khác vẫn còn đang mặc quần áo chưa chỉnh tề, mắt còn đang ngái ngủ đứng ở cửa, Ngô Quang Tiền nhìn vào phòng bếp chưa kịp dọn dẹp, nói với mọi người: "Đừng ăn sáng nữa, chúng ta ngủ quá giờ rồi."

Mấy người bọn họ mới đến ngày đầu tiên, nếu cùng nhau đến muộn thì sẽ không tốt lắm, đành không tình nguyện gật đầu, đi theo đám đông đi về phía ruộng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play