Khi tỉnh dậy, cô phát hiện cô gái ngồi bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt không mấy thiện cảm. 

Sở Tang Ninh thẳng lưng, bình tĩnh hỏi: “Triệu thanh niên, có việc gì sao?”Triệu thanh niên là người đầu tiên phát hiện Sở Tang Ninh bị sốt.

Triệu Giai Vân cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, vội vàng xua tay: “Không có việc gì, tôi chỉ là muốn xem tình trạng cô sao rồi thôi.”

Nhìn gương mặt kiều diễm của Sở Tang Ninh, dù đang bị sốt nhưng vẫn không che giấu được sự quyến rũ, Triệu Giai Vân không khỏi nghiến răng, cảm thấy tiếc nuối cho cuộc đời mình ở kiếp trước.

Đúng vậy, cô ta có ký ức từ kiếp trước. Cô ta và Sở Tang Ninh đều là thanh niên trí thức nhưng kết cục của hai người lại hoàn toàn khác nhau. 

Sở Tang Ninh kết hôn với một người nông dân trong làng còn Triệu Giai Vân cũng kết hôn với một người trong làng. 

Sau đó người nông dân mà Triệu Giai Vân vẫn luôn chướng mắt ra ngoài làm việc trở thành triệu phú đầu tiên trong thôn, mà Sở Tang Ninh cũng thuận lợi rời khỏi nơi nghèo khó này với chồng mình, cuối cùng là áo gấm về làng. 

Còn Triệu Giai Vân thì lại không được may mắn như vậy, chồng của Triệu Giai Vân là một tên ma men, hơn nữa còn luôn nghe lời mẹ, cũng vì những lời xúi giục của bà ta mà hai vợ chồng bất hòa, Triệu Giai Vân tuy còn trẻ nhưng lại bị bệnh tật cuốn thân. Cuối cùng, cô ta bị mẹ chồng hành hạ đến chết. 

Giờ đây, ông trời cho cô ta cơ hội sống lại, Triệu Giai Vân cho rằng đó là định mệnh, cô ta nhất định phải thay đổi số phận của mình. 

Còn Sở Tang Ninh... mọi thứ của cô đều phải thay đổi.

Sở Tang Ninh không hay biết gì về những âm mưu của người bên cạnh. Cô ngồi trên xe đến mức chân tay tê cứng, khi cô sắp không chịu nổi thì cuối cùng xe cũng dừng lại.

Ở một nơi khác, trưởng thôn Trường Hưng, Giang Tông Chính, ông cầm tờ giấy trong tay, lo lắng ngồi xổm dưới đất rít điếu thuốc lào. Cứ cách mấy năm lại có thêm một nhóm thanh niên trí thức đến đây.

Lần trước, những thanh niên trí thức không có việc gì làm bây giờ đều đã lập gia đình và sinh con trong làng. Bây giờ lại có thêm một nhóm mới, không biết họ sẽ như thế nào?

Thanh niên trí thức khác hẳn với những người nông dân sinh ra và lớn lên ở đây. Từ nhỏ họ đã ăn những loại lương thực tốt ở thành phố, chưa từng làm việc nặng. 

Đến thôn Trường Hưng này chắc chắn họ sẽ gây ra nhiều chuyện cười. Nghĩ đến việc lại phải giải quyết mớ hỗn độn, Giang Tông Chính rất muốn mặc kệ nhưng ông cũng không thể làm gì khác. Chính quyền đã phân chia, không phải việc ông nói không muốn là không cần nhận. 

Sở Tang Ninh theo đoàn người xuống xe, xách theo những túi đồ mà cha cô đã chuẩn bị, ba bốn túi lớn nhỏ. Nếu không phải trên xe đông người, Sở Tang Ninh đã sớm cất chúng vào không gian riêng của mình.

Thấy mọi người đã xuống, Giang Tông Chính dập tắt điếu thuốc lào, lớn tiếng gọi: “Thôn Trường Hưng đây, Triệu Giai Vân, Ngô Quang Tiền... Sở Tang Ninh.”

Ba nam, ba nữ đứng trước mặt Giang Tông Chính. Khi thấy Sở Tang Ninh, người cuối cùng xuống xe, Giang Tông Chính không khỏi thở dài. Những thanh niên này thật trẻ, làn da mềm mịn như chưa từng bị gió bụi thổi qua.

Cô gái đứng cuối là Sở Tang Ninh trông yếu đuối mỏng manh, nhìn một cái đã biết là người không thể làm việc nặng. 

“Đi thôi, để hành lý lên xe, chúng ta đi nào.”Trời đã tối, Giang Tông Chính thúc giục mọi người nhanh chóng lên đường.

Để xe bò kéo hành lý, Giang Tông Chính và một nhóm thanh niên trí thức đi phía sau xe, không ai nói gì.

Ngô Quang Tiền là người duy nhất chủ động, sau khi nghe nói người đang ở trước mặt là trưởng thôn Trường Hưng, hắn liền lấy ra một bao thuốc lá, loại hiệu Bắc Kinh.

Anh xuất thân từ một gia đình ở Bắc Kinh, việc xuống nông thôn chỉ là để rèn luyện. Nếu muốn, cha mẹ anh ta có thể tìm cách để hắn trở lại thành phố bất cứ lúc nào, nhưng Ngô Quang Tiền không muốn.

Anh ấy cảm thấy mình phải làm gương cho mọi người nên đã kiên quyết đến đây. Cha mẹ hắn không còn cách nào khác ngoài việc để con trai tự quyết định.

“Trưởng thôn, hút thuốc đi ạ.”Ngô Quang Tiền tiến lại gần Giang Tông Chính, cố gắng bắt chuyện.

Giang Tông Chính cũng là người từng đến huyện để họp hành, huống chi thôn của ông còn là một trong những làng nổi tiếng trong khu vực, tầm nhìn của ông cũng đã mở rộng nhiều. Khi nhận bao thuốc lá hiệu Bắc Kinh, ông nheo mắt lại nhìn kỹ, dưới ánh trăng mờ ảo, ông bật cười: “Người Bắc Kinh à?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Đúng vậy, trưởng thôn có con mắt rất tinh tường.”Ngô Quang Tiền giơ ngón tay cái lên. Anh ta cũng là người thông minh, biết rằng khi xuống nông thôn cần phải có mối quan hệ tốt với những người có thể làm chủ, trước mắt anh đang có một người như thế, Ngô Quang Tiền nhất định phải thể hiện tốt.

Giang Tông Chính không khách sáo, lấy điếu thuốc, kẹp vào tai, cười lớn: “Chú đâu có con mắt tinh tường gì, chỉ là chú có một người cháu, trước đây thường gửi thuốc cho chú, dù chú không muốn nhận cũng không được.”

“Trưởng thôn thật có phúc, cháu trai của chú cũng hiếu thảo nữa.”

Hai người tiếp tục trò chuyện, dường như quên hẳn những thanh niên trí thức khác. Sở Tang Ninh đi phía sau đói đến mức bụng dính vào lưng, thấy không ai để ý, cô nhanh chóng nhét một viên kẹo vào miệng.

Không ngờ cô chưa kịp vứt tờ giấy gói kẹo, Hạ Duyệt Dương đã quay lại, mũi cô ta nhạy như mũi cún, ngửi ngửi rồi lớn tiếng hỏi Sở Tang Ninh: “Cô vừa ăn gì đúng không?”

Tất cả mọi người nghe xong đều nhìn chằm chằm vào Sở Tang Ninh. Cô ngượng ngùng gật đầu: “Tôi đói quá.”

Giang Tông Chính nghe vậy liền giục mọi người đi nhanh hơn: “Mải nói chuyện với Quang Tiền mà quên mất việc quan trọng. Chú đã bảo vợ chuẩn bị ít cơm, đều là lương thực thô, mong mọi người không chê.”

Ngô Quang Tiền vội vàng xua tay: “Đâu có đâu, chúng cháu còn phải cảm ơn trưởng thôn nữa.”

Hai người lại bắt đầu nói chuyện, Hạ Duyệt Dương ngửi thấy mùi kẹo sữa từ miệng Sở Tang Ninh thì thèm đến chảy nước miếng, liền tiến lại gần Sở Tang Ninh cười nịnh bợ: "Sở thanh niên, điều kiện của cô tốt thật, nhà tôi còn không mua nổi loại kẹo rẻ nhất."

Hạ Duyệt Dương mặc bộ quần áo vá chỗ này chỗ nọ, than thở với Sở Tang Ninh về hoàn cảnh gia đình mình. Nhà cô ta đông người, ba mẹ tuy có hộ khẩu thành phố nhưng công việc lại rất vất vả, mỗi ngày kiếm chẳng được bao nhiêu tiền.

Gia đình có ba đứa con, hai con gái và một con trai. Mọi người thường nói con gái lớn, con trai út là được yêu thương nhất, chỉ có Hạ Duyệt Dương, con thứ hai là không được coi trọng. Việc đi xuống nông thôn cũng là do gia đình giấu cô ta để đăng ký.

Sở Tang Ninh không biết phải nói gì, cô không thấy thoải mái, Hạ Duyệt Dương muốn nói thì cứ nói, tại sao cứ phải động tay động chân, bàn tay cô ta còn đang muốn khoác lấy tay cô nên cô đã vô thức tránh sang bên cạnh.

“Cũng không tốt mấy đâu, những thứ này đều là do ba tôi tiết kiệm mua cho tôi.”Sở Tang Ninh nói. Câu này không sai, mặc dù công việc của Sở Viễn Lâm ổn định nhưng việc chi tiêu lại lớn. Có lẽ vì Sở Tang Ninh mất mẹ từ nhỏ, Sở Viễn Lâm luôn cảm thấy mình nợ cô con gái này. Bất cứ thứ gì ngon, đẹp hay đắt đỏ ở cửa hàng, chỉ cần Sở Tang Ninh muốn, Sở Viễn Lâm sẽ mua ngay. Vì vậy, lương của ông gần như tiêu sạch hàng tháng chỉ vì để con gái sống hạnh phúc.

Nghe lời từ chối của Sở Tang Ninh, Hạ Duyệt Dương vẫn muốn nịnh bợ để xin xỏ thêm. Ba mẹ cô ta không quan tâm đến cô ta, tất nhiên sẽ không chuẩn bị cho cô ta thứ gì tốt, chỉ có vỏn vẹn hai cái bánh ngô nhưng đã bị ăn hết từ lúc còn trên xe.

Sở Tang Ninh cau mày, chưa kịp nói gì thì cô đã nghe thấy một giọng nữ phía trước: “Duyệt Dương, tôi có kẹo, tôi cho cô.”

Là Triệu Giai Vân đang nói chuyện, gia đình Triệu Giai Vân cũng không khá giả gì, tuy có hộ khẩu thành phố nhưng cuộc sống cũng giống như gia đình Hạ Duyệt Dương. Việc cô ta sẵn sàng đưa kẹo cho Hạ Duyệt Dương là vì có mục đích khác sau này.

Nếu Triệu Giai Vân nhớ không nhầm, phòng ở của các thanh niên trí thức trong làng không đủ, sẽ có một người phải ở một mình trong một căn phòng nhỏ. 

Đừng nghĩ đó là điều tốt, căn phòng đó chỉ là một cái hang được đào, giống như những hầm trú còn trống ở tỉnh bên cạnh, Triệu Giai Vân không muốn ở đó vì nếu như buổi tối có rắn rết bò vào trong thì phải làm sao đây. 

“Triệu thanh niên, cậu thật tốt, cậu đúng là một người tốt.”Hạ Duyệt Dương thấy kẹo trong tay Triệu Giai Vân là loại rẻ nhất, khẽ bĩu môi nhưng vẫn cầm lấy nhét vào miệng. 

Không ăn thì phí, vì có người tốt ở bên cạnh nên Hạ Duyệt Dương sẵn sàng ở cùng cô ta.

Bây giờ, các mối quan hệ nam nữ vẫn bị xem xét khá nghiêm ngặt, hai nam thanh niên trí thức khác cũng không lại gần. Nhìn tình hình này, Sở Tang Ninh trông như đã bị cô lập.

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ sách của team nhó!! (´▽`ʃ♡ƪ)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play