Hiện tại, Sở Tang Ninh là người được cưng chiều nhất trong gia đình họ Giang, Lâm Tú Chi đối xử với cô còn tốt hơn cả con gái ruột, cũng có thể nói là yêu thương như con gái ruột vậy.
Bà chỉ có hai người con trai, con dâu lớn thì tính tình hiền lành, cũng không thường nhõng nhẽo với bà khiến Lâm Tú Chi cảm thấy vô cùng tiếc nuối, không ngờ sau khi Sở Tang Ninh đến, dù là tính cách hay ngoại hình đều rất hợp ý bà, sau vài ngày chung sống, hai người đã thân thiết đến mức không ai có thể chen chân vào được.
Theo sự phân công trước đó, hôm nay Sở Tang Ninh vẫn phải lên núi cắt cỏ cho heo, nhưng không ngờ còn chưa kịp lấy giỏ thì đã bị người khác đẩy sang một bên, Sở Tang Ninh lảo đảo, nếu không có Giang Phán An đỡ thì có lẽ cô đã ngã xuống rồi.
“Hạ Duyệt Dương, cô làm gì vậy?” Sở Tang Ninh quay người lại, nhìn thấy người đẩy mình, cô lớn tiếng chất vấn.
“Tôi... tôi, không phải tôi...” Hạ Duyệt Dương ấp úng hồi lâu mà không nói được lời nào.
“Có gì muốn nói thì cứ nói, đứng ở đây lãng phí thời gian làm gì, cô còn đứng đây nữa thì công việc ngoài đồng cũng không kịp làm đâu.” Hạ Duyệt Dương đứng chắn cửa, họ cũng không thể vào trong, mỗi người phàn nàn một câu làm Hạ Duyệt Dương ú ớ không biết nói gì.
“Cái cô thanh niên trí thức này, có chuyện gì thì mau nói đi, đừng đứng đây chắn đường.”
Sở Tang Ninh chỉ muốn tránh xa cô ta, càng xa càng tốt nên liền kéo Giang Phán An đi, Hạ Duyệt Dương theo phản xạ vươn tay ra.
“Sở Tang Ninh, tôi muốn đổi việc với cô, tôi mệt quá không muốn ra đồng nữa.”
Vừa dứt lời, những người phụ nữ khác trong làng cũng không nói gì, ai nấy đều im lặng nhìn cô ta như thể đang nhìn thứ gì kỳ lạ.
Ra đồng làm việc thì ai mà chẳng mệt, lao động là vinh quang nhất, nếu chỉ vì mệt mà không làm thì cả gia đình chỉ có thể chờ Tết đến để uống gió Tây Bắc thôi.
“Tôi không đổi.” Sở Tang Ninh lắc đầu từ chối.
Ánh mắt Hạ Duyệt Dương đầy oán hận, ấm ức nói: “Tôi mệt mỏi thế này, mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, chỉ đổi với cô một ngày thôi.”
Sở Tang Ninh ngẩng cao đầu, khoanh tay: “Vậy công điểm thì phải tính như thế nào, công điểm làm ngoài đồng tính của cô hay của tôi?”
“Đương nhiên là tính...” Hạ Duyệt Dương hít một hơi sâu, đột nhiên bay hết khí thế, ở trong nhà cô ta đã chẳng giúp được gì, nếu công điểm ít quá, e là...
Cô ta suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói thầm: “Hay là không đổi công điểm, tôi chỉ đổi với cô một ngày thôi.”
Sở Tang Ninh chưa kịp nói gì thì đứa trẻ Giang Phán An khôn lanh đã hiểu hết mọi chuyện, chị Sở lấy năm công điểm mà phải làm việc nặng bằng tám, chín công điểm, thằng bé lập tức cảm thấy không vui.
“Người xấu, chị không được đổi với chị ta.” Giang Phán An kéo tay áo của Sở Tang Ninh, làm nũng lắc qua lắc lại, cô không chỉ dẫn thằng bé đi cắt cỏ cho heo mà còn có thể bắt chim sẻ.
Những người nghe thấy cũng lên tiếng, ai nấy đều thấy bất bình thay Sở Tang Ninh: “Ai mà muốn đổi chứ, việc đã vất vả rồi mà chẳng được lợi lộc gì.”
“Đúng rồi, Sở thanh niên cũng đâu có ngốc, sao phải đổi với cô hả?”
Mặt Hạ Duyệt Dương đỏ bừng, cắn môi không nói ra được lời nào, nước mắt lặng lẽ rơi, như thể người dân trong thôn Trường Hưng đã hợp để sức bắt nạt cô ta vậy.
“Tôi đổi công điểm với cô, chỉ một ngày thôi.”
Sở Tang Ninh nhìn Hạ Duyệt Dương chắn trước mặt mình, như thể nếu cô không đồng ý thì giây tiếp theo Hạ Duyệt Dương sẽ khóc, cô đành bất đắc dĩ mà gật đầu:“Chỉ một ngày thôi.”
Vì vậy, khi Lâm Tú Chi và những người khác nói chuyện liền thấy Sở Tang Ninh ở đầu ruộng, họ dừng lại công việc đang làm, vứt cuốc xuống đi về phía đầu ruộng.
“Tang Ninh à, sao con lại đến đây?”
“Dì, con đã đổi công việc với Hạ Duyệt Dương rồi nên hôm nay con sẽ làm việc cùng dì.”
Sở Tang Ninh nghiêng đầu duyên dáng, giọng nói mềm mại khiến Lâm Tú Chi chỉ muốn nâng niu cô trong lòng bàn tay.
“Đứa trẻ này, nhìn đôi tay nhỏ xinh như bánh bao của con mà xem, nếu phồng rộp lên thì làm sao dì chịu nổi hả, cứ để dì làm cho.”
Lâm Tú Chi nói xong liền muốn cướp lấy công cụ trong tay Sở Tang Ninh nhưng cô lại tránh: “Dì, dì chưa thấy con làm thì sao mà dì biết con không làm được, không sao đâu, nếu không làm được thì con sẽ nghỉ một lát.”
Dưới sự khuyên nhủ của Sở Tang Ninh, Lâm Tú Chi đành phải rời đi nhưng bà vẫn không yên tâm, cứ quay đầu lại dặn dò Sở Tang Ninh chú ý sức khỏe, đừng cố quá.
Sở Tang Ninh một mình cày cấy hai mẫu ruộng, nhiệm vụ của cô hôm nay là xới đất, vừa mới cuốc được vài nhát thì đột nhiên có người đứng bên cạnh.
“Làm tôi sợ hết hồn.” Sở Tang Ninh ôm ngực nói.
La Nhất Bình gãi đầu ngây ngô: “Sở thanh niên, hay là để tôi giúp cô nhé.” Giọng nói anh ta ồm ồm khiến Sở Tang Ninh cũng không biết phải làm sao.
Anh ta là ai? Mình có quen à? Tên gì nhỉ?
“Không cần đâu, tôi tự làm được rồi.”
Sở Tang Ninh theo bản năng muốn tránh phiền phức nhưng thái độ xa cách của cô lại khiến La Nhất Bình càng say đắm, nhìn khuôn mặt trắng trẻo và chiếc eo thon của cô, ánh mắt La Nhất Bình như dán chặt vào cô.
Ngay từ ngày đầu tiên cô đến thôn Trường Hưng, La Nhất Bình đã thầm yêu nữ thanh niên trí thức này, cô không giống những người khác, mang trong mình sự dịu dàng mềm mại rất giống một bé mèo.
Đây là cách so sánh tốt nhất mà La Nhất Bình có thể nghĩ ra.
Dù Sở Tang Ninh tránh né anh ta, La Nhất Bình vẫn muốn dính lấy cô, khi khoảng cách giữa hai người ngày càng gần thì từ đằng xa có người chạy tới.
La Nhất Bình lập tức đứng thẳng lưng, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, ánh mắt đảo qua đảo lại.
Triệu Giai Vân thấy La Nhất Bình đến, tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta biết rõ sớm muộn gì hồ ly tinh Sở Tang Ninh này cũng sẽ quyến rũ La Nhất Bình mà.
Không được, cô ta phải làm người giàu, cô ta phải được sống một cuộc sống tốt đẹp, cô ta phải đến thành phố, càng phải để mọi người tôn trọng mình.
“Anh La, hóa ra anh ở đây à, dì vừa mới tìm anh đấy.” Triệu Giai Vân bẽn lẽn nghiêng người, nhỏ giọng nói với La Nhất Bình.
La Nhất Bình vừa nghe nói mẹ mình tìm, tuy không nỡ rời mắt khỏi Sở Tang Ninh nhưng cũng không nói gì, bước nhanh ra ngoài, cả không gian rộng lớn chỉ còn lại Sở Tang Ninh và Triệu Giai Vân.
Triệu Giai Vân như một con công xòe đuôi, kiêu ngạo nhếch môi khoe khoang với Sở Tang Ninh: “Cô từ bỏ ý định đi, bà La rất thích tôi.”
Sở Tang Ninh nhìn cô ta với ánh mắt vô cảm, lạnh nhạt thốt ra một chữ: “Ồ.”
Triệu Giai Vân tức giận dậm chân: “Cô có thái độ gì vậy, tôi nói cho cô biết, cô từ bỏ ý định này đi, bà La sẽ không thích người như cô đâu”.
“Tôi đâu có quan tâm bà ấy thích hay không thích.” Sở Tang Ninh đảo mắt, phẩy tay như đuổi ruồi: “Cô đừng làm phiền tôi làm việc.”
Tiếng nói chuyện của hai người đã thu hút người ghi điểm, khi thấy Triệu Giai Vân đứng ở nơi khác, giọng nói thô kệch của người ghi điểm vang lên: “Này, cô kia, sao cô lại không làm việc mà đi lung tung vậy?”
Ruồi đã bay đi, Sở Tang Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm, buổi sáng khó khăn cuối cùng cũng trôi qua, vì chưa từng làm việc này nên Sở Tang Ninh làm chậm hơn người khác một tiếng, cuối cùng nhờ Lâm Tú Chi giúp một chút cô mới có thể về nhà ăn cơm đúng giờ.
Khi về đến nhà, Giang Phán An thấy Sở Tang Ninh liền chạy tới, bám lấy cô như một chú cún con: “Chị ơi, cho chị nè.”
Cậu lấy từ túi ra nửa chiếc bánh quy đưa lên trước mặt Sở Tang Ninh, Sở Tang Ninh chưa kịp nhận thì Phan Văn Lan đã cầm khăn lau tay cho con, cô ấy nhìn thấy bánh quy liền cười. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Con lấy bánh quy này từ đâu ra vậy?”
“Người ta cho con đó.”
Phan Văn Lan tiếp tục hỏi: “Ai cho con?”
“Là người đổi công việc với chị hôm nay.”
Đồ của Hạ Duyệt Dương sao? Cô ta lấy những thứ này ở đâu ra chứ? Sở Tang Ninh nhíu mày, nếu Hạ Duyệt Dương có bánh quy thì đã không đến mức ngày đầu tiên đói quá phải xin ăn của mình.
Trừ khi... trừ khi cái bánh quy này không phải của cô ấy.
“Mẹ đã nói với con như thế nào rồi, không được nhận đồ của người khác.” Phan Văn Lan kéo con trai vào để dạy bảo, người dù nghèo thế nào cũng không thể giơ tay xin xỏ người khác.
Giang Phán An bị mẹ mắng một trận vô cớ, đôi mắt to “chớp chớp” hốc mắt đỏ hoe, ấm ức gật đầu: “Mẹ, con không xin đâu, là người ta tự cho con mà.”
Thấy Giang Phán An sắp khóc, Sở Tang Ninh bước tới lấy chiếc bánh quy, ra hiệu bằng ánh mắt với Phan Văn Lan rồi dẫn Giang Phán An vào phòng mình.
Giang Phán An khóc sướt mướt như một con mèo nhỏ, Sở Tang Ninh cười lấy khăn tay để cậu lau nước mắt:“Đừng khóc nữa, không thì lát nữa mắt sẽ sưng lên đó.”
“Chị ơi, em không có xin đâu, không phải em chủ động đòi mà.” Giang Phán An ấm ức chu môi, nức nở nói.
“Được rồi, chị biết mà nhưng lần sau nếu chị ấy còn cho đồ thì em cũng đừng nhận nhé.” Sở Tang Ninh không hiểu được ý đồ của Hạ Duyệt Dương, cô sợ rằng chiếc bánh quy này có vấn đề gì đó.
Hạ Duyệt Dương không hề biết rằng chiếc bánh quy cô ta đưa cho Giang Phán An đã bị Sở Tang Ninh vứt đi, vẫn đang tự hào vì sự hào phóng của mình, thầm nghĩ nếu nhà họ Giang biết, chắc chắn sẽ hối hận vì không chọn mình.