Hai người này đều đã nói chuyện xong, chắc chắn Giang Tông Chính sẽ không thể không đồng ý. Hơn nữa, đó là nhà của anh em ruột, ông còn có thể không yên tâm sao?
"Hạ thanh niên, cháu chọn nhà khác đi."
Hạ Duyệt Dương trơ mắt nhìn Lâm Tú Chi thân thiết nhã nhặn kéo Sở Tang Ninh sang một bên, ân cần hỏi han, ánh mắt cô ta không khỏi ướt át, giận dỗi tùy tiện chỉ một nhà: "Nhà này đi."
Giang Tông Chính cảm thấy mấy ngày nay mình già đi vài tuổi, tâm tư và sức lực tiều tụy, tuy nhà mà Hạ Duyệt Dương muốn ở chung hơi nghèo một chút nhưng là người an phận và thành thật, thế cũng được.
Chia xong thì ai về nhà nấy, để lại mấy người giúp nhóm thanh niên trí thức chuyển đồ.
Lâm Tú Chi cũng về nhà gọi con trai cả và con dâu đến, mấy người cùng giúp Sở Tang Ninh chuyển đồ.
Bên kia, Hạ Duyệt Dương cũng có mấy cô nhóc gầy trơ xương hỗ trợ chuyển đồ, chỉ có Triệu Giai Vân lẻ loi đứng một bên.
Mẹ La Nhất Bình đã sớm bỏ đi, cô ta muốn tìm người giúp đỡ cũng không có.
Triệu Giai Vân nhìn mấy người nhà họ Giang thu dọn đồ đạc của Sở Tang Ninh xong, còn cẩn thận dùng túi bọc lại vì sợ bị ướt, trong lòng cô ta chua xót, lần đầu tiên hối hận tại sao không nghĩ nhiều hơn một chút.
La Nhất Bình là người tốt, nhưng mẹ anh ta là một người hay giở thủ đoạn, bây giờ cũng không ai giúp đỡ Triệu Giai Vân.
"Bác gái, bác qua đây giúp tôi dọn chút đi.” Triệu Giai Vân bước tới phía trước, nặn ra một nụ cười với Lâm Tú Chi.
Lâm Tú Chi đang bận, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, mỉm cười: “Nữ thanh niên này, không phải cô đến nhà họ La sao? Người của nhà họ La đâu? Chắc phải tới giúp cô dọn đồ đi chứ.”
Tuy bà không từ chối nhưng cũng không đồng ý, Triệu Giai Vân đứng một lúc lại cảm thấy xấu hổ, giận dữ quay về.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, hai tay cô ta ôm chăn ướt đẫm, trong lòng khó chịu không có chỗ phát tiết, ném chăn lên giường, thở hồng hộc, gạt đi nước mắt.
Lần này cô ta không chỉ ghét Sở Tang Ninh mà còn ghét luôn cả Hạ Duyệt Dương.
Bên kia, nhà họ Giang vô cùng náo nhiệt, trong nhà đã dọn dẹp sạch sẽ, chỉ đợi Sở Tang Ninh tới.
"Tang Ninh à, đây là phòng của con trai út dì, quanh năm nó không về, cháu cứ ở đây đi.” Lâm Tú Chi vui vẻ mở cửa ra, ra hiệu cho Sở Tang Ninh vào nhà.
"Dì ơi, không được đâu ạ.” Sở Tang Ninh do dự, tuy người ta không có ở nhà nhưng ngộ nhỡ trở về lại phát hiện phòng mình bị chiếm mất…
"Không sao không sao, dù sao cũng là phục vụ nhân dân, cho cháu ở cũng là phục vụ mà."
Phan Văn Lan và Lâm Tú Chi cất đồ đạc cẩn thận, hai người có chừng mực đi ra ngoài, để Sở Tang Ninh từ từ sắp xếp.
"May mà thằng Yến không có ở nhà, nếu không Sở thanh niên cũng không có chỗ ở.” Lâm Tú Chi cảm khái nói.
"Bà nội, khi nào chú út của cháu về thế ạ?” Giang Phán An ôm một cây súng cao su nhỏ, thân thể nhỏ bé ngồi xổm trước cửa nhà chính, tò mò hỏi.
Đã lâu cậu không gặp chú út rồi.
"Bà cũng không biết, ngày nào chú út của cháu cũng bận rộn, cả năm không về lần nào."
Trong lời của Lâm Tú Chi đều là oán trách, thật ra trong lòng cũng rất lo lắng, ngày lễ hay ngày tết con trai cũng không trở về, khi nào thì người một nhà mới có thể đoàn tụ chứ?
Phan Văn Lan nhìn ra sự cô đơn của mẹ chồng, nhanh chóng tiến lên an ủi: "Mẹ, chờ Hành Yến không còn bận nữa thì chắc chắn sẽ về thăm mẹ."
Lâm Tú Chi gật gật đầu, kéo con dâu mình vào trong phòng.
Sở Tang Ninh thu dọn đồ đạc của mình xong, nghĩ tới sau này phải ăn cơm chung, cô cầm lương thực đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Lâm Tú Chi và Phan Văn Lan đang bận rộn nấu mỡ heo, chỗ phòng bếp nhỏ, lại nấu bằng rơm củi, vừa đi vào thì khói đã bay mù mịt.
Sở Tang Ninh bị khói làm cay mắt, ho khan hai tiếng: "Dì ơi, sao nhiều khói vậy ạ?"
“Nhà bếp cũ rồi, ống khói nhỏ, trời mưa nên càng không thoát được."
Lâm Tú Chi kéo Sở Tang Ninh đến cửa để cô hít thở: "Có chuyện gì cần dì giúp không?"
"Dì, đây là lương thực của cháu.” Sở Tang Ninh đưa cho Lâm Tú Chi lương thực mà đại đội trưởng cho mình, cô biết nhà họ Giang đều là người tốt cho nên không giấu diếm gì, đưa hết lương thực thô và lương thực loại tốt cho bà.
Lâm Tú Chi không vui: "Một cô gái như cháu có thể ăn bao nhiêu chứ, cháu giữ những thứ này lại đi.”
"Dì ơi...”Sở Tang Ninh lắc lắc cánh tay của Lâm Tú Chi: “Dì nhận lấy đi, nếu không con cũng ngại ăn cơm nhà dì lắm.”
"Được rồi, dì nhận mà, trời lạnh lắm, con nhanh về phòng nghỉ ngơi đi."
Sở Tang Ninh nhìn chỗ ở mới của mình, căn phòng nhỏ chừng mười mét vuông được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, bên cạnh cửa sổ còn có một bàn sách nhỏ, có thể vì quanh năm không dùng nên bàn cũng loang lổ.
Đúng lúc để cô đặt mỹ phẩm dưỡng da của mình lên bàn, lại lấy một cái khăn trải bàn nhỏ từ không gian ra, trang trí một chút, căn phòng đã trở nên có sức sống hơn.
Lâm Tú Chi gọi qua cửa: "Tang Ninh, ra ăn tóp mỡ nè cháu.”
Giang Phán An cũng hô theo: "Chị ơi ra ngoài ăn tóp mỡ nè, ngon lắm."
Có thứ gì ngon mà Sở Tang Ninh chưa từng ăn chứ, nhưng mà tóp mỡ là cái gì?
Cô đi vào phòng bếp, nhìn tóp mỡ mới ra lò nhưng thật ra là thịt vụn nổ ra lúc chiên mỡ heo, cô bốc một miếng nhét vào trong miệng, Sở Tang Ninh hài lòng gật gật đầu: "Ừm, ngon lắm ạ."
"Ăn ngon là được, mùi phòng bếp nặng, mấy đứa ra nhà chính ăn đi.” Lâm Tú Chi múc cho hai người một bát đầy tóp mỡ, bảo Giang Phán An và Sở Tang Ninh đi ra ngoài.
Giang Phán An hoạt bát hiếu động, không biết giữ miệng, Sở Tang Ninh còn chưa hỏi, tự cậu đã bắt đầu nhắc tới chú út.
"Chú út của em rất đẹp trai, bà nội em nói rất nhiều người thích chú ấy, nhưng hình như chú út của em không thích ai cả.”
Sở Tang Ninh thầm nghĩ: Con trai út của bà Lâm đúng là một người có yêu cầu cao.
Giang Phán An tới gần Sở Tang Ninh, giơ bàn tay nhỏ lên che miệng mình, nhỏ giọng nói: "Chị ơi, em nghe mẹ Đại Nha nói có thể chú út của em không thích nữ giới."
"Khụ khụ khụ.” Sở Tang Ninh không nghĩ tới mình có thể ăn một quả dưa lớn như vậy, không thích nữ á!!! Đây là điều cô có thể biết sao?
"Em nói cho bà nội biết lời của mẹ Đại Nha chưa?"
Giang Phán An lắc đầu: "Tính bà nội em nóng nảy, hơn nữa bà không cho em nghe những thứ này, nói là trẻ con nghe xong thì lỗ tai sẽ thối luôn."
Lâm Tú Chi cố ý hù dọa cháu trai của mình, mấy ông bà già ở đầu thôn không giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng dám nói, dễ dạy hư trẻ con.
Sở Tang Ninh giơ ngón tay lên, thấp giọng nói: "Sau này em đừng nói những lời này với ai nhé."
Giang Phán An vỗ ngực, giọng non nớt bảo đảm: "Chị yên tâm, em sẽ không nói với ai đâu, đây là bí mật của chúng ta."
Nghĩ tới chuyện con trai bà Lâm không thích nữ giới, Sở Tang Ninh thầm tiếc nuối, đẹp trai đến mấy cũng không có ích lợi gì, không phải chỉ có thể làm chị em thôi sao.
Cứ như vậy, khu phòng ở của thanh niên trí thức đã chẳng còn ai, mấy thanh niên cũng chia ra ở nhà người trong thôn, chẳng qua có người vui, có người buồn mà thôi.
Gia đình nhà họ Giang đã vui vẻ suốt mấy ngày liên tiếp, khi ra ngoài Lâm Tú Chi vẫn luôn miệng khen ngợi Sở Tang Ninh không chỉ xinh đẹp mà còn chăm chỉ, làm việc thì nghiêm túc, tóm lại là có bao nhiêu ưu điểm thì tất cả đều tụ họp trên người Sở Tang Ninh.
Lần đầu tiên nghe những lời này, Sở Tang Ninh xấu hổ đến mức đỏ bừng cả tai khiến những người khác nhìn vào chỉ có thể bật cười ha ha, Lâm Tú Chi thấy vậy liền kéo tay Sở Tang Ninh: “Đứa trẻ này, bọn dì khen cháu mà cháu còn đỏ mặt nữa à?”
Trái với khung cảnh vui vẻ ấy, hai gia đình nơi Triệu Giai Vân và Hạ Duyệt Dương ở thì không nói một lời nào về hai nữ thanh niên trí thức bọn họ, nếu người khác mà có hỏi đến, họ cũng chỉ bĩu môi, lắc đầu, vẻ mặt như thể gặp phải xui xẻo nào đó.
Mặc dù họ không nói gì nhưng người khác cũng biết được một ít tin tức, dù biết nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu mà không nói ra, cười đùa vài câu rồi coi như qua chuyện.