Ngô Quang Tiền không nghĩ nhiều: "Phòng của Triệu thanh niên và Hạ thanh niên."

Lý Xuân Phân gật đầu, không nói gì, trong lòng thầm nghĩ: Nếu trong phòng Sở thanh niên bị dột, vậy cứ để cô ở nhà mình là được. Vẻ ngoài cô nhóc kia xinh đẹp, người lại dịu dàng ít nói, không giống một người tai quái.

Về phần hai nữ thanh niên khác, Lý Xuân Phân còn phải suy nghĩ thật kỹ.

Mặc kệ Triệu Giai Vân sụp đổ ở trong phòng như thế nào, Sở Tang Ninh vẫn tự nấu cơm. Hôm nay cô ăn mì ăn liền được lấy ra từ trong không gian, gần như vừa làm đã xong.

Sở Tang Ninh chưa bao giờ bạc đãi bản thân, cô cho hai quả trứng gà và lạp xưởng hun khói, đổ gia vị vào, vừa mở nắp ra thì mùi thơm đã tỏa ra, Triệu Giai Vân đang kêu loạn trong phòng cũng ngửi thấy được.

Hạ Duyệt Dương ôm chăn của mình, nhẹ giọng nói: "Giai Vân, là mùi từ phòng Sở Tang Ninh."

"Tôi cần cậu nói chắc, tự tôi không biết sao?” Tính tình Triệu Giai Vân nóng nảy, cũng sẽ không nhẹ nhàng gì với Hạ Duyệt Dương, giọng nói rất hung hăng.

Lúc Giang Tông Chính đang dẫn những người khác tới, đứng ở cửa nghe được Triệu Giai Vân lớn tiếng, sắc mặt ông nghiêm túc đi vào, mặt mày lộ ra sự sắc bén.

"Nói gì vậy, để tôi nghe cùng với."

Triệu Giai Vân chịu đựng đau đớn trên chân đi ra, vừa thấy Giang Tông Chính liền bật khóc trong nháy mắt: "Đại đội trưởng, tại sao phòng lại bị dột vậy chứ?”

Giọng cô ta cứng rắn, ai không biết còn tưởng cô ta đang chất vấn đại đội trưởng, sắc mặt Giang Tông Chính cũng rất khó coi, "Đừng khóc, nhân lúc bây giờ trời mưa nhỏ để chú để sắp xếp chỗ ở cho các cháu."

Không ít người đi theo Giang Tông Chính tới đây, có người tới xem náo nhiệt, vừa nghe nói có thanh niên muốn ở nhà người khác, ánh mắt vừa xoay chuyển đã lập tức muốn chạy trốn.

Năm nay nhà mình còn ăn không đủ no, rảnh đâu mà nuôi thêm một thanh niên?

Mắt thấy người phía sau đều đã đi, Giang Tông Chính siết chặt tay thành nắm đấm, đặt ở bên miệng ho khan hai tiếng: "Nếu nhà ai để thanh niên ở, cho thêm năm mươi công điểm, lại cho thêm mười cân lương thực."

Năm mươi công điểm! Mười cân lương thực! Trong chớp mắt, các thôn dân lập tức lung lay, hận không thể tranh nhau cướp thanh niên về nhà mình.

"Đại đội trưởng, nhà tôi có thể, nhà tôi có chỗ."

"Nhà tôi cũng có thể, tôi để thằng Phán và thằng Chiêu ở chuồng lợn cũng được, nhà tôi cũng có chỗ."

"Để mà nói chỗ nào tốt nhất thì chắc chắn là nhà tôi, đại đội trưởng, em bé nhà tôi còn nhỏ, nữ thanh niên ở nhà tôi là tiện nhất."

Người trong thôn ai nấy đều kích động giơ tay, tranh nhau chen lấn đến trước mặt Giang Tông Chính, nhiều người lắm miệng, một nhóm lộn xộn khiến Giang Tông Chính nghe không rõ gì cả.

Thấy đám người còn vội vàng hơn nữa, ông lớn tiếng hô: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa."

"Nhà ai không có phòng trống thì không được, nhà nào có con trai đến tuổi mà còn chưa kết hôn cũng không được.” Giang Tông Chính là đại đội trưởng, nhất định phải suy nghĩ chu đáo.

Nam thanh niên thì không sao nhưng nữ thanh niên vẫn còn cần thanh danh, trong nhà có thằng nhóc choai choai cũng không được.

Lời Giang Tông Chính đã lược đi một số người, tất nhiên cũng gồm cả nhà La Nhất Bình.

Mẹ La Nhất Bình tức tối, nhỏ giọng lẩm bẩm trong đám người: "Dựa vào đâu mà không cho ở nhà có con trai lớn, Nhất Bình nhà chúng tôi là người tốt, xem như ở cùng với thanh niên cũng xứng đôi."

Bà ta ngại uy nghiêm của đại đội trưởng nên không dám nói lớn tiếng, nhưng lỗ tai đám người kia không dằn lòng được, nghe bà ta nói xong thì bắt đầu vỗ tay cười ha hả.

"Tôi nói này, sao bà không biết xấu hổ như vậy, cái gì mà con trai bà là người xứng đôi với thanh niên, thật sự là bà Vương bán dưa*… Mèo khen mèo đuôi dài."

*王婆卖瓜,自卖自夸/wáng pó mài guā, zìmàizìkuā/ dịch ra là "Bà Vương bán dưa, tự bán tự khen", câu nói này đôi khi chỉ cần nói vế đầu nhằm châm biếm hoặc mỉa mai người khác khi tự khen đồ mình bán là tốt. Vào thời Bắc Tống, có một người đàn ông chuyên bán dưa ở Tây Vực tên là 王坡/Wáng pō/ - Vương Pha(Ba), bởi vì tính tình anh này khó tính lại hay càu nhàu như bà mẹ chồng nên người ta gọi anh ta là 王婆/Wáng pó/ - "Bà Vương". Vì để tránh khỏi chiến tranh biên giới nên anh ta cùng gia đình chuyển vào trong kinh thành, kinh doanh bán dưa. Loại dưa mà anh ta bán tên là 胡瓜/húguā/ có vị rất ngọt và ngon nhưng do ngoại hình xấu xí, chưa ai thấy bao giờ nên không ai lại mua. Vương Ba vô cùng lo lắng liền nảy ra ý bổ dưa ra, mời mọi người ăn thử, sau đó việc buôn bán dưa cũng khởi sắc dần. Một ngày nọ, vua Thần Tông của nhà Tống đi vi hành, thấy sạp dưa của Vương Ba vô cùng đông đúc, lại thấy anh ta luôn mồm khen ngợi dưa của mình thì thấy vô cùng tò mò. Vương Ba thấy vua cũng không hề lo lắng, ngược lại tranh thủ thời cơ mời vua ăn dưa. Vua ăn xong thấy quả đúng ngon như lời đồn, nhưng vô cùng thắc mắc hỏi anh ta vì sao dưa ngon như vậy mà vẫn phải rao bán nhiệt tình như thế. Vương Ba liền đáp:"Dưa này chỉ có ở Tây Vực, người ở đây không biết nên phải khoe ra cho họ biết tới mà mua". Nhà vua thở dài cảm thán: "Buôn bán mà cũng phải khoe khoang, nhưng như Vương Bà bán dưa đây, tự bán tự khen, cũng không có gì không tốt". Kể từ đó, câu nói "Bà Vương bán dưa, tự bán tự khen" trở nên nổi tiếng tới tận bây giờ.

"Sao lại không xứng, mười dặm tám hướng cũng chỉ có Nhất Bình nhà chúng tôi hiền lành chịu làm việc, là một đứa nhỏ kiên định."

Mắt thấy đám người lại sắp cãi nhau, Giang Tông Chính muốn gào rách cổ họng cũng không có ai nghe, may mà còn mấy thằng nhóc trẻ tuổi khỏe mạnh hô hai tiếng, lúc này mới yên tĩnh được.

Giang Tông Chính nhìn căn phòng rách nát của thanh niên, im lặng một lát, vẫn quyết định để tất cả mọi người dọn đi, hơn nữa, Ngô Quang Tiền đã nói với ông hơn nửa đêm từng có người trèo tường. Cũng chỉ có mấy tên lưu manh trong thôn không cưới được vợ mới làm chuyện này, lỡ như náo loạn xảy ra chuyện ồn ào gì cũng chẳng tốt với ai, vậy thì dứt khoát ở nhà đồng hương vậy.

Nam thanh niên thì dễ xử lý rồi, dù sao cũng là một người lao động cường tráng, trong nháy mắt đã khiến cho mấy người tranh giành rời đi, chỉ còn lại Triệu Giai Vân, Hạ Duyệt Dương và Sở Tang Ninh.

Mẹ La Nhất Bình quan sát Sở Tang Ninh, đột nhiên giơ tay lên hô to: "Đại đội trưởng, cô gái kia, cô Sở thanh niên kia theo tôi đi, nhà của tôi rất to."

"Ha ha, sao bà còn chọn vậy, tôi muốn Sở thanh niên đi theo tôi."

Hai người phụ nữ không ai nhường ai, nói xong lập tức bắt đầu túm tóc nhau, Giang Tông Chính còn không biết tâm tư của hai người phụ nữ đó à, nếu càng như vậy, ông càng không dám để nữ thanh niên đi qua.

Ông vẫy tay ra hiệu cho ba nữ thanh niên tiến lên, chọn cho các cô mấy nhà có điều kiện tương đương nhau, đều là người lòng dạ chất phác: "Các cháu tự chọn đi."

Triệu Giai Vân vừa nhìn đã sốt ruột, cô ta muốn đến nhà La Nhất Bình, nếu không... Nếu không làm sao bồi dưỡng tình cảm chứ?

"Đại đội trưởng, cháu đến nhà bà La.” Triệu Giai Vân ra vẻ ngập ngừng, nửa cười khẽ nói.

"Đúng vậy đúng vậy, đều tới nhà tôi, Sở thanh niên cũng tới luôn.” Mẹ La Nhất Bình vui vẻ vẫy tay như là nhặt được món hời lớn vậy.

Còn không phải là hời lớn sao? Trước đó Triệu Giai Vân đã từng đưa đồ ăn cho bà ta, quần áo Sở thanh niên mặc và đồ cô ăn đều là tốt nhất, đây quả thực là mời hai thần tài về nhà mà.

Sở Tang Ninh không muốn, Triệu Giai Vân cũng không muốn, nghe lời mẹ La Nhất Bình, sắc mặt cô ta thay đổi, giống như thẹn quá hóa giận, thầm mắng: "Bà già chết tiệt, lại còn tham lam nữa chứ."

"Không được, Sở thanh niên, cháu muốn đi đâu?” Giang Tông Chính thẳng thắn từ chối yêu cầu của mẹ La Nhất Bình.

Đôi mắt Sở Tang Ninh hơi nhướng, trong mắt lộ ra ý cười, còn chưa nói chuyện, phía dưới bỗng truyền đến một giọng trẻ con: “Chị ơi, chị đến nhà em đi.”

Một đứa bé như Giang Phán An như chú mèo con trong đám người, cố gắng kiễng mũi chân muốn Sở Tang Ninh nhìn thấy mình.

Đi theo phía sau cậu là Lâm Tú Chi cũng tiếp lời: "Đúng vậy, đến nhà chúng tôi."

Trên mặt Sở Tang Ninh hiện lên một nụ cười nhẹ, ánh nắng chiếu lên làn da trắng như sứ trắng của cô, như bước ra từ trong tranh.

"Đại đội trưởng, cháu đến nhà dì Giang ạ."

"Không được, còn tôi thì phải làm sao đây?” Hạ Duyệt Dương ngăn cản bước chân Sở Tang Ninh, vội vàng cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

Triệu Giai Vân đến nhà họ La, nhà họ Giang mời Sở Tang Ninh qua, đừng tưởng Hạ Duyệt Dương không biết, nhà họ Giang là người mà đại đội trưởng giới thiệu ngày đó, phòng ở tốt hơn một chút so với những người khác trong thôn đấy.

Dựa vào đâu mà những thứ tốt đều để Sở Tang Ninh chiếm lấy chứ, hốc mắt Hạ Duyệt Dương đỏ hồng chất vấn đại đội trưởng: "Cháu thì sao, cháu đến nhà ai ạ?"

"Cháu muốn đi đâu?” Giọng Giang Tông Chính lạnh nhạt, xen lẫn chút bất đắc dĩ.

"Cháu muốn đến nhà họ Giang.” Sắc mặt Hạ Duyệt Dương như thường nói.

"Đại đội trưởng, là cháu chọn trước đúng không? Hơn nữa dì Giang cũng mời cháu.”Sở Tang Ninh vừa dứt lời, Lâm Tú Chi gật đầu đáp lại trong nháy mắt.

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ sách của team nhó!! (´▽`ʃ♡ƪ)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play