Hạ Duyệt Dương nằm lỳ trên giường khóc không ngừng, Triệu Giai Vân không đếm xỉa tới cô ta, nghĩ đến biểu hiện của mình ở trước mặt bà La mấy ngày nay, nghĩ đến La Nhất Bình tương lai sẽ trở thành nhà giàu nhất.

Triệu Giai Vân ngồi không yên, sợ người mình coi trọng bị người khác cướp đi, cô ta thay quần áo đẹp, lấy từ trong tủ ra một túi giấy dầu vội vàng đi ra ngoài.

Hai mắt Hạ Duyệt Dương đẫm lệ, trơ mắt nhìn Triệu Giai Vân đi xa, chờ người đi rồi, cô ngửi được trong không khí còn thoáng thoảng mùi thơm, lau khô nước mắt đi về phía ngăn tủ của Triệu Giai Vân.

Do dự một lát cô ta vẫn vươn tay, mở ngăn tủ không khóa ra.

***

Triệu Giai Vân nhanh chóng đội mũ đến khi tới nhà họ La, quần áo đều ướt đẫm. Cô ta vội vàng đến nhà họ La tạo mối quan hệ với bà La, không nhìn thấy ánh mắt của người bên ngoài nhìn mình.

Trời đổ mưa, mọi người đều thích mở cửa lớn ngồi dưới mái hiên nhà mình làm việc, dáng vẻ này của Triệu Giai Vân làm cho không ít bà lão nhìn thấy.

“Ui chao, mưa lớn như vậy, nữ thanh niên kia muốn đi đâu thế?”

“Nhìn hướng đó thì chỉ có mấy nhà phía Đông thôi, đây không phải là Triệu thanh niên à? Người làm việc chậm rì ấy.”

Triệu Giai Vân híp mắt, hắt xì một cái, cô ta không biết mấy bà cụ đang bàn tán về mình sau lưng. Đến nhà họ La, cô ta vừa gõ cửa, bên trong truyền đã đến một giọng nói chua ngoa:

“Ai vậy, gõ cái gì mà gõ hả?”

Triệu Giai Vân cúi đầu muốn rời đi nhưng nghĩ tới việc mình đã đến, hắng giọng hô: “Bác ơi, là con, Giai Vân đây.”

Bà già trong phòng trầm mặt, bước đi rất nhanh, mở cửa thấy Triệu Giai Vân cũng không có sắc mặt tốt: “Nữ thanh niên, cô có chuyện gì sao?”

Thậm chí bà ta còn không biết tên của Triệu Giai Vân, cô ta lúng túng không biết làm sao, đầu óc trống rỗng, còn cố nặn ra một nụ cười: “Bác ơi, con lấy cho người ít đồ, bác đừng chê con.”

Tặng đồ cho mình? Mắt cá chết của bà La lập tức sáng lên, nhanh chóng đoạt lấy túi giấy dầu, đôi mắt nheo lại thành hai khe hở nhỏ, cười ha hả nghiêng người: "Đi, vào nhà nói chuyện, tôi rót nước cho cô uống.” 

Sắc mặt Triệu Giai Vân đỏ bừng đi theo vào, bà La lại gần ngửi túi giấy dầu như chuột, còn dùng tay ước lượng, cảm thấy trọng lượng không nhẹ, lúc này mới hài lòng gật đầu.

Không cần biết vì sao nữ thanh niên trí thức này lại đến nhà bà ta, chỉ dựa vào việc cô ta mang đồ cho mình, mẹ La Nhất Bình hận không thể cúng bái người ta. Dù sao thì bây giờ có rất ít người ngu như vậy.

Triệu Giai Vân đi theo sau mông mẹ La Nhất Bình bận trước bận sau, hai người thu dọn lại đống củi trong phòng bếp.

Nhìn tâm trạng không tập trung của đối phương, mẹ của La Nhất Bình hỏi: "Nữ thanh niên à, cô có chuyện gì không?"

Sao Triệu Giai Vân có thể không biết xấu hổ nói đến tìm La Nhất Bình chứ, hai người bọn họ vốn không quen biết, huống hồ thời đại này rất coi trọng nam nữ, nếu cô ta nói ra, có vẻ rất không biết tự trọng.

Cô ta lắc đầu, cười thẹn thùng: “Bác gái, không có chuyện gì cả ạ, chỉ là con thấy bác rất ân cần, giống như người nhà con vậy.”

Cô ta không nói dối, tính tình mẹ Triệu Giai Vân và mẹ La Nhất Bình giống nhau, háo thắng, tranh giành còn chua ngoa, vẻ ngoài hai người đều rất giống nhau.

Cũng không biết mẹ La Nhất Bình có tin lời của cô ta không, bà ta chỉ cười cười, cũng không nói gì, bỗng nhiên bà ta nhớ tới Sở Tang Ninh, trong lòng chợt trông thấy mà thèm. Vậy nên bà ta tiến lên, giả vờ nhàn nhã hỏi thăm: "Các cô có chơi được với nữ thanh niên họ Sở không?"

"Dạ?”Triệu Giai Vân kinh ngạc ngẩng đầu, biểu tình trên mặt hết sức ngạc nhiên, bực bội cau mày, còn phải cố giả bộ bình tĩnh: "Cũng được ạ."

Bà La hỏi tiếp: “Con bé thế nào?”

Triệu Giai Vân hậm hực mỉm cười, mập mờ nói: “Thế nào gì chứ, không phải là như vậy sao, chỉ có điều…”

"Chỉ có điều gì?"

"Chỉ có điều về vấn đề ăn uống, cô ấy ăn xài phung phí, một mình ăn cơm còn phải làm hai mâm đồ ăn."

Lần nào Sở Tang Ninh cũng ăn cơm trong phòng, làm sao Triệu Giai Vân biết cô ăn cái gì, nhưng cô ta nói như vậy là để mẹ La Nhất Bình có ấn tượng không tốt với Sở Tang Ninh.

Mẹ La Nhất Bình mím môi gật đầu, không nói nữa, Triệu Giai Vân còn tưởng lời nói của mình có tác dụng, vui vẻ đến mức lông mày giãn ra.

Ở nhà họ La đã lâu cũng không thấy người nào, Triệu Giai Vân thất vọng trở về.

Trời bên ngoài vẫn còn mưa, lúc về nhà, Triệu Giai Vân không cẩn thận bị trẹo chân, cô ta đau đến mức mở miệng mắng nhiếc, sau đó đi về phía phòng ở của thanh niên trí thức, vừa đẩy cửa phòng ra, cô ta lập tức phát hiện ngăn tủ của mình bị người ta động vào.

Cô ta theo bản năng nhìn về phía Hạ Duyệt Dương đang nằm đắp chăn trên giường, đối phương không nhúc nhích, giống như đang ngủ say.

Triệu Giai Vân không yên lòng đếm lại phiếu lương thực và tiền mình giấu đi, vẫn còn không ít, lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ tới đến bên giường nghỉ ngơi.

Trông Hạ Duyệt Dương trong chăn như đang thở đều đều ngủ say, thật ra đang híp mắt âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Triệu Giai Vân, lúc phát hiện cô ta mở tủ ra, Hạ Duyệt Dương căng thẳng đến mức không dám hít thở.

Thấy cô ta không phát hiện thiếu một miếng, Hạ Duyệt Dương còn hơi tiếc nuối, sớm biết như vậy cô ta đã to gan lấy thêm hai miếng rồi.

Những chuyện bẩn thỉu khác của thanh niên trí thức không thể quấy rầy được Sở Tang Ninh, một mình cô tự do tự tại trong phòng, nhớ tới lời Phan Văn Lan nói sáng nay, cô ấy bảo cô buổi trưa đến nhà ăn cơm.

Sở Tang Ninh có chút đoán không ra, tay chống cằm, phiền não ngắm nghía cây kẹo trong tay, đợi đến khi nghĩ phát phiền rồi mà vẫn không nghĩ ra được.

Sờ vào ngọc thạch trên cổ, Sở Tang Ninh an tâm nằm trên giường, nhàm chán nhìn nóc nhà đen sì.

Cô nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng to, cảm khái một câu: "Nếu cứ rơi như này, không chừng hai ngày nữa nóc nhà sẽ dột mất."

Không ngờ một lời thành sấm, giữa trưa, lúc Sở Tang Ninh xắn tay áo lên muốn bắt đầu nấu cơm khao dạ dày của mình, bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai, Sở Tang Ninh còn tưởng đã xảy ra chuyện gì. Cô không để ý tới đồ trong nồi, vội vàng cầm đũa đi ra, phát hiện là Hạ Duyệt Dương, tiếng động trong phòng của Triệu Giai Vân, tiếng thét chói tai cũng là Triệu Giai Vân. ( truyện trên app tyt )

Hạ Duyệt Dương ôm chăn của mình chạy ra khỏi phòng, Ngô Quang Tiền cũng muốn quỳ lạy các cô rồi, có mới mấy ngày mà đã bắt đầu náo loạn rồi hả?

"Xảy ra chuyện gì vậy?” Ngô Quang Tiền hối hận vì mình nằng nặc đòi đến nơi khỉ ho cò gáy này, cũng hối hận vì đã xung phong nhận việc làm đội trưởng của thanh niên trí thức, anh ta chống nạnh một tay, bất đắc dĩ hỏi.

Hạ Duyệt Dương chỉ chỉ căn phòng: "Mưa dột rồi, đồ của Giai Vân ướt hết rồi."

Nóc nhà bị thủng một lỗ lớn, vừa khéo lại ở trên giường, lúc Hạ Duyệt Dương nằm trên giường thì phát hiện bên cạnh có gì đó không đúng, mưa ở đâu ra vậy?

Tiếp theo cô ta lập tức thông minh ôm chăn xuống giường, Triệu Giai Vân trẹo chân vốn không có tâm trạng chú ý nóc nhà, một giây sau, mưa to như trút nước, rơi xuống từ lỗ nóc nhà, Triệu Giai Vân ướt sũng, ngay cả chăn và quần áo của cô ta cũng ướt đẫm.

Ngô Quang Tiền không nghĩ tới còn có thể xảy ra chuyện này: "Tôi đi tìm đại đội trưởng hỏi một chút, các cô đừng vội."

Anh ta quay đầu định an ủi Sở Tang Ninh, phát hiện đối phương cười dịu dàng, trên tay còn cầm đũa, dáng vẻ vô ưu vô lo, Ngô Quang Tiền thật khâm phục cô. Người ta như này mới gọi là gặp nguy không loạn, điềm tĩnh tự nhiên đây này, nhưng... Cô lại không ở chung với đám người Triệu Giai Vân, mưa làm dột phòng cũng không liên quan gì đến người ta thật.

Giang Tông Chính biết được tin phòng của thanh niên trí thức bị dột, vỗ vỗ đầu, nhanh chóng nghĩ cách.

Ngược lại là vợ của ông, Lý Xuân Phân hỏi một câu: “Đồng chí Ngô, phòng ai bị dột vậy?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play