Tô Như Hối dựa sát vào lòng Tang Trì Ngọc, thân thể ấm áp làm Tang Trì Ngọc cứng đờ, bàn tay chống nạng gỗ siết chặt lại. Y xị mặt, kéo Tô Như Hối ra sau người, dùng thân che chắn cái tên làm bộ làm tịch này lại, rồi lại ngước mặt lên nhìn về phía Hàn Dã, ánh mắt như đẫm sương tuyết, lạnh buốt thấu xương.

“Không cần biết các hạ đêm khuya đến viếng thăm vì việc gì, e là tại hạ không thể để cho các hạ được như ý.”

Hàn Dã chế giễu, “Đừng quên ngươi đã là phế nhân, ta muốn ngủ với vợ ngươi, ngươi lấy gì cản ta?”

Trên mặt Tang Trì Ngọc không lộ cảm xúc, bằng một tay lấy ra từ trong ngực vật hình ống màu đỏ thẫm, mở nắp, một chùm tia sáng màu đỏ huyết kèm theo tiếng rít bén ngót bắn thẳng lên trời cao. Trên vòm trời nổ ra thành từng vòng tròn mưa ánh sáng. Nhìn thấy vật này, mặt Hàn Dã biến sắc.

Tang Trì Ngọc lạnh lùng nói: “Tuy đã là phế nhân, nhưng vẫn còn bằng hữu. Trong Bí Tông có hết thảy mười người sở hữu bí thuật Thân Hoài Không Gian, hưởng tiễn (1) này vừa vang lên, người của Bí Tông sẽ tới. Mười chọi một, ngươi không có đường thắng. Phát động bí thuật cần thời gian năm hơi thở, tính đi tính lại, ngươi có thời gian mười hơi thở để rời khỏi đây.”

(1) 响箭 (hưởng tiễn): mũi tiên khi bắn ra có thể phát ra âm thanh.

Nụ cười của Hàn Dã thu lại, giữa mắt mày hắn đã tích đầy mây mù sấm chớp. Tang Trì Ngọc sống ở Bí Tông, Côn Luân từ nhỏ, cho dù bị trục xuất khỏi môn đình, ắt hẳn vẫn còn không ít tri giao, Hàn Dã quả thực không dám khinh suất. Ánh mắt hắn chuyển sang cái tên đang thập thò lấp ló phía sau người Tang Trì Ngọc. Hắn lấy một phong thư ra từ chiếc túi vắt bên hông, âm trầm cười, nói: “Tang Trì Ngọc, thê tử tốt của ngươi nói ta âm mưu làm loạn, ta thật oan ức. Rõ ràng là hắn gửi thư cho ta, hẹn ta hoa tiền nguyệt hạ (2), ta vốn được mời mà tới, ai ngờ được hắn đột nhiên nuốt lời. Lá thư này chính là bằng chứng, ‘Chờ trăng dưới mái tây, cửa khép hờ đón gió (3). Khước Tà họ Giang, lặng chờ người đến’, ngươi tự xem đi.”

(2) 花前月下 (hoa tiền nguyệt hạ): trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ hẹn hò, nói chuyện yêu đương. Xuất phát từ bài thơ “Lão bệnh” của Bạch Cư Dị.

(3) “待月西厢下,迎风户半开。” là câu thơ trong bài “Minh nguyệt tam ngũ dạ” của Nguyên Chẩn.

Hắn ném phong thư qua, sái kim tiên (4) như cánh bướm bay về phía Tang Trì Ngọc, rơi xuống bên chân y.

(4) 洒金笺 (sái kim tiên): giấy viết thư có rắc vàng.

Tô Như Hối: “……”

Tên khốn Hàn Dã này e là tức tới choáng rồi, quên luôn nhiệm vụ của A Thất là thám thính tình báo. Bây giờ hắn ly gián chàng với Tang Trì Ngọc, là muốn dạy chàng làm thế nào để thám thính tin tức à? Bằng chứng hồng hạnh xuất tường (5) ở ngay trước mắt, Tô Như Hối dường như lờ mờ thấy được mũ xanh đang đội trên đầu Tang Trì Ngọc. Việc thì do nguyên thân làm, nồi thì để Tô Như Hối vác, Tô Như Hối tức muốn hộc máu.

(5) 红杏出墙 (hồng hạnh xuất tường): Xuất phát từ câu thơ “春色满园关不住,一支红杏出墙来” trong bài “Du viên bất trị” của Diệp Thiệu. Tạm dịch: Sắc xuân tràn đầy không nhốt lại được, để một cành hồng hạnh vươn ra ngoài tường. Ban đầu ý thơ tả cảnh vật mùa xuân, nhưng sau này ngụ ý chỉ phụ nữ đã có chồng nhưng còn lăng nhăng, gian díu với người khác.

Sắc mặt Tang Trì Ngọc không đổi, nhàn nhạt nói: “Trái tim thê tử ta (6) không thuộc về ta, chàng muốn tìm lương nhân (7), ta không oán, các hạ cũng không nên miễn cưỡng người không tình nguyện.”

(6) 拙荆 (chuyết kinh): cách chồng gọi vợ thời xưa.

(7) 良人 (lương nhân): cách vợ gọi chồng thời xưa.

Câu này có nghĩa là Tô Như Hối muốn xuất tường thì xuất tường, không phải chuyện của Tang Trì Ngọc, Tang Trì Ngọc cũng không trách tội Tô Như Hối. Nhưng mà Hàn Dã ngươi cầu hoan bất thành liền rắp tâm muốn cưỡng đoạt, vậy thì ngươi sai rồi.

Đừng nói Tô Như Hối, đến Hàn Dã còn chẳng ngờ được tấm lòng Tang Trì Ngọc độ lượng bao la, mũ xanh này Tang Trì Ngọc đội chắc trên đầu, một câu oán trách cũng không có.

“……” Hàn Dã cười lạnh, cuối cùng nhìn Tô Như Hối, “Giang công tử, ngày sau gặp lại.”

Hắn nói xong liền quay người rời khỏi.

Tô Như Hối vòng tay bên miệng, làm thành cái loa, hét về phía lưng hắn: “Ta không phải Giang công tử.”

Hàn Dã và Tang Trì Ngọc cả hai đều ngây người.

Tô Như Hối nói tiếp: “Ta là Tang phu nhân!”

Hàn Dã không nói nên lời, phất tay áo bỏ đi.

Tên này cuối cùng cũng chịu đi, Tô Như Hối thở phào nhẹ nhõm. Bí thuật của Hàn Dã cường đại, đã vậy cấp bậc còn cao, nếu mà phải đánh nhau thật, chàng và Tang Trì Ngọc nửa phần thắng cũng không có cửa. Tô Như Hối vỗ vỗ vai Tang Trì Ngọc, “May mà có hưởng tiễn của ngươi, nếu không thì chúng ta thảm rồi.” Chàng nhẩm tính thời gian, “Đã đủ thời gian mười hơi thở, động tác của bằng hữu ngươi cũng thật chậm quá, đợi bọn họ đến nơi, chúng ta đều đã chôn chung rồi.”

Tang Trì Ngọc xoay người, chống nạng gỗ chậm rì rì đi trở về.

“Ta không có bằng hữu.” Y bình đạm cất giọng.

“A?” Tô Như Hối sững sờ, sau đó định thần lại, thì ra là Tang Trì Ngọc lừa Hàn Dã, Bí Tông nhất định sẽ không có ai đến cứu y. Tô Như Hối nhặt cái ống hưởng tiễn rỗng lên, mới phát hiện đây vốn không phải hưởng tiễn dùng để cầu cứu của Bí Tông, Côn Luân, mà là một cây pháo hoa, có vẻ là đồ dùng trong ngày đại hôn của bọn họ còn dư lại.

Cái tên này…… Tô Như hối không biết nên nói gì, trước lúc chàng chết, nhân duyên của Tang Trì Ngọc đã kém rồi, không ngờ sau khi chàng chết được năm năm thì nhân duyên của y lại còn kém hơn.

Tang Trì Ngọc đứng quá lâu, đầu gối bị đau, đi chưa được mấy bước đã phải dừng lại một chút. Tô Như Hối hiểu rõ y, cốt cách y cao ngạo, nhất định không để người khác giúp đỡ nhiều, nếu không cũng không cần suốt ngày muốn đuổi Tô Như Hối đi. Tô Như Hối không đến giúp, chỉ đứng một bên với y, còn cười hi hi hỏi: “Tướng công, ngươi thật không để ý chuyện ta hồng hạnh xuất tường?”

“Ngươi và ta đã hoà ly rồi,” Tang Trì Ngọc nói, “không liên quan đến ta.”

Lại là thái độ cự tuyệt người ở xa ngàn dặm, từ đầu tới chân đều viết chữ “tránh xa ta ra”. Tô Như Hối thật hết cách, thảo nào không có bằng hữu, tính khí này cũng chỉ có Tô Như Hối chấp nhận nói chuyện với y.

Tang Trì Ngọc dừng bước, bất chợt nói: “Người lúc nãy…… ngươi có quen biết trước sao?”

“Không quen,” Tô Như Hối nửa thật nửa giả trả lời, “nhưng mà Tô Như Hối chắc chắn có quen biết hắn, ngươi vẫn còn nhớ Tô Như Hối chứ, thiên tài của Hắc Nhai, người phát minh ra Thần Cơ Quỷ Tàng, hai người các ngươi lúc trước không phải hay đánh nhau đó sao? Cái tên đó hình như đang tìm người trông giống Tô Như Hối, tóm được người nào thu người đó, nghe nói không ít người chết trên giường hắn, đều do ta là một chàng thiếu niên tuấn lãng phi phàm.”

Bàn chuyện thì bàn chuyện, thế mà Tô Như Hối lại tranh thủ cơ hội tự tâng bốc bản thân, nói xong còn lấy trong túi ra một chiếc gương tự soi lấy soi để, chậc lưỡi: “Đều là hoạ của tuấn lãng gây ra.”

Dáng vẻ thần kinh (8) này của chàng trước đây rất chọc chửi, người sùng bái chàng rất đông, người chán ghét chàng cũng không ít, rất nhiều người muốn nhắm thẳng mặt chàng đấm cho một chưởng. Tang Trì Ngọc im lặng không lên tiếng, dường như y đã sớm quen với bộ dạng không quy củ này của chàng, đành lặng lẽ nghe chàng bô bô nói hươu nói vượn.

(8) 二百五: hai trăm năm mươi. Ngày xưa, hai trăm năm mươi lượng bạc bằng với nửa phong (半封) bạc. 半封 đồng âm với 半疯 (đồ khùng, đồ thần kinh).

“Vậy thì tiêu rồi, ta thấy tên khốn đó không định bỏ qua cho ta đâu.”

Hai người cuối cùng cũng đi tới bậc cửa của chái nhà, Tô Như Hối ngửa mặt than trời.

Tang Trì Ngọc tiến vào bậc cửa, nói: “Ta sẽ nghĩ cách.”

“Hửm?” Tô Như Hối muốn nói, ngay cả người của Bí Tông còn không muốn giúp y, y còn có thể nghĩ ra cách gì? Chàng nâng mắt lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt an tĩnh của Tang Trì Ngọc, tức thì kẹt cứng. Con ngươi của Tang Trì Ngọc sâu thẳm, Tô Như Hối thoáng nhìn thấy đáy mắt tĩnh mịch. Y vốn dĩ là người trầm tĩnh, là kiểu người “có thể dựa vào”, tuyệt đối không tùy tiện hứa hẹn, một khi đã hứa, thì có chết cũng không từ bỏ.

Con người này thật là, bản thân đã thành như vậy rồi, còn muốn đi giúp người khác. Lúc trước khi hai người họ trở mặt thành thù, Tô Như Hối hết sức dè chừng y. Y một mực nghe theo những gì Đàm Đài Tịnh dạy bảo, làm một quân tử khoan dung độ lượng (9), Tô Như Hối thường lo y cứng nhiều dễ gãy. Y lại hay vì người tận tâm tận lực, Tô Như Hối càng lo y bị người khác lừa gạt.

(9) 光风霁月 (quang phong tề nguyệt): miêu tả cảnh vật tươi sáng trong lành sau khi trời tạnh mưa, còn chỉ người có tấm lòng rộng lớn, hoặc chỉ thời thế thái bình.

Tô Như Hối trong lòng hết cách, mắt mày vẫn cong cong nét cười, nói: “Vậy thì nhờ tướng công bảo vệ ta nhé.”

Thật ra chàng không thật lòng muốn dựa vào Tang Trì Ngọc, Tô Như Hối chỉ theo thói quen mà chọc y thôi.

Tang Trì Ngọc quả nhiên khựng lại, gò má thoáng ửng đỏ. Tướng công, tướng công, lúc nãy còn tự xưng “Tang phu nhân”, rõ ràng không phải lời thật lòng, vậy mà cứ gọi không cần đắn đo, thật muốn khiến người khác hiểu lầm. Y mím môi, lướt qua chàng đóng cửa, giọng lạnh nhạt mấy phần, “Đêm khuya rồi, xin hãy quay về đi.”

“Ấy!” Tô Như Hối chặn lại cửa, “Tướng công, ngươi xem phòng ta nổ sụp cả rồi, không còn chỗ ngủ nữa, tối nay cho ta nghỉ lại phòng ngươi một đêm đi.”

“Phòng trống còn nhiều.” Lần này Tang Trì Ngọc không cho chàng mặt mũi nữa, thẳng tay gài chốt cửa.

Trái tim sắt đá. Tô Như Hối rầu rĩ, chắp tay sau lưng rời khỏi.

Tang Trì Ngọc trở về bên giường, mò dưới chăn ra một chiếc hộp tròn tròn, bật chốt mở, nắp bật ra sau, lộ ra viên tâm hạch màu đen còn dính vết máu. Không ai biết lai lịch của viên tâm hạch này, người của Đại Bi Điện uống thuốc để tăng thêm sức mạnh, cấm dược lưu truyền trong chợ đen luôn là mục tiêu đàn áp của Bí Tông núi Côn Luân, có người đoán rằng tâm hạch đen này là kiệt tác của Đại Bi Điện. Chủ nhân trước đây của nó là Tô Như Hối. Tâm hạch cho Tô Như Hối sức mạnh, nhưng cũng cho chàng chất độc. Năm Tô Như Hối hai mươi lăm tuổi, độc dược phát tác, chỉ qua hai năm sức khỏe nhanh chóng suy giảm, cuối cùng bệnh tình nguy kịch, vô phương cứu chữa.

Tâm hạch trên tay Tang Trì Ngọc chính là do Bí Tông moi từ người Tô Như Hối.

Không ai biết viên tâm hạch này đã cho Tô Như Hối được những gì, có người đoán rằng đó là trí tuệ thông tuệ thiên phú vượt xa người thường. Suy cho cùng, lúc Tô Như Hối rời khỏi Bí Tông thì chỉ là một tên nhị thế tổ (10) thích làm xằng làm bậy, sau khi trốn vào Hắc Nhai liền đạt được thành tựu chói lọi, chế tạo ra “Thần Cơ Quỷ Tàng” kinh chấn thiên hạ.

(10) 二世祖 (nhị thế tổ): xuất phát từ câu chuyện về vua Tần Nhị Thế phá hủy cơ nghiệp sau ba năm trị vì, ý chỉ những con cháu nhà giàu chỉ biết ăn chơi sa đọa.

Tang Trì Ngọc biết tin đồn có chỗ không đúng, đẳng cấp của Tô Như Hối trước giờ đều không phải loại tầm thường.

Nhưng mà, viên tâm hạch này, đoán chừng có thể thử.

Tang Trì Ngọc cởi y phục, tháo đi lớp vải gạt trước ngực, hôm trước hãy còn vết thương dữ tợn, bây giờ được bó thuốc nên nhìn không còn quá đáng sợ. Y nâng tâm hạch lên, nhét nó vào miệng vết thương của mình. Lớp vảy vừa kết lại chưa bao lâu ấy bây giờ lại tróc ra, vết thương bị y ép mở ra, huyết dịch ồ ạt chảy, thấm ướt vào viên tâm hạch màu đen.

Lúc tâm hạch vào máu thịt được non nửa, thì phát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, tự động dồn ép vào sâu bên trong kinh mạch. Tang Trì Ngọc buông tay, tâm hạch liền biến mất vào nơi sâu trong vết thương. Y sẽ biến thành gì? Y cũng không biết. Tóm lại, Tô Như Hối từng như thế nào thì y chính là như thế ấy.

Thật ra, khi tên đó nói mơ thấy bọn họ kiếp trước có duyên, y liền biết Tô Như Hối đã quay về. Trước kia, Tô Như Hối cũng từng nói những lời dỗ ngọt vụng về, chẳng qua không phải là nói với y. Y thật sự rất ghét Tô Như Hối, y chính là người ghét Tô Như Hối nhất trên đời. Y muốn mọi người có thể không nhận ra người y từng thích, nhưng nhất định phải nhận ra người y từng ghét.

Thời gian trôi qua rất lâu rất lâu rồi, rất nhiều chuyện cũng đã đổi thay. Sư phụ năm xưa bây giờ biến thành bộ mặt đáng hận, còn Bí Tông, Côn Luân thì biến thành nơi che đậy tội ác. Duy chỉ còn vẻ ngoài quang minh lỗi lạc, thực chất bên trong là bạo tàn ngang ngược. Còn y chính là võ quan nhất phẩm ở chính điện, lại biến thành một phế nhân đáng bỏ đi.

Chỉ có Tô Như Hối là vẫn như xưa, khiến người ghét, thích gây họa, ân oán khắp nơi.

Vết thương rất đau, ngực y như bị sương tuyết đóng băng, hơi ấm trong lồng ngực không còn dấu vết, Tang Trì Ngọc nằm cuộn trên giường. Y ngẩn ngơ nhớ về năm đó lúc ở Bắc Thần Điện tại Biên Đô, đại chưởng tông hỏi y: “Đệ tử ta, Trì Ngọc, ngươi đã biết sai chưa?”

Y nói: “Biết sai.”

Đại chưởng tông vui vẻ gật đầu: “Ngươi cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, ngươi sai ở đâu?”

Y ngước mắt lên, mỗi chữ mỗi câu, khắc vào xương cốt.

“Sai vì…… không cứu Tô Như Hối!”

Thế là đại chưởng tông nổi trận lôi đình, tước bí thuật của y, đánh gãy chân phải y, trục xuất y khỏi Bí Tông, vĩnh viễn không khôi phục danh phận.

Y cúi đầu, mồ hôi đổ đầy lưng, màn rủ trên giường đã nhuốm màu. Y chầm chậm lia mắt, tráp gương trên bàn chiếu lên dáng vẻ hiện tại của y, hạt tuyết trắng tinh tích lại rơi trên tóc mai, nhuộm trắng mái tóc dài của y, ngay cả con ngươi cũng biến thành màu xanh như biển băng. Tầm nhìn hình như có chút thay đổi, ánh sáng và bóng tối phân ra rõ ràng, y nghe thấy tiếng xào xạc của lá cây ngoài cửa sổ, gió quét qua lá, như giọng nói thâm thấp rì rào.

Thị giác và thính giác đều được nâng cấp với biên độ lớn, thân thể này đã không còn là thân thể người phàm nữa. Dị hóa đến mức triệt để, hơn cả Tô Như Hối ngày xưa. Y thử cử động chân tay, vết thương trên lưng và ngực đã lành lại, chân phải cũng có thể cử động, giống như được tái sinh. Y cảm nhận được sức mạnh của bí thuật đã mất bấy lâu nay đang dâng trào về trong cơ thể.

Y nhận ra, y đã trở thành một quái vật.

Tô Như Hối trợ giúp Hắc Nhai, Hắc Nhai lại bán đứng chàng cho Bí Tông. Tô Như Hối đối tốt với Bí Tông, Bí Tông lại cướp mất Thần Cơ Quỷ Tàng của chàng.

Đại nghĩa thiên hạ nay đã đổ nát, Tang Trì Ngọc y hà cớ gì phải cố giữ lấy đạo nghĩa trong đau khổ? Cứ làm một quái vật khó coi, còn tốt hơn là làm một kẻ ngụy thiện giả dối.

“Tang công tử, ta trở lại rồi!” Chó già trèo vào từ bên ngoài cửa sổ, không chú ý đến dáng vẻ kì lạ của người trên giường, hãy còn giận đùng đùng nói, “Tên Giang Khước Tà này thật là tâm địa độc ác, bán ta vào quán thịt chó. May mà ta nhanh trí, biến lại thành người rồi chạy thoát. Đúng là tức chết ta, trần trụi mà chạy bị người khác nhìn thấy rồi, tin tức ngày mai ở Vân Châu chắc chắn sẽ viết một bài về chuyện chấn động khi nhìn thấy một loã nam chạy như khùng ở đầu đường. Ta định bẩm báo cho Hắc Quan Âm biết tên này mượn xác hoàn hồn. Hắc Quan Âm nhất định hứng thú với bí thuật của hắn, đến lúc đó hắn tránh không khỏi phải bị phanh ngực mổ bụng, đem đi nghiên cứu.”

Chó già nép bên bàn chân y, vừa ngước đầu, thì nhìn thấy màu tóc Tang Trì Ngọc trắng như tuyết, liền ngơ ngác, “Ngươi sao lại biến thành thế này rồi…… Khoan đã, ngươi đã uống vô cực tán? Hay lắm, mức độ biến dị này của ngươi cũng thật dữ dội, ngươi thấy thế nào? Ấy, chẳng phải ta vẫn chưa đưa ngươi bí dược sao?”

Tang Trì Ngọc nhìn chó già, đôi ngươi màu băng lam tịch mịch như biển sâu, không mảy may gợn sóng, càng không nhìn ra được nửa phần cảm xúc. Đây không phải hình dáng của con người, khiến cho chó già bất giác cảm thấy khiếp sợ. Chó già nghĩ, chắc là Tang Trì Ngọc đã tự mình tìm thấy vô cực tán mà nó cất giấu, nếu không thì Tang Trì Ngọc làm sao có thể biến thành thế này?

Tang Trì Ngọc hỏi: “Ta nghe nói, Đại Bi Điện các ngươi từng nói: Ăn một người là Nhất Trụ Bồ Tát, ăn mười người là Thập Trụ Bồ Tát (11). Ngươi là Bồ Tát trụ thứ mấy?”

(11) 十住菩萨 (thập trụ Bồ Tát): Ngôi vị tu hành của Bồ Tát Đại thừa gồm 50 ngôi vị. Thập trụ vị chỉ ngôi vị thứ 11 đến ngôi vị thứ 20.

Chó già ưỡn ngực kiêu ngạo, “Bất tài, ta là Tam Trụ Bồ Tát.” Nó cười hì hì, “Hai nam nhân, một đứa bé, đứa bé thịt còn non, rất ngon.”

“Chuyện lúc nãy của Giang Khước Tà, ngươi bẩm báo chưa?”

“Vẫn chưa, ” chó già khều khều la bàn truyền tin, “bây giờ ta sẽ báo cho Hắc Quan Âm!”

“Tốt lắm.”

Tang Trì Ngọc bỗng nâng tay, phủ lấy đỉnh đầu của con chó. Lòng bàn tay y sinh ra vô số kinh lạc màu băng lam, xộc vào tai miệng mắt mũi của nó. Thất khiếu nó chảy máu, bốn chân đạp loạn. Khoảnh khắc Tang Trì Ngọc chưởng xuống, nó liền trở về nguyên dạng cơ thể người trần như nhộng. Nam nhân ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều không thể phát ra, mắt thường có thể thấy được da thịt nhanh chóng thối xẹp xuống, trong nháy mắt biến thành một cái xác rỗng.

Tang Trì Ngọc thu tay lại, thờ ơ nhìn lòng bàn tay mình. Kinh lạc như luồng sáng thu lại, lòng bàn tay y trở lại như cũ.

Bí thuật – Thôn Phệ (12).

(12) 吞噬 (thôn phệ): 吞 là nuốt, 噬 là cắn.

Y ăn ai, thì sẽ có được bí thuật của người đó.

Rất ít người biết bí thuật của y, bởi vì chính y rất chán ghét bí thuật vốn có này của mình, chính vì vậy mà y cũng hiếm khi sử dụng.

Cắn nuốt con chó này, y đã có được bí thuật “Hoá Hình”, thầm suy nghĩ chốc lát, bí thuật phát động trong yên lặng, tóc của y từng tấc từng tấc biến trở lại đen huyền, con ngươi phảng phất nét mực mờ mờ, che đi màu xanh thăm thẳm của đồng tử. Tiếp theo đó, y nhặt la bàn truyền tin lên, điều chỉnh phương hướng của bát quái bên trên, phù ấn còn lưu lại trên la bàn phát ra ánh sáng yếu ớt, liên thông đến một người nào đó phía bên kia. Đối phương trầm mặc, đợi cho người bên đây la bàn lên tiếng.

Tang Trì Ngọc hỏi: “Ta giết chó của ngươi làm danh trạng để nộp lên, đủ chưa?”

Một giọng cười khản đặc phát ra từ trong la bàn: “Tang công tử, con chó ấy hầu hạ ngươi nhiều ngày, ngươi nói giết liền giết, không cảm thấy áy náy à?”

Tang Trì Ngọc cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, con ngươi tĩnh mịch. Y mới giết chết một người y không nên giết, trong lòng lại không hề gợn sóng, giống như chỉ vừa mới giết một con kiến vừa bò ngang qua chân. Ai cũng cảm thấy y là một người tốt, ngay cả Tô Như Hối cũng cảm thấy như vậy, bọn họ không biết, thật ra lúc y giết người thì chẳng có cảm giác gì hết. Đối với y mà nói, giết người và giết heo không có gì khác biệt. Y cẩn thận kĩ lưỡng làm theo giới luật mà Đàm Đại Tịnh dạy y, giữ mình đoan chính, nhân từ chính nghĩa.

Giả vờ chính nghĩa, cũng tính là chính nghĩa?

“Không có cảm giác.” Y nói.

Người kia thấp giọng cười, “Tang công tử thật không giống trong tin đồn, quả nhiên tin đồn không đáng tin. Ngày mai giáo chúng tập hợp truyền kinh, vị trí của công tử, ta đã chuẩn bị rồi.”

Lời của tác giả:

Tang Trì Ngọc hùng khởi rồi! Cực kì bá đạo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play