Sau khi chia tay với Lý Bảo Tài, Tô Như Hối rơi vào trầm tư. Hàn Dã năm đó là tiểu đệ duy nhất của chàng, cả ngày lẽo đẽo theo sau gọi chàng đại ca. Sau này Tô Như Hối mới nhận ra, tên này cảm thấy chàng luôn tạo áp lực lên đầu hắn, nên cứ muốn kéo chàng xuống để chiếm vị trí, gọi tiếng “A Hối ca” đều là giả tạo, chàng coi đây là sự sỉ nhục.
Tô Như Hối lòng đầy nghi hoặc, Hàn Dã phải lòng chàng từ lúc nào, còn y như tên khùng tìm người thay thế ở khắp nơi. Càng nghĩ càng thấy khó tin, Tô Như Hối khắp người sởn gai ốc.
Sống lại sang một đời, bạn cũ đời trước thì không thấy đâu, gặp lại thì toàn là thù địch. Tô Như Hối xúc động vô cùng, quay trở lại sạp hàng tạp hóa vừa đi qua mua một túi lớn tiêu thạch (1), lưu huỳnh và than củi, tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ vội vội vàng vàng trở về nhà Tang Trì Ngọc.
(1) 硝石 (tiêu thạch): kali nitrat.
Trời mưa to, sau khi về đến nhà thì cả lưng đều ướt hết, Tô Như Hối mang đồ đạc cất vào bếp, xoay người đi tìm Tang Trì Ngọc. Cửa nhà đóng chặt, nhìn có vẻ như y đã rời khỏi. Tô Như Hối thay bộ y phục khô ráo, vào phòng Tang Trì Ngọc dọn dẹp chén đũa lúc sáng của y. Đến nhìn bên giường, chén cháo thịt trên bàn nhỏ một ít cũng chưa vơi, vẫn còn y nguyên đặt trên đó.
Tang Trì Ngọc ngồi khoanh chân trên giường, chắc là do mưa to trời lạnh, sắc mặt y so với hôm qua còn nhợt nhạt hơn. Tô Như Hối nghiêng đầu nhìn y, y là lưỡi dao sắc bén nhất của Bí Tông, hung danh vang dội, nhưng rất ít người chú ý thấy rằng y thực ra là một nam nhân khá đẹp. Vẻ đẹp của Tang Trì Ngọc chính là vẻ đẹp của tĩnh vật, không kiêu ngạo, không nóng nảy, không ồn ào, giờ đây vì bệnh tình mà lại có thêm một loại mỹ cảm mỏng manh như sắp vỡ tan, như một đoá hoa quỳnh trắng sắp độ phai tàn.
“Sao lại không ăn?” Tô Như Hối hỏi Tang Trì Ngọc.
Tang Trì Ngọc không nhúc nhích, chỉ nói: “Ngươi nên đi rồi.”
Cái tên tiểu tử ngang bướng này. Tô Như Hối tức đến nghiến răng, hỏi: “Ta không đi thì ngươi tính thế nào?”
Tang Trì Ngọc im lặng, hàng mi rủ bóng lên gương mặt nhợt nhạt lạnh toát.
Tô Như Hối nhìn cháo trên bàn, “Ngươi định tuyệt thực?”
Tang Trì Ngọc vẫn không trả lời, xem ra là đã thầm thừa nhận.
Tô Như Hối lại hỏi: “Ta muốn đem ngươi theo cùng, ngươi đi không?”
Tang Trì Ngọc nhìn chàng, nói: “Không đi.”
“Có người muốn giết ta, ngươi cũng không chịu đi cùng ta?”
Câu trả lời của Tang Trì Ngọc trước sau như một, “Không đi.”
Tên tiểu tử này y như cục đá thối trong hố xí vậy, cứng đầu mà còn bệnh tật, muốn đánh cũng không đánh được, muốn mắng cũng không mắng được. Tô Như Hối lắc đầu than thở, nghiêng mặt nhìn mưa ngoài cửa sổ. Vòm trời trĩu nặng, cứ như nếu vươn tay ra là có thể chạm tới. Mưa tí tách rơi trên mái ngói, bắn tung toé ánh bạc rơi khắp trên nền đất.
Buổi tối Hàn Dã muốn đến đây, Tô Như Hối vốn muốn mang theo Tang Trì Ngọc cùng chạy trốn, nhưng mưa to thế này, dựa vào bộ dạng thừa sống thiếu chết của y, còn không chịu ăn cơm, chạy chưa được nửa đường kiểu gì cũng ngã gục.
Không mang theo y đi thì Tô Như Hối không yên tâm. Hàn Dã là tên điên, để hắn gặp được Tang Trì Ngọc, chẳng khác nào đưa thỏ dâng lên miệng sói. Nhìn dáng vẻ gió thổi liền ngã của Tang Trì Ngọc, chi bằng Tô Như Hối gắng sức chống chọi.
Xem chừng chắc phải đánh một trận với Hàn Dã rồi.
“Ngươi có biết rằng ta biết xem tướng không?” Tô Như Hối đột nhiên nói.
Lông mi Tang Trì Ngọc run run, từ từ nhướng mắt lên, yên lặng nhìn về phía chàng.
“Mau đi đi, Giang công tử.” Tang Trì Ngọc nói.
Tô Như Hối bỗng duỗi tay ra, nhéo má y, cười nói: “Ngươi xem tướng mạo này của ngươi, ta tính thấy ngươi mệnh sinh đội mũ xanh.”
Tang Trì Ngọc: “……”
“Tối nay ta có khách, ngươi cứ ngoan ngoãn nằm trong phòng, không có việc gì thì đừng đi ra.” Tô Như Hối dọn dẹp chén đũa.
“Khách?” Tang Trì Ngọc hơi cau mày.
Đây là lần đầu tiên Tô Như Hối nghe y đặt câu hỏi, hình như có thứ khiến y hứng thú.
Tô Như Hối cười xấu xa, “Không sai, một vị khách sẽ khiến ngươi đội mũ xanh.”
Tim Tang Trì Ngọc thoáng đập mạnh, tay phải bất giác nắm lấy vải trên đầu gối, vò nhăn cả lên.
Một hồi lâu, Tang Trì Ngọc mới nhắm mắt, nói: “Tuỳ ngươi.”
Y triệt để không mở miệng nữa, cho dù Tô Như Hối khiêu khích cỡ nào, y cũng không phản ứng lại. Tô Như Hối thử hỏi chuyện y bị trục xuất khỏi Bí Tông núi Côn Luân, y không thèm đáp.
Tô Như Hối đành chịu thua, thu dọn chén đũa mang đi, cơm trưa cơm tối đều không mang đến nữa. Sắc trời dần tối, mưa rơi lâm râm, hoa trong đình viện bị mưa tạt nghiêng ngả tứ tung. Trong phòng cũng từ từ trở nên u ám, Tang Trì Ngọc ngồi một mình trong bóng tối, nhìn tia sáng rực rỡ từng chút từng chút một dần dời khỏi đầu ngón tay.
Chàng cuối cùng cũng bỏ cuộc rồi sao? Như vậy cũng tốt. Tang Trì Ngọc nghĩ.
Thật ra Tô Như Hối căn bản không có thời gian nấu cơm, chàng bận điều phối hoả dược và súng đột hoả (2) chuẩn bị cho tối nay ác chiến. Nguyên liệu có hạn, chỉ có thể dùng bột tiêu thạch rải dưới đất trong một khu vực được định sẵn, nối với thổ pháo (3) ở góc tường, cẩn thận che giấu vết tích bằng sách và linh kiện khôi lỗi để tránh bị phát hiện. Cuối cùng là súng đột hoả, lấy ống trúc làm nòng súng, cực kì thô sơ, nhưng hơn nhau ở chỗ có chút uy lực, bắn xa được tới một trăm năm mươi sải chân. Trong tử khoa (4) có chứa vô số mảnh thiết, một khi phát nổ lập tức bắn ra khắp phía. Loại hoả súng này không cần nhắm chuẩn cũng có thể tạo nên sát lực cực lớn. Cho dù không giết được Hàn Dã, thì ít nhất cũng biến hắn thành con nhím gai.
(2) 突火枪 (đột hoả thương): một loại súng được phát minh từ thời nhà Tống.
(3) 土炮 (thổ pháo): một loại pháo nguyên thuỷ tương đối thô sơ.
(4) 子窠 (tử khoa): đạn dược dùng cho súng đột hoả.
Trời đã tối, chàng dựa vào bên tường chờ đợi. Nến cháy không phát ra tiếng, sáp chảy từng giọt xuống, tích lại trong đĩa sứ trắng. Tô Như Hối rảnh rỗi phát chán, chàng tháo gỡ linh kiện máy móc trên đất, chế thành con nhện máy nho nhỏ. Khôi lỗi của chàng phân làm bốn phẩm bậc, khôi lỗi gỗ tứ phẩm, khôi lỗi thiết tam phẩm, khôi lỗi da nhị phẩm, khôi lỗi thịt nhất phẩm. Trình độ lấy giả tráo thật cao dần từ tứ phẩm đến nhất phẩm, khôi lỗi thịt nhất phẩm so với vật sống gần như thật giả khó phân.
Chàng từng chế tạo ra một loạt khôi lỗi thú, toàn là hổ và sư tử, thỉnh thoảng có cả mèo và chó. Đội quân khôi lỗi thú này từng giúp Hắc Nhai đoạt được thành Bạch Đế ở Tây Châu, Tô Như Hối dựa vào ý tưởng của mình, đem thành Bạch Đế xây thành thành cơ quan, cả thành trì được vận hành bằng hệ thống cơ quan chặt chẽ phức tạp, không cần lính thủ thành, cơ quan đủ sức đẩy lùi trăm vạn đại quân. Đó là thời điểm Hắc Nhai hùng mạnh nhất, đáng tiếc sau khi Tô Như Hối bị Bí Tông bắt được, khôi lỗi cũng bị mang giao cho bọn Bí Tông, thành Bạch Đế cũng bị bọn chúng thu phục.
Tô Như Hối nhét thiết phong tinh trận vào đầu con nhện, trận này đơn giản dễ học, cũng không có tác dụng gì to lớn. Nó có thể nghe được âm thanh trong gió, Tô Như Hối thường dùng nó để nghe lén xem bọn Hắc Nhai ba hoa những gì.
Nhện thiết phong làm xong bốn năm con, thời gian cũng đã là nửa đêm, người vẫn chưa đến, bụng Tô Như Hối kêu rột rột. Chàng đứng dậy duỗi eo, đến nhà bếp hấp một lồng màn thầu lớn. Tang Trì Ngọc cả ngày không ăn cơm, e là đã đói cào ruột rồi, ngày mai tìm cách bắt y ăn cơm. Ngậm màn thầu trở về phòng, đẩy cửa, lập tức có dự cảm không lành. Trong bóng tối có một người ngồi sẵn đó, bóng đen che hết nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm trắng nõn và đôi môi mỏng dưới ánh đèn.
Nam nhân nhìn kĩ Tô Như Hối, dù cho cách đó một lớp bóng tối dày như sắt, Tô Như Hối vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt âm u của hắn.
[Mở khoá thông tin: Hàn Dã, phường chủ đương nhiệm của Cực Lạc Phường, đời sống riêng tư hỗn loạn, kiểu người không biết giữ nam đức. Kí chủ, tôi ủng hộ bạn đập vào mông, cắt chim hắn.]
Hắn mở miệng, giọng vừa khàn vừa nhỏ, “Cưng à, ngươi thật sự rất giống hắn.”
Tô Như Hối cạn lời, cưng? Xin lỗi, hắn to con quá.
Tô Như Hối mắc nghẹn, bình tĩnh đến gần bàn bát tiên, chàng giấu súng đột hoả dưới mặt bàn. Nghe cách nói chuyện của Hàn Dã, hắn ắt hẳn chưa từng gặp nguyên chủ, vậy thì có thể tự do phát huy rồi. Tô Như Hối nói: “Phường chủ, thật ngại quá, cực khổ cho người phải chạy đến đây một chuyến. Tuổi của ta nhỏ, không hiểu chuyện, tuỳ tiện tự đề cử mình hầu hạ ngài, kì thực ta vẫn chưa hiểu rõ chuyện này cho lắm, sau khi suy xét kĩ lại, ta cảm thấy ta vẫn nên chuyên tâm làm nội ứng vẫn tốt hơn. Hay là ta làm cho ngài bữa cơm để tạ tội, ngài ăn cơm xong rồi hẵng đi nhé?”
Hàn Dã gằm đầu cười, “Có học sẵn bài rồi à? Cách nói chuyện cũng giống y như hắn. Vì để làm hài lòng ta mà cái đám vô dụng đó đã gửi đến rất nhiều người, ngươi là người duy nhất mà ta cảm thấy được.” Hắn bắt chéo chân, gập ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, “Qua đây, cho ta nhìn kĩ ngươi.”
Tô Như Hối không động đậy, nói: “Phường chủ ngài tìm người khác đi, đêm khuya sương lạnh, ngài đi đường cẩn thận.”
Hàn Dã tưởng chàng đang làm bộ làm tịch, nói: “Muốn gì? Vàng? Muốn bao nhiêu, hôm nay tâm trạng ta tốt, đều đồng ý hết.”
“Muốn ngài di chuyển tôn giá (5), sau này đừng đến tìm ta nữa.” Tô Như Hối đáp.
(5) 尊驾 (tôn giá): xe dùng để ngồi khi di chuyển, còn là tiếng xưng hô gọi người đối diện một cách kính trọng, vì không dám trực tiếp gọi người đó.
Hàn Dã trầm mặc nhìn chàng chăm chú, một lát sau thì đứng dậy, ánh sáng trên người Hàn Dã chuyển dời, ánh nến chiếu sáng gò má trắng lạnh của hắn. Khoảng thời gian năm năm đọng lại trên đuôi mày hắn, trông hắn trưởng thành hơn xưa nhiều, ngũ quan sắc sảo, đôi ngươi sâu thẳm. Hắn không còn là tiểu đệ ngoan ngoãn đi theo Tô Như Hối như năm đó nữa, mà là một kẻ nguy hiểm nắm quyền sinh sát trong tay.
“Ngữ khí của ngươi là học theo ai vậy? Ngươi tên gì?” Hàn Dã hỏi.
Thôi xong, Tô Như Hối cũng không biết nguyên thân tên là gì, trong lòng gấp rút gào gọi hệ thống.
May là không cần Tô Như Hối trả lời, Hàn Dã đã tự giải đáp: “Ta nhớ ra rồi, ngươi tên là A Thất, bọn chúng nói ngươi là lưu manh du đãng đầu đường xó chợ, mười một tuổi đã vào Cực Lạc Phường, từng giết người, từng phóng hoả. Chả trách giống hắn, cái tên kia cũng là một tên lưu manh du đãng.”
Oa, đâu cần phải mắng chàng như vậy, Tô Như Hối cảm thấy buồn bực, tốt xấu gì chàng cũng từng xuất thân danh môn chính phái.
Hàn Dã: “Những chuyện trước mắt bây giờ của ngươi, hoặc là khóc lóc kêu gào, hoặc là phụ hoạ hùa theo, đối đầu với người khác, làm những việc bọn chúng không dám làm, đạp đổ hết thảy niềm vui của bọn chúng. Giang Khước Tà đúng là có chút giống Tô Như Hối, nhưng đáng tiếc bọn thuộc hạ ở Cực Lạc Phường không tên nào biết nhẹ tay, đút cho hắn nhiều thuốc quá.”
Dựa vào logic này, chỉ cần chàng càng giống Tô Như Hối thì càng có cơ hội sống. Chuyện này cũng dễ thôi, Tô Như Hối thở phào một hơi, bởi vì chàng tuyệt đối sẽ không lên giường với Hàn Dã.
“Nhưng ngươi cũng phải có chừng mực, đừng có bắt chước nhiều quá. Dù sao thì lúc trước ta vốn rất ghét hắn,” Hàn Dã đưa tay về phía chàng.
“A Thất, mau lại đây với ta.”
Tô Như Hối mê hoặc hắn, “Vậy thì ngươi rốt cuộc là thích hắn hay là ghét hắn?”
Hàn Dã đáp: “Ngươi……”
Tô Như Hối không đợi hắn nói xong, tay trái lấy ra súng đột hỏa, tay phải châm ngòi lửa, ánh lửa vọt ra, hoa lửa rực rỡ từ trong ống trúc bắn ra ngoài. Tô Như Hối thích nhất chính là không đợi người khác nói dứt câu liền bắn pháo, bất ngờ tấn công mới có thêm cơ hội thắng. Sau khi tiếng pháo như sấm kia hãm lại, khói thuốc súng tản bớt, Tô Như Hối lùi về phía cửa, còn Hàn Dã vẫn đứng chỉnh tề ở chỗ cũ. Súng đột hỏa bắn không trúng, độ chính xác quá kém, tử khoa ra khỏi nòng liền đi lệch rồi.
Trừ một vết xước trên gò má, mảnh thiết bắn tung tóe còn lại đều không thể gây sát thương lên Hàn Dã, hắc bào trên người hắn hình như là đặc chế, có một vòng sáng mờ mờ trên bề mặt. Tô Như Hối có thể nhận ra đó chính là tác dụng của bùa chú bí thuật. Các bí thuật giả dẫn máu vẽ bùa có thể khiến một phần hiệu quả của bí thuật lưu lại trên phù chú, hắc bào của Hàn Dã được khâu thêm hiệu quả bí thuật tương đương với loại bùa chú gọi là “thuẫn giáp”.
“Súng lửa?” Hàn Dã thấp giọng nói, “Hắn xưa nay thích mân mê mấy loại đồ vật này, là ai dạy cho ngươi?”
Tô Như Hối nhún nhún vai, “Ngươi đoán xem.”
Hàn Dã bỗng nhướng mắt: “Đáng tiếc độ chính xác của ngươi không đủ.”
“Nhưng đủ dùng rồi.” Tô Như Hối cất giọng âm u, xoay mạnh người, nhảy khỏi phòng ngủ.
Phía sau chàng, súng đột hỏa nổ ra tia lửa châm cháy bột tiêu thạch dưới đất, hoa lửa cháy xì xì, chưa đầy một lát liền dẫn cháy đến thổ pháo ở bốn góc tường. Lập tức nổ chấn động như sấm rền, ngọn lửa bắn tung tứ phía, song cửa gỗ mỏng manh đồng loạt vỡ tan tành, gạch viên bị lực xung kích cực đại hóa thành bột mịn, ầm ầm sụp đổ, chia năm xẻ bảy.
Bốn cây thổ pháo khiến căn nhà hoàn toàn sụp hết, chắc là chết rồi. Tô Như Hối đứng trong sân viện, phủi phủi bụi tro dính trên người.
“Lên đường thuận lợi nha tên khốn, ta đốt một trăm hình nhân giấy cường tráng gửi xuống âm phủ ngủ với ngươi.” Tô Như Hối chống nạnh cười to.
Bụi rơi xuống hết, tiếng cười của Tô Như Hối thoáng im bặt.
Một cái bóng đứng trong đống đổ nát, trong lòng bàn tay đang ủ một ngọn diệm hỏa đen nhánh. Hàn Dã ngoại trừ trên mặt có một vết xước nhỏ, thì hắn hoàn toàn không hề hấn gì.
Hắn hạ mắt nhìn xuống diệm hỏa cháy rực trong lòng bàn tay, nói: “Bí thuật của ta sớm đã đạt tới Động Huyền Cảnh, ngoại trừ có thể phóng thích diệm hỏa, hễ là những đồ vật có lửa đều không khống chế được ta, ngươi thật quá sơ suất.”
Bí thuật Động Huyền Cảnh!? Bí thuật trên thế gian dù là chủng loại nào, cũng được phân thành mười trùng (6) thiên, nhưng khi lên đến trùng thiên thứ mười thì lại phân thành năm đại cảnh giới, từ thấp đến cao theo thứ tự là Động Huyền, Thông U, Quán Hỏa, Triêu Thánh và Thiên Nhân. Người vừa thức tỉnh bí thuật dù là trùng thiên thứ nhất cũng không tới, người nào có được thiên phú dị bẩm muốn đạt tới Động Huyền Cảnh cũng cần thời gian mười mấy năm, còn không thì đều phải mất tận bốn mươi, năm mươi năm. Người có bí thuật đạt đến Triêu Thánh Cảnh ở Đại Tĩnh đếm trên đầu ngón tay, Đàm Đài Tịnh là một trong số đó. Người ta là đại chưởng môn của Bí Tông núi Côn Luân, năm nay vừa tròn một trăm tuổi. Mà đại tông sư đạt đến Thiên Nhân Cảnh, từ cổ chí kim không có nổi một người.
(6) 重 (trùng): tầng, lớp.
Tuổi tác của Hàn Dã cũng không quá hai mươi lăm, mà đã đạt đến Động Huyền Cảnh. Tô Như Hối đã hiểu ra, thì ra hắn đã khống chế hết lửa đạn mà chàng dùng để tấn công, diệm hỏa của hắn tự động biến thành rào chắn, đỡ hết mọi luồng xung kích.
Thật biết cách ức hiếp người, Tô Như Hối cảm thấy mệt mỏi trong lòng, tại sao chàng không có được thuật pháp uy phong như vậy?
Chính vào lúc này, một bàn tay gầy gò lạnh toát ấn lên vai chàng, chàng xoay đầu, nhìn góc nghiêng trầm tĩnh của Tang Trì Ngọc. Tang Trì Ngọc chống theo cái nạng, từng bước từng bước đi tới phía bên chàng. Sống lưng của Tang Trì Ngọc thẳng tắp, cho dù có trở nên sa sút nhếch nhác, y vẫn có một thân ngạo cốt không đổ.
“Ngươi là ai?” Tang Trì Ngọc nhìn chằm chằm tên nam nhân phía trước.
Hàn Dã lắc lắc đầu hướng về phía Tang Trì Ngọc, ánh mắt khinh bạc, rồi bỗng bật cười, “Ta hiểu ra rồi, là ngươi đã dạy hết những thứ của Tô Như Hối cho Giang Khước Tà. Tang Trì Ngọc, Tô Như Hối chính là do các ngươi hại chết, bây giờ để một món đồ giả ở bên người để làm gì? Các ngươi không phải là kẻ thù sao? Lẽ nào ngươi vẫn còn vương vấn tình nghĩa tuổi thơ với Tô Như Hối? Dáng vẻ đạo mạo nghiêm trang này của ngươi thật là buồn nôn.”
Hàn Dã bên kia huyên thuyên không dừng, Tô Như Hối bên đây mặt không đổi sắc lặng lẽ suy nghĩ. Hàn Dã rất mạnh, tuyệt đối không thể chính diện đối kháng. Cực Lạc Phường muốn moi tin tức của Bí Tông núi Côn Luân từ miệng Tang Trì Ngọc, cũng không ngoài mấy thứ như bản đồ hay sơ đồ phòng thủ, Tang Trì Ngọc là đệ tử cuối cùng của đại chưởng môn, không có ai hiểu biết mấy thứ này hơn y, Cực Lạc Phường nhất thời sẽ không lấy mạng Tang Trì Ngọc, càng không để tiết lộ thân phận nội ứng của A Thất.
Nghĩ thông suốt được những mấu chốt này, Tô Như Hối đã biết nên làm gì.
Chàng xoay người, bổ nhào vào lòng Tang Trì Ngọc, siết giọng mà khóc hu hu, “Tướng công, chính là hắn, tên là cái gì mà Hàn Dã, nói thiếp nhìn giống Tô Như Hối, muốn cưỡng bức thiếp. Một nam làm sao có thể có hai chồng? Tướng công, thiếp không muốn sống nữa.”
Tang Trì Ngọc: “……”
Hàn Dã: “……”
Lời của tác giả:
Dự báo chương sau:
Hàn Dã: “Ngươi chỉ là một tên phế nhân, ta muốn ngủ với vợ ngươi, ngươi có thể làm gì được ta?”