Luân. Đã năm năm ba tháng hai mươi ngày bảy giờ kể từ khi kí chủ biến mất. Ba nòng cốt trong “Thần Cơ Quỷ Tàng” của kí chủ gồm khôi lỗi máy, súng linh hỏa, khung xương vẫn thiết đã phát triển vượt bậc, thế giới đã trải qua thời đại bí thuật và bước vào thời đại cơ quan bí thuật. Hiện tại, “Thần Cơ Quỷ Tàng” và tài nguyên linh thạch đã bị Bí Tông núi Côn Luân độc quyền kiểm soát. Xét thấy thế giới này không bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ, cho dù kí chủ có kiện cáo thì cũng không có ai tiếp nhận, nên kí chủ hãy thành thật mà làm một con quỷ nghèo khổ.]
Cách dùng từ của hệ thống thật kì quái, nhưng thần kì là Tô Như Hối vậy mà lại hiểu hết những lời đang nói đó.
Không sai, “Thần Cơ Quỷ Tàng” là do chàng chế tạo ra.
“Thiên giả vạn vật chi tổ, vạn vật phi thiên bất sinh” , người ta tin rằng căn nguyên và quy luật của vạn vật tạo hóa được bao hàm trong các vì tinh tú, vì vậy mà họ không ngừng thôi diễn bản đồ sao, liệt kê từng dải ngân hà, hòng tìm tòi mối tương liên giữa trời và người. Con người một khi có được sức trời, liền có thể thức tỉnh bí thuật. Bí thuật là bẩm sinh, cộng thêm sau này tu hành và cảm nhận thiên ứng mà tích lũy được linh lực, nhờ thế mà có thể phát động bí thuật. Nếu ví con người với hỏa pháo, linh lực là thuốc súng, thì bí thuật chính là nòng súng. Chỉ khi sở hữu bí thuật mới có thể phóng thích linh lực. Bí thuật khác nhau thì cách phóng thích linh lực cũng khác nhau. Đứa trẻ được sinh ra bởi hai người sở hữu bí thuật sẽ có cơ hội thức tỉnh bí thuật cao hơn. Vì thế, phóng tầm mắt nhìn ra cả thiên hạ, thế gia mọc lên như rừng, họ liên hôn với nhau, cố gắng tối đa hóa xác suất kế thừa bí thuật.
ghi chi chít là chữ. Song cửa sổ làm từ gỗ tử đàn đang mở toang, gió thổi giấy bay tứ tung kêu sột soạt. Dưới đất xếp chồng những linh kiện bằng vẫn thiết, ổ trục huyền ngân, máy cân bằng khôi lỗi có gắn linh thạch và những sợi kinh lạc nhân tạo cũ nát.
Một tấm gương chiếu thẳng vào mặt chàng, Tô Như Hối nhìn thấy diện mạo của mình, có bốn năm phần giống với dáng dấp khi xưa, có điều nhìn trẻ hơn rất nhiều. Vóc người cao thẳng, đuôi mày hiện vẻ sắc sảo. Đẹp xuất chúng nhất là đôi mắt đen lay láy, lúc nhìn người có thể dấy lên nhuệ khí bức người, một khuôn mặt của chàng thiếu niên quý tộc hăng hái hoạt bát.
Tô Như Hối sờ sờ đôi gò má nhợt nhạt, cuối cùng thốt ra câu hỏi đầu tiên sau khi sống lại:
Ta hiện tại là ai?
Một giao diện gần như trong suốt hiện ra lên tiếng trả lời – –
Họ tên: Giang Khước Tà.
Chủng tộc: Người.
Giới tính: Bên ngoài là nam nhân, bên trong thích cải nữ trang .
Tuổi tác: Mười bảy tuổi, còn trẻ, chưa già đến mức chức năng tình dục gặp chướng ngại.
Thân phận: Bề ngoài là con trai út Giang gia ở Vân Châu, đứa trẻ đáng thương không được kế thừa bí thuật của gia tộc, ba ngày trước được gả đi làm chồng , hệ thống chúc kí chủ và cô gia củi khô lửa bốc, bách niên hảo hợp. Thân phận còn lại đang chờ khám phá.
Tô Như Hối: “?”
Thích cải nữ trang thì thôi đi, lại còn gả đi làm chồng là ý gì!?
Giang Khước Tà, cái tên này Tô Như Hối chưa từng nghe qua. Giang thị ở Vân Châu là gia tộc nổi trội trong đám thế gia, mỗi một thế hệ đều có người thức tỉnh bí thuật và được nhận vào Bí Tông núi Côn Luân. Người trong thế gia mà không có bí thuật thì đều bị coi là tàn phế, con đường thường thấy nhất dành cho họ là bị vứt đi liên hôn. Hiển nhiên, đây là tình thế hiện tại của Giang Khước Tà.
Sao hắn lại chết? Tô Như Hối lại hỏi.
[Quyền hạn hệ thống chưa đủ, trước mắt chỉ có thể cung cấp thông tin cơ bản, những thứ còn lại mời kí chủ tự thân tìm hiểu.]
Ôi…… thật phiền phức. Tô Như Hối xoa xoa trán, dòng chữ “thân phận còn lại đang chờ khám phá” trên giao diện thật đáng để suy ngẫm, xem ra nguyên chủ là một tên nhóc không đơn giản. Chàng mò mẫm người mình từ trên xuống dưới, da dẻ hoàn hảo, không có vết thương, cả người đều không có vết tích đánh nhau.
Là tự nhiên mà chết hay là bị sát hại?
Tô Như Hối bò dậy từ dưới đất, kéo lê đôi giày xem xét khắp nơi, mở tủ quần áo, một tủ nhu quần và áo khoác ngoài cộc tay, chỉnh chỉnh tề tề xếp thành một khối. Chàng lấy ra một chiếc váy thạch lựu ướm thử lên người, thầm nghĩ tên nhóc này thật có mắt nhìn, trông bộ đồ cũng khá vừa mắt. Quay mặt sang nhìn thấy sách trên chiếc bàn dài đen tuyền, tuỳ tiện lật mấy cuốn, chúng lần lượt có tên là “Minh hoạ cấp tốc Thần Cơ Quỷ Tàng”, “Tài liệu khung xương vẫn thiết” và “Tinh giải khớp nối khôi lỗi”. Có vẻ như tên nhóc này đang nghiên cứu Thần Cơ Quỷ Tàng của chàng. Ánh mắt Tô Như Hối hướng lên, một vết giày in trên bệ cửa sổ thình lình thu vào trong tầm mắt.
Không chịu ra thì thôi, chàng chắp tay sau lưng, hát lí la lí lô, nghênh ngang rời khỏi cửa, nhìn ra ngoài, ồ, đình viện này rộng quá. Hành lang bằng gỗ ngoằn ngoèo khúc chiết, mành trúc rủ xuống, mái nhà ngói xanh, đèn giáng sa xoay xoay vòng. Ánh nắng vương vãi trên vai, lao xao nhảy nhót, vàng rực như đàn ong. Đình viện lớn thật, có tiền đúng là tốt thật đó, nhưng sao không có tôi tớ gì cả? Đi ra đây cả nửa ngày mà một bóng ma cũng không thấy. Nhìn kĩ lại thì phòng ốc quá là cũ kĩ, sơn trên cột nhà thì bong tróc, lan can khuyết đi một góc, tường gạch bám đầy dây leo xanh mướt, chỉ có đèn lồng và mành trướng là mới, chắc là do hôm nay là tân hôn của chủ nhân nên mới tận lực thay mới.
lẽ gì dễ nghe.
“Tiểu oan gia à, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Tô Như Hối vén tấm chăn của nô bộc ra, liếc mắt liền thấy đầu gối chân phải đã nát tươm, “Ngoan nào, đây là làm sao vậy?”
[Mở khoá thông tin: Tang Trì Ngọc phạm tội, năm ngày trước bị trục xuất khỏi Bí Tông núi Côn Luân, tên đã bị xoá khỏi danh sách đệ tử. Sư tôn y đã tước mất bí thuật của y, phế đi chân phải y. Hiện sức y trói gà không chặt, kí chủ có thể tuỳ ý làm bất cứ điều gì mình muốn. Nhắc nhở thân thiện: đèn cầy ở tầng ba kệ trang trí, roi ngựa trên tầng hai kệ bác vật trong phòng ngủ, vòng cổ bằng sắt trong tủ y phục.]
Nếu như đụng phải nhân vật hoặc vật phẩm mấu chốt, hệ thống sẽ tự động mở khoá một số thông tin liên quan, có điều mấy thông tin này có hữu dụng hay không thì còn phải xem lại. Tô Như Hối tự lọc qua những thứ kì quặc, thầm hỏi trong lòng: “Vậy thì tại sao hắn lại ở đây?”
[Vị tân hôn phu của Giang Khước Tà, phu quân rẻ hời của hắn, chính là Tang Trì Ngọc. Tục ngữ nói rất hay, kẻ thù trong thiên hạ cuối cùng cũng sẽ về với nhau.]
Tô Như Hối nhớ ra rồi, Tang Trì Ngọc và Giang thị trước giờ có hôn ước. Tuấn tài trẻ tuổi đụng vào bỏng tay, võ quan nhất phẩm của Bí Tông núi Côn Luân, người muốn gả cho y e là phải xếp hàng dài, dài từ Vân Châu đến tận Nam Hải. Giang gia từ sớm đã cùng với sư phụ y bàn xong chuyện hôn ước, nếu nhớ không lầm thì vợ chưa cưới của Tang Trì Ngọc chính là thập nhị tiểu thư Giang Tuyết Nha mới đúng chứ. Bây giờ xem ra, vì Tang Trì Ngọc đã sa cơ trở thành phế nhân, nên bọn họ để cho tên con út phế vật nhận lấy mối hôn sự này.
Chẳng trách đình viện này không có người, đồ dùng trong nhà cũng cũ rít, thì ra là trạch cũ của Tang Trì Ngọc. Tang Trì Ngọc xuất thân từ Tang thị Vân Châu. Khi y vừa ra đời, bọn ác nhân Hắc Nhai đã tấn công Bí Tông núi Côn Luân, khi đội lính đến tới cửa ải Bất Khổ, thì cả gia tộc Tang thị đều đã tử trận, chỉ còn lại một đứa bé. Chủ tử chết sạch, nô bộc tự nhiên cũng sẽ tản đi hết. Do Tang Trì Ngọc nhiều năm sống bên cạnh cung thành Biên Đô, nên toà trạch cũ của Tang thị cũng chẳng ai chăm nom.
Tiểu tử này thảm quá, Tô Như Hối ngại không dám ăn hiếp y, đứng ở nơi đó một lát, con chó già bên giường trừng mắt lớn mắt nhỏ. Tô Như Hối về lại phòng ngủ lật tung khắp nơi tìm vải gạc và thuốc kim sang , lúc sắp rời đi thì phát hiện dấu chân trên bệ cửa sổ đã biến mất, ước chừng hung thủ cũng chạy rồi. Trở lại chái nhà, cắt vén xiêm y của Tang Trì Ngọc, nhìn thấy vết thương mà lòng chấn động, từng đường từng đường chồng chéo lên nhau cùng một chỗ, nhìn giống như vết thương từ roi, da thịt tróc ra, những nơi đỡ hơn thì sưng lên ngả đen, có dấu tích chảy mủ
lại phạm lỗi được chứ?
Nghĩ đến đây, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng “tút”.
Tút – –
Phát hành nhiệm vụ: Lấy gì để cứu chàng? Tướng công tàn tật của thiếp.
Miêu tả nhiệm vụ: Điều tra chân tướng Tang Trì Ngọc bị trục xuất khỏi Bí Tông.
Phần thưởng nhiệm vụ: Quyền hạn hệ thống tăng thêm 10%, kí chủ sẽ có thể tùy ý yêu cầu hệ thống cung cấp vật phẩm hàng ngày.
Tiếp tục chuyên tâm băng bó vết thương cho Tang Trì Ngọc. Phần ngực đã băng xong, Tô Như Hối chú ý thấy trên đệm chăn cũng dính máu, vừa đỡ Tang Trì Ngọc ngồi dậy, quả nhiên, trên lưng y cũng vô cùng thảm thương.
Tên tiểu tử này dù gì cũng đã nằm lâu như vậy, vậy mà một tiếng cũng không rên, y không có cảm giác đau ư?
Tô Như Hối không thể nhìn tiếp nữa, “Sợi roi này quất ngươi cả người không chỗ nào lành lặn, ai mà hận ngươi đến thế? Thật không phải người mà.”
Tang Trì Ngọc điềm tĩnh nhướng mắt, thốt ra chữ đầu tiên: “Ngươi.”
Lời của tác giả:
Chúc mọi người Tết Nguyên tiêu vui vẻ, khai văn đại cát!
Dưới đây là ghi chú nhỏ khi đọc:
Nhớ đọc văn án, nhớ đọc văn án, nhớ đọc văn án!
Tác phẩm này là huyền huyễn, không phải tiên hiệp, nhân vật trong truyện không tu tiên.
Khẩu vị mỗi người không giống nhau, khẩu vị của tác giả cũng không nhất định là phù hợp với mọi người, đừng mang theo tag và kì vọng lúc đọc văn.