Như có tuyết rơi

CHƯƠNG 6 – THẦN TIÊN ĐỆ ĐỆ NGỌC NHI


1 tháng

trướctiếp

Tang Trì Ngọc bên kia suốt đêm không chợp mắt vì tâm hạch dung hợp vào cơ thể, Tô Như Hối bên này cũng trằn trọc không cách nào vào được giấc. Vì để giữ gìn tiết tháo mà Tô Như Hối đã đánh một trận với Hàn Dã. Lỡ như giết được Hàn Dãn thì cũng tốt, Hắc Nhai coi trọng thực lực, ai có bản lĩnh thì chính là lão đại. Lão đại bị giết cũng không ai nghĩ đến chuyện báo thù, việc đó chỉ khiến bọn chúng cung kính nhận kẻ mạnh hơn làm đại ca. Song, Hàn Dã bây giờ đang sống tốt. Đầu tiên khoan hẵng nói đến chuyện Tô Như Hối rất có khả năng bị Cực Lạc Phường nghi ngờ không phải A Thất, hơn nữa, tính khí Hàn Dã là kiểu có thù tất báo, thế thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tô Như Hối.

Thôi, chết thì chết, chàng cũng không phải chưa từng chết. Tô Như Hối nghĩ, mấy kiểu chuyện chết chóc này cứ làm lại nhiều lần thì sẽ quen thôi.

Chính cái người tướng công yếu đuối, không biết tự chăm sóc bản thân kia của chàng mới cực kì đáng để lo âu.

Tang Trì Ngọc rốt cuộc là đã phạm phải tội gì mà suy sụp đến bộ dạng như bây giờ?

Còn những cố nhân lác đác nơi chân trời cuối đất kia của chàng bây giờ thế nào?

Chàng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ say, ý thức dường như biến thành sợi tơ mỏng manh, kéo chàng trở về nơi nắng xuân thanh trong mĩ lệ ngày trước, đó là năm tháng xưa cũ mà sau vô số lần nằm mơ lúc nửa đêm chàng mới có thể quay về. Lần này mơ thấy chàng lúc mười tuổi, lúc vẫn còn là đệ tử của bạch y thượng nhân (1) Minh Nhược Vô, vẫn còn sống ở núi Trữ La non xanh nước biếc. Lúc đó, chàng và Tang Trì Ngọc vẫn chưa là kẻ thù, chàng vẫn còn là một thiếu niên danh môn chính phái.

(1) 上人 (thượng nhân): cách gọi người tu hành một cách tôn trọng.

Y thuật của sư phụ chàng trác tuyệt, ông lại kín miệng, nên có rất nhiều người không may mắc những chứng bệnh không tiện gặp người đều sẽ tìm đến Bất Liễu Trai để chữa bệnh. Năm Tô Như Hối lên mười, Đàm Đài Tịnh tìm sư phụ chàng, bắt sư phụ chữa cho một người.

“Suỵt…”

Tô Như Hối thò đầu ra ngoài bụi cỏ, tiếp đó, phía sau người chàng lại thò ra thêm hai cái đầu nữa. Đứa mặt tròn, mắt quả hạnh là sư muội Châu Tiểu Túc, còn đứa mặt trái xoan là tiểu thư Giang gia Giang Tuyết Nha. Giang Tuyết Nha ở núi Trữ La vừa để chữa bệnh vừa để học võ, cũng coi như một nửa là sư tỷ.

“Thần tiên đệ đệ mà đệ nói thật sự là ở đây à?” Giang Tuyết Nha hỏi, “Sao ta không nhìn thấy gì cả?”

“Đúng vậy đó, sư ca, ca đừng đùa với chúng ta nữa.” Châu Tiểu Túc nói.

“Ai đùa với các người, a cữu (2) lên núi thăm, chính ta là người mở cửa, ta đã tận mắt thấy đó.” Chàng lại đưa ngón tay áp lên môi, “Suỵt… Để ta xem xem a cữu có ở đó không.”

(2) 舅 (cữu): cậu, anh trai hoặc em trai của mẹ.

Chàng ngó hết xung quanh, cười nói: “Là ‘mê điệt trận’ dùng để giấu người, hèn gì chúng ta nhìn không thấy. Tinh trận này ta mới học được mấy ngày trước, hai người đợi đi, ta đi tìm người.”

Không đợi hai đứa kia đồng ý, chàng đã nghiêng đầu mò vào được mê điệt trận. Trong tầm nhìn của Châu Tiểu Túc và Giang Tuyết Nha, bóng lưng chàng thoáng méo mó, chốc biến mất tăm không thấy nữa. Tô Như Hối cong lưng cúi thấp dưới gốc cây mà đi, ngoái đầu lại thấy xung quanh mấy gốc cây già có chôn linh thạch, giữa chúng giao thoa những tia sáng đan xen, chính chúng đã kết thành ‘mê điệt trận’ này. Chân tay chàng khẽ khàng lách qua tảng đá lớn cheo leo hình dạng kì quái, đi vào một sơn động lạnh như băng. Ở phía cuối tầm nhìn có một chiếc giường đá, một đứa trẻ đang khoác trên mình đấu bồng (3) trắng, hai tay đang ôm lấy đầu gối, ngồi dựa vào tường, dáng vẻ cô đơn trơ trọi, như một cây nấm nhỏ bị bỏ quên một mình.

(3) 斗篷 (đấu bồng): áo khoác dùng khoác trên vai, không có tay áo.

Tô Như Hối vào sơn động, đứa trẻ ấy nghe thấy tiếng bước chân, ngoái đầu nhìn về phía chàng. Đôi ngươi đen huyền, mắt sáng trong veo, khuôn mặt dưới mũ trùm lông tơ nhỏ nhắn, không giống chút nào với cái đầu cả ngày chui trong rừng núi dính đầy lá cây của Tô Như Hối. Chớp mắt, bốn mắt nhìn nhau.

Tô Như Hối tò mò tiến lại gần y, hỏi: “Ta là Tô Như Hối, đệ là ai? A cữu tại sao phải giấu đệ đi?”

Đứa trẻ không lên tiếng, im lặng nhìn chàng.

“Đệ ăn gì lớn lên vậy? Đẹp quá chừng.” Tô Như Hối to gan chọc chọc gương mặt lạnh băng của y, “Lát nữa Giang Tuyết Nha mà thấy đệ thì sẽ tức chết mất, tỷ ấy lúc nào cũng tự nói mình đẹp nhất thiên hạ.”

Nói hết nửa ngày, đứa trẻ ấy cũng không thèm trả lời chàng, Tô Như Hối gãi gãi đầu, nói: “Sao đệ không nói chuyện, có phải là sợ ta không? Đừng sợ, ta không phải người xấu đâu. Ta là người rất tốt luôn đó, ta chuyên môn đánh kẻ xấu. Cái người mà gửi đệ đến đây ấy, tên là Đàm Đài Tịnh, đại chưởng tông của Bí Tông núi Côn Luân, ông ấy là a cữu của ta, em gái của ông là mẹ ta. Đệ là đồ đệ của a cữu, vậy chúng ta coi như là người một nhà rồi.”

Chàng cố ý không nói cha chàng là ai, địa vị của con cháu thế gia và thường dân phân biệt rạch ròi, chàng sợ nếu tiểu đệ đệ này biết được thân phận cha chàng thì sẽ không chịu chơi với chàng nữa. Cha chàng là dân thường, là một thầy dạy học kinh truyện nay không thấy xuất hiện nữa, bởi vì tướng mạo ông đẹp nên bị mẹ chàng nhìn trúng, bắt đem về cung thành Biên Đô.

Dưa bị ép hái thì không ngọt, Tô Như Hối biết được từ tin tức trên phố, cha mẹ chàng là một đôi oán lữ. Càng bất hạnh hơn là, mẹ chàng sau khi sinh hạ chàng thì chết trong một trận dân loạn. Cha chàng nghèo khổ túng quẫn, vừa cõng đứa trẻ sơ sinh trên lưng, vừa ngồi xổm ở dưới tán cây đại thụ dạy người ta đọc chữ, còn bày hàng ra bán giày cỏ. A cữu Đàm Đài của chàng không nhìn nổi nữa, bèn nhận chàng về, phó thác cho bạch y thượng nhân Minh Nhược Vô để học nghệ. Cha chàng thường đến thăm chàng. Mỗi lần đến đều mang theo con chó gỗ nhỏ có ba đầu trông thật lạ mắt để dỗ chàng vui. Bên trong con chó có gắn cơ quan, sau mông có một sợi chỉ, chỉ cần kéo một cái, bọn chúng liền lạch tạch lạch tạch chạy vòng kêu ha ha.

Thực ra chàng muốn nói con chó có ba đầu trông rất đáng sợ, đã vậy nó còn không sủa gâu gâu mà kêu ha ha, thế lại càng đáng sợ hơn. Ai bảo chàng là một đứa trẻ hiểu chuyện làm chi, mỗi lần như thế chàng đều giả vờ thật vui vẻ mà nhận lấy.

Chàng nhặt một nhánh cây, viết tên mình lên mặt đất, “Nè, đây là tên ta, chữ Tô trong Tô Như Hối, chữ Như Hối trong Tô Như Hối. Đệ tên gì? Viết cho ta xem đi.”

Tô Như Hối đưa nhánh cây cho đứa nhỏ, nhưng y không chịu cầm lấy, hai tay vẫn đang ôm lấy đầu gối.

Tô Như Hối tưởng rằng đứa nhỏ này không chịu đáp lại chàng, nên có chút thất vọng, lúc chuẩn bị thu tay lại, thì nghe thấy một giọng nói nho nhỏ.

“Ngọc Nhi.” Y nói giọng nhỏ xíu, “Ta tên là Ngọc Nhi.”

Mắt Tô Như Hối sáng rực lên, “Ngọc Nhi! Tên này nghe rất hay. Đệ đợi ta một lát, ta đi gọi Châu Tiểu Túc và Giang Tuyết Nha đến đây.”

Chàng vừa hô lên liền chạy ra ngoài, Ngọc Nhi mù tịt ngơ ngác chờ đợi. Ngoài cửa sơn động truyền đến âm thanh huyên náo, Tô Như Hối dẫn hai bé gái đi vào. Hai bé gái vừa nhìn thấy Ngọc Nhi, liền vây lấy như bươm bướm, nâng lấy hai má nhìn chăm chú. Tô Như Hối rất đắc ý, nói: “Không có gạt các người đúng chưa, ta đã nói đệ ấy rất đẹp mà.”

“Đệ ấy bị bệnh gì vậy? Mỗi ngày đều phải ở nơi này không được ra ngoài sao?” Châu Tiểu Túc mắt rưng rưng, “Tội nghiệp quá.”

“Đúng đó, ” Tô Như Hối hỏi Ngọc Nhi, “a cữu ta tại sao lại nhốt đệ?”

Ngọc Nhi nhỏ nhỏ giọng, “Ông ấy nói ta sẽ hại người.”

“Hại người?” Tô Như Hối mù mịt.

Giang Tuyết Nha siết bàn tay, “Ta biết rồi! Bởi vì Ngọc Nhi quá đẹp, đại chưởng tông lo đệ ấy sẽ biến thành mầm họa.” Nàng tức giận nói, “Ngọc Nhi, đệ đừng nghe người khác nói bậy. Đệ không có hại người, đều là mấy tên đàn ông thối mới hại người. Bọn họ hại người rồi còn thích đem tội lỗi đổ lên đầu mỹ nữ chúng ta.”

“Đệ ấy cũng là nam nhân mà.” Tô Như Hối che miệng nhắc nhở.

“Đúng vậy, đúng vậy,” Châu Tiểu Túc nói theo, “sau này bọn ta chơi với đệ, nhờ sư ca đào lấy linh thạch, chập tối bọn ta đến đưa đệ về, rồi lại gắn trở lại, bảo đảm sư phụ và a cữu sẽ không phát hiện. Nếu lỡ như họ phát hiện……”

Giang Tuyết Nha nói tiếp: “Đệ cứ việc nói là Tô Như Hối lừa đệ ra ngoài chơi.”

Bọn chúng ríu rít nói thật hăng hái, không để ý thấy Ngọc Nhi không có đang lắng nghe, y rủ hàng mi cong cong, cúi đầu nhìn chữ ghi trên đất.

Tô Như Hối kháng nghị: “Các người được lắm, cái gì cũng đẩy cho ta, lần trước cùng nhau trộm ngân phiếu, kết quả là một mình ta quỳ với tổ sư gia.”

Không ai thèm đáp chàng, Châu Tiểu Túc vỗ tay, nói: “Cho Ngọc Nhi vào bang phái chúng ta đi!”

Nàng lấy từ ngực ra tờ giấy nhàu nhĩ, trải ra trên giường đá. Bên mép phải có viết “Thần Long Bang”, bên trái ghi lần lượt: bang chủ Tô Như Hối, đường chủ Thanh Long Đường Châu Tiểu Túc, đường chủ Xích Long Đường Giang Tuyết Nha, trên mỗi cái tên đều có ấn dấu vân tay đỏ rực. Ngoài ra, những chức danh như “phu nhân bang chủ”, “bang chúng”, “nô bộc quét dọn” đều đang để trống.

Tô Như Hối giới thiệu với Ngọc Nhi: “Đây là bang phái ta thành lập, Thần Long Bang. Sau này khi Thần Long Bang chúng ta lớn mạnh, đệ sẽ giống như Châu Tiểu Túc và Giang Tuyết Nha, đều sẽ là nguyên lão của Thần Long Bang.”

“Ta thích màu đỏ, cho nên ta là đường chủ Xích Long Đường, Tiểu Túc thích màu xanh, nên muội ấy là đường chủ Thanh Long Đường. Đệ thích màu gì? Ta thêm vào cho đệ.” Giang Tuyết Nha nói.

Ngọc Nhi lắc lắc đầu.

“Sao lại lắc đầu? Đệ không thích màu nào hết sao?” Châu Tiểu Túc cúi đầu, nhìn thấy bàn chân trắng như tuyết của Ngọc Nhi, “A, đệ không có giày. Không có giày thì làm sao ra ngoài chơi? Bên ngoài đá nhỏ nhiều lắm.”

“Tóc cũng không búi lên.” Tô Như Hối nói. Chàng rút lấy cây trâm gỗ mun từ trên búi tóc mình xuống, búi tóc cho Ngọc Nhi.

Giang Tuyết Nha quyết định, “Vậy thì làm phu nhân bang chủ nhé, sau này bắt Tô Như Hối cõng đệ đi. Đệ ấy còn phải quản chuyện y phục cho đệ, quản cả chuyện đầu tóc và son phấn cho đệ, nếu đệ muốn mua gì, đệ đều có thể tìm Tô Như Hối. Cây trâm này quê mùa quá, sau này đệ cứ bắt đệ ấy mua trâm vàng cho đệ cài.”

Tô Như Hối trợn mắt trắng.

Châu Tiểu Túc do dự nói: “Nhưng đệ ấy là nam nhân mà.”

“Có sao đâu?” Giang Tuyết Nha không bận tâm, “Cha ta còn có ba nam thiếp.”

“Nam thiếp là gì?” Ngọc Nhi nhè nhẹ nhíu ấn đường, vầng trán tinh tế ủ lấy ưu sầu như sương như khói, gương mặt đầy vẻ ngơ ngác. Dáng vẻ này quá đẹp, Châu Tiểu Túc và Giang Tuyết Nha ngây ngất, nhìn mãi không chán.

Tô Như Hối la lên: “Giang Tuyết Nha, tỷ đừng tự ý quyết định, ta không cần phu nhân bang chủ gì hết, ta cần tiểu đệ.”

“Được thôi, vậy thì làm tiểu đệ, dù sao đi nữa Tô Như Hối cũng phải cõng đệ.” Giang Tuyết Nha quyết đoán, soàn soạt viết tên Ngọc Nhi lên giấy, lấy ra một hộp mực đóng dấu, kéo tay Ngọc Nhi ấn vân tay.

Ngọc Nhi vẫn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang diễn ra, thì tất cả đều đã an bài xong xuôi. Còn Tô Như Hối thì sớm đã thành quen nên cảm thấy bình thường, Giang Tuyết Nha và Châu Tiểu Túc suốt ngày đào hố cho chàng. Không còn cách nào, Tiểu Ngọc Nhi chung quy cũng phải có người cõng, không thể trông chờ gì vào Giang Tuyết Nha và Châu Tiểu Túc. Tô Như Hối quỳ xuống trước người Ngọc Nhi, Ngọc Nhi do dự một hồi, chậm rì rì leo lên lưng Tô Như Hối.

Tô Như Hối đứng lên, chạy ra ngoài nhanh như gió, Ngọc Nhi ở trên lưng chàng lắc lư, gió xuân thổi mũ trùm của y xuống, thổi vào mái tóc dài đen huyền. Sau này Tô Như Hối mới biết được, Tang Trì Ngọc lúc đó không hề biết đọc chữ, ba chữ đầu tiên mà y học được chính là Tô, Như, Hối.

Trời chớm rạng, Tô Như Hối tỉnh giấc, mặc y phục rồi đẩy cửa sổ ra, liền thấy Tang Trì Ngọc đang ngồi ngoài cửa sổ, bên chân dựa vào nạng gỗ. Tang Trì Ngọc nghe thấy âm thanh, nghiêng mặt sang, lặng im nhìn. Tóc đen, mắt đen, đẹp y như lúc còn nhỏ. Tô Như Hối nhịn không được mà nghĩ, y rốt cuộc ăn gì lớn lên vậy?

“Ngươi muốn gặp Giang Tuyết Nha không?” Tang Trì Ngọc hỏi.

“Hả?” Tô Như Hối nghi hoặc, “Sao lại hỏi vậy?”

“Ngươi nằm mơ, gọi tên nàng ấy.” Tang Trì Ngọc nói.

Giường của Tô Như Hối nằm sát bên cửa sổ, không biết Tang Trì Ngọc kê ghế ngồi ở đây bao lâu mà lại nghe được Tô Như Hối nói mớ.

“……” Tô Như Hối chột dạ ho lấy một tiếng, tên tiểu tử này chắc là không nghe thấy những thứ khác đâu nhỉ?

Hình như Tô Như Hối nhìn nhầm rồi, ánh mắt Tang Trì Ngọc dường như có đôi phần u ám. Tang Trì Ngọc dời mắt, tránh ánh mắt của chàng, nói: “Hôm nay về Giang gia.”

“Về Giang gia?” Tô Như Hối chau mày suy nghĩ, theo phong tục, thành thân ba ngày thì phải hồi môn (4), bọn họ đây đã thành thân được bốn năm ngày rồi. Giang gia cũng không phái người đến hỏi han, độ chừng cũng không quan tâm đứa con út này. Nhưng mà về Giang gia thật ra cũng là một lựa chọn không tệ. Phòng bị của Giang gia nghiêm ngặt, người của Hắc Nhai không dám đến làm phiền.

(4) 回门 (hồi môn): lại mặt, chỉ lần đầu tiên tân nương về thăm nhà cha mẹ đẻ sau khi xuất giá, thường là sau khi thành thân được ba ngày hoặc có nơi là sau hai ngày tuỳ địa phương.

Tô Như Hối gật đầu, “Được, hồi môn.”

Nói không chừng còn có thể thăm dò được tin tức của sư muội. Từ lúc sư muội được gả đi, chàng đều bị nhốt ở Côn Luân, rất lâu rồi chàng không gặp được Châu Tiểu Túc.

Tang Trì Ngọc rủ lông mi, không đáp thêm gì nữa.

Quả nhiên, y hiểu rằng, trong lòng Tô Như Hối lúc nào cũng nhớ nhung Giang Tuyết Nha.

Đột nhiên bên tai Tô Như Hối phát lên tiếng “tút”.

Tút…

Phát hành nhiệm vụ tạm thời: Tìm kiếm Giang Tuyết Nha.

Miêu tả nhiệm vụ: Lâu rồi không gặp bạn cũ khi xưa, xem nàng ấy bây giờ có khỏe không.

Thời hạn nhiệm vụ: Một ngày.

Phần thưởng nhiệm vụ: Sự sùng bái và khen ngợi của hệ thống x1.

Tô Như Hối: ???

Đây mẹ nó là thứ phần thưởng c*t chó gì?

Lời của tác giả:

He he he, bắt đầu từ hôm nay anh Tang sẽ giả vờ yếu đuối.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp