Toàn thân Tang Trì Ngọc đông cứng, bất giác muốn bỏ chạy. Vừa nãy, vào khắc cuối cùng trước khi biến trở về nguyên hình, y đã vội dùng thuật Thuấn Ảnh Di Hình để chạy khỏi chái nhà của Tô Như Hối, còn đang tha quần áo vùi vào trong tuyết. Không ngờ Tô Như Hối mở cửa, đúng lúc tóm được y. Chắc vì lần đầu dung hợp tâm hạch, nên cơ thể vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận, y không những không khống chế được hình dáng, mà mỗi lần trở về nguyên hình, y đều cảm thấy khó thích ứng. Đột nhiên biến thành thú bốn chân, ngay cả bước đi cũng không bước vững, y dồn hết sức chạy được mấy chục bước trong tuyết, thì bỗng có một chiếc bóng như đám mây đen che trước người y.
Tô Như Hối lần theo dấu chân hình hoa mai, y chưa kịp chạy trốn thì bốn chân đã vút lên không trung, cả con mèo bị nhét vào đấu bồng vải nhung của Tô Như Hối. Bốn chiếc chân ngắn có vùng vẫy thế nào cũng vô ích, vì y đã bị Tô Như Hối trói chặt vào lòng.
“Bé ngoan,” Tô Như Hối ôm lấy y, “con trốn khỏi tay kẻ xấu rồi trở về tìm cha con đúng không?”
Tang Trì Ngọc không thể thoát khỏi sự kìm hãm của Tô Như Hối, trái tim y dần nguội lạnh. Thật ra y có thể dùng bí thuật, hình dáng mèo không hạn chế linh lực của y, nhưng y không muốn thân phận yêu quái của mình bại lộ. Tô Như Hối thông minh như thế, chắc chắn sẽ đoán ra con mèo yêu không biết chui ra từ đâu trong viện này chính là y, Tang Trì Ngọc.
Tô Như Hối bế Tang Bảo Bảo quay trở về, Tang Bảo Bảo rúc vào lòng chàng như một nắm tuyết. Tô Như Hối chỉ chỉ vào chiếc mũi lạnh băng của y, “Con ta phải chịu uất ức rồi, có trách cha đã không đi tìm con không? Sau này cha sẽ bố trí tinh trận lôi hoả tuyệt sát khắp mười hướng trong nhà, kẻ nào dám bắt cóc con trai ta, ta lấy mạng chó của hắn.” Tô Như Hối về đến chái nhà, phủi phủi hạt tuyết còn bám trên người Tang Bảo Bảo. Mèo này thật sạch sẽ, đã mất tích hết một ngày ở bên ngoài mà trên người không dính một tí bụi. Chàng đặt Tang Bảo Bảo lên giường, miệng thì lẩm bẩm, “Tên nhát gan Tang Trì Ngọc, tụt quần ông rồi mà không làm. Mặc kệ y, Bảo Bảo à chúng ta đi ngủ thôi.”
Miệng thì nói thế, nhưng trong lòng vẫn không ngừng nhớ đến tên cứng đầu kia. Yêu tộc và Bí Tông đều đang tìm kiếm y, cho dù có thể chạy một mạch trốn khỏi Đại Tĩnh, thì tuyết cảnh cũng nguy hiểm dồn dập bốn bề, đêm nay y sẽ nghỉ lại nơi nào? Đầu óc mơ màng, mãi suy nghĩ rồi buồn ngủ lúc nào không hay. Rõ ràng là đang sốt, nhưng cơ thể lại toát ra từng cơn lạnh buốt, nhất là bàn chân, lạnh cóng như hai tảng băng.
Tang Trì Ngọc cuộn tròn thành một quả bóng nằm bên mép giường, để chiếc đuôi to xù lông che mặt. Y đang lưỡng lự không biết có nên nhân lúc Tô Như Hối ngủ để chạy trốn không, y ngẩng đầu nhìn bệ cửa sổ, giấy cao ly dày dặn dán trên song cửa, trong bóng tối vẫn lờ mờ thấy được bóng tuyết rơi lả tả. Tuyết rơi dày quá, bên ngoài trời lạnh đất rét, y vốn chẳng còn nơi nào để đi. Tang Trì Ngọc lắng nghe tiếng tuyết rơi bên ngoài, lòng y vừa hoang vắng vừa trống rỗng, như một cánh đồng tuyết trắng xoá. Có lẽ làm một con mèo cũng tốt, thế thì không cần dùng thân phận Tang Trì Ngọc để đối mặt với Tô Như Hối. Vừa nãy là do y mất khống chế, y vốn không nên làm vậy. Những vướng mắc trước đây cứ để cho nó qua đi, từ nay về sau, dù Tô Như Hối có quyến rũ ai cũng không liên quan đến y.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT