Như có tuyết rơi

CHƯƠNG 3 – NGUYỆN CẦU LANG QUÂN NGÀN TUỔI


1 tháng

trướctiếp

Buổi tối, Tô Như Hối mặt dày mày dạng ở nhờ nơi chái nhà của Tang Trì Ngọc. Một kẻ tàn phế Tang Trì Ngọc đuổi mãi không được một quân lừa đảo (1) Tô Như Hối. Chó già há miệng mắc quai (2), cũng không dám đuổi người. Tang Trì Ngọc không muốn ngủ cùng giường với Tô Như Hối, Tô Như Hối chỉ còn cách trải đệm dưới đất ngủ chung với chó.

(1) 狗皮膏药: thuốc cao bôi trên da chó, chỉ mặt hàng dùng để buôn bán lừa gạt.

(2) 吃人嘴短: nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường.

Hệ thống cất giọng bỉ ổi:

Phát hành nhiệm vụ tạm thời: Leo lên giường Tang Trì Ngọc.

Miêu tả nhiệm vụ: Giường của Tang Trì Ngọc, chó và Tô Như Hối không leo lên được, chó có thể cam tâm, Tô Như Hối sao có thể cam tâm?

Thời hạn nhiệm vụ: Một khắc.

Phần thưởng nhiệm vụ: Quyền hạn hệ thống tăng thêm 5%, bí thuật giúp kí chủ nhìn thấy nhân vật có thể thấy được trong tầm nhìn mà không ai hay biết.

Đèn trong phòng đã tắt, xung quanh âm u một mảng, giường (3) của Tang Trì Ngọc buông một tấm lụa the trắng tựa như làn sương mù, không thể nhìn rõ được tình hình bên trong. Tô Như Hối chầm chậm vỗ về sống lưng lù xù lông của chó già, nó giật mình, dựng tai cảnh giác.

(3) 架子床: giường có khung.

Trực giác nói với nó, tên bên cạnh này tâm địa cũng chẳng tốt đẹp gì.

Tô Như Hối than lí nhí: “Vượng Tài à, tội cho ngươi phải cùng ta chen chúc trong một cái chăn, ai bảo ta có tướng công nhẫn tâm như vậy làm chi? Ta nấu cơm cho hắn ăn, còn hắn thì ngay cả giường cũng không chịu cho ta lên nằm.”

Chó già: “……”

Tang Trì Ngọc nằm bên trong màn chầm chậm mở mắt.

Tên nằm dưới đất lải nhải không thôi:

“Dưới đất lạnh quá đi thôi, ngày mai chắc ta sẽ nhiễm phong hàn mất.”

“Tuy nhiễm phong hàn, ta vẫn phải chống một thân bệnh tật, bò dậy nấu cơm cho tướng công yếu đuối, không biết tự chăm sóc bản thân.”

“Có người muốn giết ta, tướng công cũng không thương ta, Vượng Tài à, mệnh ta khổ quá.”

Chó già nhàn nhã ngáp, nó muốn bảo tên bên cạnh chiêu khổ nhục kế này không có tác dụng đâu, Tang Trì Ngọc lòng dạ sắt đá, tuyệt đối sẽ không cho chàng lên giường. Lúc mới đến, chó già chê đất cứng, lén lút nép bên chân Tang Trì Ngọc ngủ. Lúc tỉnh dậy thấy Tang Trì Ngọc ngồi ở mép giường, tên này không muốn cùng người khác nằm chung, nhất quyết ngồi cả đêm, sang hôm sau liền lê cái chân bị thương đi thay khăn trải giường.

Nó là một chú chó vừa sạch sẽ vừa đáng yêu đến độ này mà Tang Trì Ngọc còn ruồng bỏ, thì khỏi cần nói đến cái tên lưu manh lai lịch không rõ ràng, mà còn không biết liêm sỉ.

Tô Như Hối siết chặt tay đặt dưới môi, ho mấy tiếng rõ to, giả bộ mình đang phải ăn gió nằm sương.

Chó già mặt không cảm xúc, thấy diễn xuất của tên này quá giả trân, kĩ năng diễn xuất còn thua cả chó.

Vậy mà lúc này, người ở phía trong màn nhỏ tiếng than, nói: “Lên đây đi.”

Chó già không tin được trợn to hai mắt.

Tô Như Hối lòng vui rạo rực ôm lấy gối, chui vào màn the trắng, leo lên giường của Tang Trì Ngọc. Chàng không giở trò nữa (4), leo lên giường từ phía chân của Tang Trì Ngọc, nằm dựa vào tường. Giữa hai người cách nhau một khoảng rộng, đủ để cho thêm một người nằm nữa.

(4) 幺蛾子 (yêu nga tử): ăn không nói có, vô cớ sinh sự, lắm chiêu trò, ý đồ xấu xa.

[Nhiệm vụ tạm thời đã hoàn thành, quyền hạn hệ thống lên cấp, hiện tại mức độ quyền hạn là 35%, bí thuật giúp kí chủ nhìn thấy nhân vật có thể thấy được trong tầm nhìn mà không ai hay biết.]

“Mơ đẹp nhé tướng công.” Chàng nói.

Nói xong thì nhắm mắt, chưa đến một lúc đã thở đều đều ngủ say.

Trong bóng tối, Tang Trì Ngọc không chợp mắt được. Đêm tối tĩnh mịch vô cùng, yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy âm thanh của dòng chảy thời gian trôi đi. Y nhìn về phía góc nghiêng của Tô Như Hối đang say ngủ, mở mắt tới sáng.

Ngày hôm sau, mặt trời lên mấy sào (5) rồi Tô Như Hối mới chịu thức dậy, quay đầu nhìn, Tang Trì Ngọc ngồi dựa vào cột giường, đối diện với ánh sáng, quầng sáng làm dịu đi đường nét trên gò má y, trông thật nhã nhặn mà hờ hững. Tô Như Hối bò dậy, nói: “Đói chưa, để ta làm điểm tâm cho ngươi, có muốn ăn không?”

(5) 日上三竿: mặt trời lên cao cách mặt đất đã ba cây sào trúc, chỉ người ngủ dậy muộn.

Tang Trì Ngọc nhàn nhạt nói: “Ngươi phải đi rồi.”

Tay y đào từ dưới lớp chăn mỏng ra, đưa cho Tô Như Hối một lá thư hoà ly. Bút tích thanh nhã đoan chính, cũng giống như y vậy.

Tô Như Hối không tiếp lấy, ríu rít cảm thán: “Tướng công à, ngươi thật là vô tình.”

Tang Trì Ngọc giữ nguyên tư thế đưa thư cho chàng, chứng tỏ nếu Tô Như Hối không cầm lấy thì y cũng sẽ không cử động.

“Ta đi rồi, ngươi phải làm sao?” Tô Như Hối nhìn con chó ngủ ngửa bụng chảy ke, “Ngươi dựa vào thứ này (6) chăm sóc ngươi?”

(6) 玩意儿: đồ chơi, trò vui, đồ vật.

“Không liên quan đến ngươi.” Tang Trì Ngọc lạnh cứng đáp.

Dáng điệu này vậy mà có phần quen thuộc, làm Tô Như Hối nhớ đến y lúc xưa.

Tô Như Hối thấy y căn bản là không cần nhờ ai chăm sóc, y chính là đang chờ chết.

Không phải vừa bị đánh gãy chân còn bị tước mất bí thuật sao? Tô Như Hối đã sớm không còn bí thuật rồi, chàng không khác gì người bình thường. Mười tám tuổi bị đuổi khỏi Bí Tông, trà trộn vào Hắc Nhai, hai mươi lăm tuổi dược độc phát tác, ngày càng trở nên yếu ớt, nhưng chàng chưa từng bỏ cuộc. Tên tiểu tử này bây giờ cam chịu số phận như thế, quả nhiên là một đứa trẻ chưa từng nếm trải trái đắng của cuộc đời.

Tô Như Hối cảm thấy đau đầu, chàng đổi cách nói: “Có người muốn giết ta, lỡ như ta vừa ra ngoài, chưa đi được mấy bước liền có người đến giết ta thì phải làm sao? Tốt xấu gì cũng làm phu thê bốn ngày rồi, ngươi không lo lắng cho ta dù chỉ một chút hay sao?”

Tang Trì Ngọc lần này không lên tiếng, nhưng chỉ một lát sau, y nói: “Ngươi sẽ có cách thôi.”

Tô Như Hối nhướng mày, “Làm sao ngươi biết? Ngươi tin tưởng ta vậy ư?”

“Ngươi lúc nào cũng có cách, không có gì làm khó được ngươi.” Tang Trì Ngọc đặt thư hoà ly trước mặt chàng, “Còn ta chỉ là tên phế nhân, chỉ có thể làm liên luỵ ngươi. Mau rời khỏi đây đi, đừng ở chỗ ta lãng phí thời gian.”

Tô Như Hối cúi đầu nhìn thư hoà ly của Tang Trì Ngọc, trên đó chẳng ghi nội dung gì, không ngoài một câu sáo rỗng “nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ” (7), nhưng cuối thư lại thêm vài nét bút, viết rằng:

“Nguyện cầu lang quân khoẻ mạnh, thiên thu vạn tuế.”

(7) 一别两宽,各生欢喜: sau khi chia tay thì đôi bên đều có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình.

Tô Như Hối bất giác bật cười, Tang Trì Ngọc chúc chàng sống lâu ngàn tuổi thành lão vương bát (8) à?

(8) 王八 (vương bát): tên thường gọi của rùa hay ba ba, còn dùng để mắng đồ vô lại, khốn nạn, hoặc đồ bị cắm sừng.

“Được, ta nhận thư trước. Nhưng mà ta không định đi, dù sao thì ngươi cũng đâu có đánh lại ta.” Tô Như Hối cầm thư hoà ly gấp vào trong ngực, leo xuống giường, “Ta đi làm điểm tâm cho ngươi.”

Tốt xấu gì cũng từng quen biết nhiều năm, chàng không cách nào để mặc tên này tự sinh tự diệt được.

Nói xong không thèm quan tâm Tang Trì Ngọc phản ứng thế nào, chàng kéo lê giày đi. Gạo trong nhà bếp đã nhìn thấy đáy, Tô Như Hối nấu một tô cháo thịt, đặt trên bàn nhỏ của Tang Trì Ngọc, sau đó đạp con chó, “Theo ta ra phố mua đồ ăn, không thì thịt hôm nay không có phần ngươi.”

Trước khi đi chàng lật tung chỗ ngủ của Giang Khước Tà, Tô Như Hối đau đớn phát hiện tiền của tên này để lại không được bao nhiêu, số bạc còn lại chỉ đủ để sống tiếp thêm mười ngày. Tang Trì Ngọc thì càng không cần hỏi, chỗ của y nhìn một phát là thấy hết, ngoại trừ đồng nát thì đều là đồng nát, vừa nhìn liền biết không có tiền. Hệ thống phiền phức ngoại trừ biết nói mấy câu rác rưởi ra thì một chút tác dụng cũng không có, sao không thể phát hành vài nhiệm vụ có thể cho chàng kiếm tiền?

Ánh mắt quét qua mấy cái van sắt, vòng bi, máy cân bằng nằm ngổn ngang dưới đất, Tô Như Hối sờ sờ cằm, đống sắt vụn này nói không chừng có thể tận dụng lại. Tạm thời không nghĩ nữa, mua đồ ăn gấp hơn. Người hung thủ muốn giết là Giang Khước Tà, Tang Trì Ngọc ở nhà một mình cũng chẳng sao, nếu không thì đêm trước y chắc chắn phải chết rồi. Tô Như Hối cất số bạc vụn, yên tâm dắt chó vào thành. Trời đổ mưa lớn, không có ngựa, trong chuồng ngựa chỉ có một con ngựa khôi lỗi gỗ. Bọn họ chỉ có thể đi bộ, một người một chó cầm dù đi hết nửa canh giờ, cố gắng vào thành trước khi đến trưa.

Vân Châu là châu lớn nhất Đại Tĩnh, không tính ba mươi chín hương huyện trực thuộc, chỉ riêng thành chính đã có hơn năm mươi phường thị. Đường lớn Thiên Nhai phân chia các phường thị, xếp chúng lại với nhau như những khối đậu phụ. Một bức tượng cao vót tầng mây đặt ở giữa thành, gương mặt màu xám thiết to lớn có đôi mắt đầy vẻ bi thương, tĩnh lặng như thần. Đó chính là tượng của sư phụ Tang Trì Ngọc, Đại chưởng tông núi Côn Luân, Đàm Đài Tịnh. Bức tượng này năm đó được lão già sáu mươi tuổi, gia chủ Giang gia, Giang Hoài Thương, dùng mấy vạn dân công để hoàn thành. Vì thế mà phòng ốc lầu cao gì cũng vây quanh bức tượng chen chút xây lên. Do dân cư tập trung quá đông, nhà cửa xếp chồng lên nhau nhìn như tháp cao, che mất một khoảng trời, ở giữa chúng có vô số những sạn đạo (9) vút cao giữa không trung. Dòng người dưới chân tượng đá bước đi vội vã, nhỏ bé như lũ kiến.

(9) 栈道 (sạn đạo): đường làm bằng cọc gỗ lát ván, trong hẻm núi hoặc bờ vực.

Tô Như Hối đi phía dưới sạn đạo. Phía trên đỉnh đầu có một nhóm kỹ nữ đang đứng, mặt bôi đầy phấn trắng, người mặc váy thạch lựu, tiếng cười đùa xuyên cả màn mưa. Những chiếc đèn lồng đủ màu dưới mái hiên tửu phường đung đưa theo gió, ánh nến thấu xuyên qua giấy nhuộm, sáng lên năm màu bảy sắc, chiếu trên khuôn mặt trắng bệch của nữ nhân, từng người từng người nhìn như yêu ma.

Còn có những “nữ nhân” nhãn cầu như lưu ly, trong lúc chuyển động tới tấp lấp lánh lộ ra ánh sáng màu lam của linh thạch được gắn bên trong. Hạt mưa rơi trên làn da không lẫn tạp chất, bóng loáng như chất sứ. Đó không phải con người, mà là khôi lỗi máy. Tuy không phải là người thật, nhưng giá của chúng còn cao hơn người thật rất nhiều, bọn con nhà giàu thích của lạ, nên nâng giá của chúng lên rất cao.

Một tiểu thương khoác soa y (10) chào đón, nhét vào người chàng cuốn sách “Thần Cơ Quỷ Tàng”, liến thoắng chào hàng: “Hàng chính tông được lưu truyền ra từ Bí Tông núi Côn Luân, nếu phát hiện đồ giả thì sẽ đền gấp mười, còn kèm theo quyển phụ lục, kể chi tiết câu chuyện ái hận tình thù của Tô Như Hối lúc sinh thời và tiểu thư Giang Tuyết Nha của nhà họ Giang, khách quan có muốn mua một cuốn không?”

(10) 蓑衣 (soa y): áo làm từ cỏ hoặc lá cọ, dùng khoác lên người để che mưa.

“Tô Như Hối và Giang Tuyết Nha?” Tô Như Hối ngây ra.

Tiểu thương khua môi múa mép, “Khách quan, ngài không biết sao? Tô Như Hối và Giang tiểu thư đích thị là duyên trời tác hợp. Giang tiểu thư bị hai tên võ quan Long Tương Vệ của Bí Tông trộm mất nội sam, Tô Như Hối vì hồng nhan mà nổi giận đùng đùng, chém chết hai tên dâm tặc đó ngay trên đường. Giết người chính là đại tội, Tô Như Hối đành phải từ biệt người yêu, lẩn trốn vào Hắc Nhai. Tang Trì Ngọc chen ngang một chân vào, lừa được đại chưởng tông giúp hắn lập hôn ước với Giang gia. Tô Như Hối suốt ngày buồn bực sầu não, ôm bệnh mà chết. May mà ông trời có mắt, Tang Trì Ngọc ác giả ác báo, trở thành phế nhân…… Ấy, khách quan sao ngài lại bỏ đi?”

Đây đều là đang nói cái gì với cái gì? Tô Như Hối tránh khỏi tên tiểu thương, rẽ sang đường khác, mặt tường dán rất nhiều tờ báo nhỏ, bị mưa thấm ướt nhẹp, “Khôi lỗi song tu cấp giáp (11), khôi lỗi hình người nhị phẩm”, “Cấm thiết lệnh: Những người buôn bán, tàng trữ súng linh hỏa và đao kiếm thiết khí giết không tha”……

(11) 甲 (giáp): ngôi thứ nhất trong thiên can, còn dùng để phân hạng, chỉ số một. Tương tự, ất là hai, bính là ba,…

“Bây giờ khôi lỗi song tu phổ biến thế à?” Tô Như Hối sờ cằm.

[Mở khóa thông tin: Khôi lỗi song tu, loại khôi lỗi bán chạy nhất trên thị trường, giá cả đắt đỏ, hai cánh tay đã trị giá một trăm kim. Hệ thống đề xuất kí chủ trực tiếp tìm Tang Trì Ngọc song tu, không cần tiền, trải nghiệm còn tốt hơn khôi lỗi song tu nhiều.]

Sạp hàng dựa tường trải ra các loại vải dầu chống thấm nước để che chắn, người bán hàng rút người ngủ gật ở bên trong. Bọn họ bán khôi lỗi mà đám Bí Tông cùng thế gia đào thải ra, sách quyền thuật và kiếm phổ bị thiếu trang, còn có bùa chú bí thuật xếp thành chồng. Tô Như Hối biết rõ trong đống phù chú này mà có một tấm hữu hiệu là đã tạ trời tạ đất rồi.

Chàng bước đi không dừng, đến phố khác mua đồ ăn, cuối cùng đem chó già bán vào quán thịt chó.

“Vượng Tài à, xin lỗi ngươi.” Chàng cười hì hì, thong thả rời đi trong ánh mắt căm phẫn của con chó.

Chàng đi dạo giữa đám người một hồi, nghĩ đủ mọi cách để nghe ngóng chuyện Tang Trì Ngọc bị trục xuất, nhưng chẳng có tin tức gì. Bí Tông núi Côn Luân khống chế ngôn luận rất chặt chẽ. Xem ra nếu không vào Hắc Nhai thám thính thì e là chẳng nghe ra được gì. Nhưng mà muốn vào được Hắc Nhai thì phải nộp danh trạng, đời trước chàng giết hai tên Bí Tông ngay trên đường, Hắc Nhai chủ động chào đón chàng, còn đời này chàng không muốn giết người, chỉ muốn làm một dân lành cần cù nuôi tướng công tàn phế. Lần này thật khó lo liệu.

Việc thì không thăm dò được, còn bị người bám theo. Tô Như Hối không biết bản thân đã để lộ tung tích ở đâu, dẫn đến sự chú ý của người khác, hoặc là…… Không lẽ là tên hung thủ giết Giang Khước Tà? Rẽ vào con hẻm nhỏ, chàng quay đầu, thấy một nam nhân đứng trong mưa.

“Tại sao không đến tìm ta? Như đã hẹn, chúng ta vốn nên gặp nhau từ hôm qua.” Giọng của nam nhân truyền đến, nghe có vẻ như là người đã có tuổi.

Là người quen của nguyên chủ. Tô Như Hối vô thức nhìn chân lão, cách màn mưa, nhìn không rõ chân của lão to bao nhiêu, không thể so sánh với vết giày trong ký ức.

Lão này là người của Giang gia, hay là người nào?

[Lý Bảo Tài, cấp trên của nguyên chủ. Hi vọng kí chủ có thể nhờ vào dung mạo này đạt được đỉnh cao sự nghiệp.]

Đây mẹ nó chính là “bí thuật không ai hay biết” mà hệ thống từng nói? Nói như chưa nói. Tô Như Hối muốn lôi hệ thống ra đập một trận nhừ tử.

Thân phận Giang Khước Tà không rõ ràng, Tô Như Hối không tiện nhiều lời, sợ bại lộ, chàng không đối diện trả lời nam nhân đó, chỉ nói: “Tối qua có người ám sát ta.”

“Có người ám sát ngươi!? Có nhìn thấy rõ mặt không?”

“Không.”

Nam nhân trấn định lại, “Có thể là người của Đại Bi Điện, bọn chúng cũng đang theo dõi Tang Trì Ngọc. Chuyện này ngươi không cần quản, để ta điều tra xem. Mấy ngày này đừng liên lạc với ta, cứ tiếp tục đóng giả Giang Khước Tà là được, cố gắng tìm cách đào được từ miệng Tang Trì Ngọc tất cả những thứ liên quan đến Bí Tông, Côn Luân.”

Trọng tâm tin tức, Giang Khước Tà là giả. Tô Như Hối trong lòng thầm lặng “oa” một tiếng.

Đại Bi Điện là giáo phái lớn nhất của Hắc Nhai, trước giờ đều thần bí, đời trước chàng từng tiếp xúc với người trong đó mấy lần. Chó già từng nhắc đến “Hắc Quan Âm”, nó chắc là chó của Đại Bi Điện.

[Suy đoán chính xác. Mở khóa thông tin: Chó già pháp hiệu Tịch Vô, do Hắc Quan Âm phái đến điều tra Tang Trì Ngọc, bí thuật của gã là Hóa Hình, vì để tránh tai mắt người khác, gã quyết định biến thành chó, nhưng gã không ngờ rằng, loài vật Tang Trì Ngọc ghét nhất chính là chó.]

Nam nhân nói tiếp: “Tối nay ngươi hãy chuẩn bị, Hàn Dã sẽ đến tìm ngươi.”

Nghe thấy cái tên này, Tô Như Hối liền hiểu ra, thì ra Giang Khước Tà giả mạo này là người của Cực Lạc Phường thuộc Hắc Nhai. Cực Lạc Phường là bang phái lớn nhất của Hắc Nhai, Tô Như Hối từng may mắn được đảm nhiệm một đời phường chủ. Đương nhiên, so với phường chủ thì chàng thích người ta gọi là ông chủ hơn, cách xưng hô phường chủ này thật quê mùa, nghe giống như quy công (12) trong kỹ viện, đều không thể làm nam chính trong thoại bản. Cũng may là danh hiệu này không gọi được bao lâu, vì sau khi chàng nhậm chức được hai năm thì Hắc Nhai xuất hiện phản đồ, đem mật đạo bán cho Bí Tông. Thực lực chênh lệch quá xa, Hắc Nhai căn bản không có cửa thắng, mà điều kiện giảng hòa lại là đem giao chàng ra. Hi sinh một người bảo toàn cả nhà, kết quả thế nào thì cũng biết rồi, chàng bị đem ra giao nộp.

(12) 龟公: nam nhân làm tạp dịch trong kỹ viện, thường còn làm thêm nhiệm vụ bảo an.

Mà Hàn Dã chính là người đã giao chàng ra.

Kẻ thù cũ à, có muốn đánh một trận làm ấm người không? Hàn Dã là bí thuật giả, sở hữu “Hắc Diệm Hỏa”, chàng không có Thần Cơ Quỷ Tàng, chắc chắn mười phần thua. Thôi bỏ đi, vẫn nên thành thành thật thật làm tiểu đệ thôi, tương lai vẫn còn cơ hội xử hắn.

Nam nhân thấy chàng trầm mặc, dường như hiểu lầm gì đó, nói: “Sao vậy, ngươi muốn nuốt lời ư? Chúng ta đã thương lượng cả rồi, ta mới mang tên ngươi viết lên trên đầu danh sách, bây giờ dù có thế nào cũng không sửa lại được nữa. Yên tâm, gương mặt ngươi sau khi gọt xương, dịch dung nhìn rất giống Tô Như Hối, Hàn Dã nhất định sẽ thích ngươi. Ngươi là người thức thời, cưới được Hàn Dã rồi, ngươi sau này ở Cực Lạc Phường một bước lên mây, đến cả ta còn được thơm lây. Đừng nghĩ đến việc nuốt lời nữa, Giang Khước Tà chính là vết xe đổ của ngươi, đứa trẻ đó giờ đã không còn nữa rồi.”

[Mở khóa thông tin: Nửa năm trước Giang Khước Tà thật bị ép vào Cực Lạc Phường, hiện tại đã chết, nguyên nhân chết là sử dụng xuân dược quá liều.]

Tô Như Hối: “……”

Đây đều là chuyện quái quỷ gì vậy?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp