Như có tuyết rơi

CHƯƠNG 2 – ĐÊM NGỦ CÙNG NHAU


1 tháng

trướctiếp

Hai người lại lần nữa bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều rơi vào trầm mặc.

Tô Như Hối nhớ lại cánh cửa cài khoá, nhớ lại tiểu tử này cô độc một mình nằm trong chái nhà âm u rách nát, tức khắc hiểu ra, Giang Khước Tà độ chừng cũng vì vô cùng chán ghét chuyện hôn ước, nên càng căm thù tên phu quân trên danh nghĩa là y. Nghĩ lại thì thấy cũng bình thường, thế gia không thiếu loại người đoạn tụ, cũng có không ít nam thiếp phu thị (1), nhưng vì còn phải suy xét đến vấn đề nối dõi, cho nên bắt buộc phải cưới một nữ nhân làm chính thê. Không ngờ rằng người trong Giang gia cũng không còn nhân tính, đem con trai gả cho Tang Trì Ngọc, qua loa xem như giải quyết xong chuyện hôn ước với y, còn không coi con mình là người.

(1) 男妾夫侍 (nam thiếp phu thị): người đàn ông được nạp vào làm thiếp thị (vợ lẽ).

Giang Khước Tà giận chó đánh mèo, trút hết lên người Tang Trì Ngọc, cuối cùng trở thành cục diện như hiện tại.

Thật là khó xử, bây giờ Giang Khước Tà biến thành Tô Như Hối, Tô Như Hối thì đâu có ác độc như thế.

Tô Như Hối kìm nén mất nửa ngày, nói: “Đúng, ý ta là ta thật không phải là người!”

Tang Trì Ngọc không trả lời chàng, lặng lẽ mặc lại tiết y (2) đã bị Tô Như Hối cắt tả tơi. Cho dù chiếc tiết y này đã rách đến nỗi không còn che thân được nữa, Tang Trì Ngọc vẫn lấy sợi dây buộc lại kĩ lưỡng. Trên mặt y không lộ biểu cảm, không mảy may hoảng hốt hay giận dữ, càng không nhìn ra nét vui buồn. Tô Như Hối cảm thấy lòng mình vô cùng khó chịu, Tang Trì Ngọc trước giờ một mực thích sạch sẽ, y phục của y không nhiễm bụi trần, giờ đây khi phải mặc trên người một bộ đồ chỉ đáng vứt đi mà gương mặt lại không hề đổi sắc. Tô Như Hối thậm chí còn cảm thấy thời khắc này cho dù chàng có lấy roi đánh y thêm một trận, Tang Trì Ngọc cũng sẽ im lặng chịu đựng, tuyệt đối không phản kháng.

(2) 褻衣 (tiết y): một loại nội y.

Tô Như Hối xoay người đi lục tủ của y, lấy một chiếc tiết y sạch ném cho y.

“Ta sẽ không đánh ngươi đâu, ngươi yên tâm dưỡng thương đi. Ngươi cũng biết rằng, cha mẹ ta để ta thay tỷ tỷ gả cho ngươi. Ta tốt xấu gì cũng đường đường là một đấng nam nhi, phải chịu sự sỉ nhục này khó tránh khỏi tích tụ trong lòng. Nhưng mà…” Tô Như Hối chuyển đề tài, “đêm qua ta mơ thấy giấc mộng hoàng lương, mơ thấy kiếp trước hai ta có duyên, vốn là một đôi giai lữ, không rõ vì cớ gì mà cha mẹ lại chia rẽ uyên ương, tách hai chúng ta ra, chúng ta hẹn nhau kiếp sau tiếp tục mối lương duyên này, thế là ngươi gieo mình xuống ao trong (3), ta tự treo cổ trên cành đông nam (4). Tuy giấc mộng này vừa quái đản vừa vô lý, nhưng nói không chừng chính là do Thái Thượng Vô Cực Thiên Tôn (5) âm thầm chỉ dẫn cho chúng ta. Cho nên,” Tô Như Hối vỗ vỗ bả vai y, “sau này chúng ta chung sống hoà thuận, ta không chê ngươi, ngươi cũng không được mang hận với ta, ta có được ăn cái đầu gà thì cũng sẽ để phần ngươi cái phao câu. Ngươi thấy sao?”

(3) 清池 (thanh trì): bắt nguồn từ câu thơ “揽裙脱丝履,举身赴清池。” trong bài “Khổng tước đông nam phi”, kể về bi kịch tình yêu của Tiêu Trọng Khanh và Lưu Lan Chi. Tạm dịch: Vén quần cởi giày vải, thả người xuống ao trong.

(4) 自挂东南枝: bắt nguồn từ câu thơ “府吏闻此事,心知长别离。徘徊庭树下,自挂东南枝。” trong bài “Khổng tước đông nam phi”. Tạm dịch: Phủ lại nghe tin này, lòng biết đã cách xa. Quanh quẩn cây trong đình, treo cổ cành đông nam.

(5) 太上无极天尊 (Thái Thượng Vô Cực Thiên Tôn): ý chỉ Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Tang Trì Ngọc mặc nhiên không nói lời nào, rất hiển nhiên, mỗi một chữ chàng nói ra Tang Trì Ngọc đều không tin. Tang Trì Ngọc hướng đôi ngươi xuống, cổ tay trắng nhợt dường như chỉ cần lắc một cái cũng có thể đứt lìa ra, lúc buộc dây để mặc tiết y không ngừng run rẩy. Mặc xong y phục, y liền nằm xuống, nhắm mắt lại, quay lưng về phía Tô Như Hối.

Tô Như Hối nhún vai, “Ngươi không nói chuyện, ta coi như ngươi đồng ý rồi đó.”

Tang Trì Ngọc vẫn không trả lời, Tô Như Hối giúp y kẹp chăn vào, nhặt bộ y phục bẩn mà y thay ra, xoay người rời khỏi.

Tô Như Hối vừa bước chân đi, con chó già nép bên chân y chậm rãi nhướng mi, nói: “Khá là thú vị đó, ta rõ ràng thấy người này đã tắt thở rồi, vậy mà bây giờ lại có thể tung tăng nhảy nhót (6).”

(6) 活蹦乱跳 (hoạt bảng loạn khiêu): chỉ những người bệnh nặng nhưng biểu hiện vẫn vui vẻ, đầy sức sống.

Một con chó miệng có thể phát ra tiếng người, rõ ràng là hiện tượng cực kỳ quái dị, vậy mà Tang Trì Ngọc chẳng màng phản ứng.

“Ngươi rốt cuộc còn muốn suy sụp đến khi nào?” chó già lẩm bẩm, “Bí Tông, Côn Luân hại ngươi đến mức này, ngươi vẫn còn nhớ Đàm Đài Tịnh là sư phụ của ngươi? Ngươi nhớ đến sư phụ ngươi, nhưng sư phụ ngươi nào có nhớ đến ngươi. Nghe ta khuyên một câu, mau uống bí dược mà Hắc Quan Âm chuẩn bị cho ngươi, ngươi liền có thể hồi phục lại như trước, thậm chí so với trước kia còn cao hơn một bậc. Đến lúc đó, có oán báo oán, có thù báo thù, khiến cho đám heo chó Bí Tông, Côn Luân đó hối hận không kịp.”

Tang Trì Ngọc mở mắt, nhưng không đáp lời. Y duỗi tay lần mò dưới chiếu lấy ra một cái hộp tròn nho nhỏ, mở ra, một tâm hạch màu đen dính vết máu loang lổ hiện vào tầm mắt. Đôi mắt Tang Trì Ngọc ảm đạm, đôi môi trắng toát như giấy.

Chó già nép dưới giường, nhìn thấy động tác của Tang Trì Ngọc, lảm nhảm hồi lâu cũng không nhận được hồi đáp, cuối cùng nhụt chí.

Đột nhiên Tang Trì Ngọc cất tiếng hỏi, “Là ngươi giết hắn sao?”

Y nói ra một câu không đầu không đuôi, chó già lập tức phản ứng, vội vàng nói: “Không hề can hệ đến ta, lúc ta rời khỏi thì hắn đã đi đời nhà ma rồi. Sao, có muốn ta khiến hắn chết thêm lần nữa không? Chỉ cần ngươi căn dặn một câu……”

“Ngậm miệng,” Tang Trì Ngọc nhắm mắt, “ngươi ồn quá.”

Chó già hậm hực ngậm miệng, lại ngoái đầu trông về hướng cửa, càu nhàu: “Vị thê tử này của ngươi cải tử hoàn sinh, thật là tà môn, trên đời này có loại bí thuật này sao? Không đúng, lúc trước hắn ta một khi nhìn thấy ngươi liền bực tức, quắc mắt khinh miệt, nào có giống kiểu chân thành dịu dàng như hôm nay? Trước và sau là hai người khác nhau một trời một vực, chậc…… Lẽ nào là mượn xác hoàn hồn? Thú vị đấy, thú vị đấy, ta phải kiểm tra xem, nếu như bẩm báo với Hắc Quan Âm, chắc chắn sẽ lập được đại công.”

Tô Như Hối dựa vào cột cửa bên ngoài, nghe hết toàn bộ đoạn đối thoại ở bên trong. Con chó biết nói ắt hẳn là nhờ vào bí thuật có thể biến đổi ngoại hình? Tô Như Hối vuốt cằm suy nghĩ, Hắc Quan Âm, cái tên này chàng có từng nghe qua, gã ta là một cánh tay của Đại Bi Điện Hắc Nhai, rất có trình độ trên con đường luyện chế dược thảo, trong tay gã nắm được một số vị thuốc kì lạ, nào là hợp hoan tán, ngũ thạch tán, đều là các loại thuốc mà Bí Tông nghiêm cấm. Hồi trước còn nghe nói gã có một loại bí dược gọi là vô cực tán, có thể kích hoạt tiềm năng của con người, khiến cho người bình thường cũng có thể thức tỉnh bí thuật, nhưng mà tác dụng phụ rất lớn, rất nhiều người vì vậy mà trở nên điên dại.

Tô Như Hối lắc đầu, kẻ thù của ta, ngươi đừng có mà rẽ sang đường khác.

Tô Như Hối giặt xong y phục của mình và của Tang Trì Ngọc, phơi bên trong sân, híp mắt nhìn lên trời, nấu cơm thì vẫn còn sớm, chàng chắp tay ra sau lưng như ông lớn, rà soát quanh gian trạch của Tang Trì Ngọc. Tòa trạch cũ nằm ở vùng ngoại ô Vân Châu, chiếm khá nhiều đất, đình đài lầu các đều có đủ, có điều cỏ dại mọc thành bụi, đổ nát như ngôi mộ hoang. Sắc trời dần tối, tòa trạch lại càng thêm u ám.

Tô Như Hối đến nhà bếp, vừa mới bước vào đã nhìn thấy con chó già ấy. Nó đang khẩy khẩy bếp lò, nhìn thấy Tô Như Hối, đôi tai của nó liền dựng lên, bộ dạng hết sức cảnh giác. Tô Như Hối nhướng mày, Giang Khước Tà chắc chắn sẽ không nấu cơm cho Tang Trì Ngọc, không lẽ mấy ngày nay đều do con chó này lo chuyện cơm nước?

“Tránh ra.”

Tô Như Hối đạp nó ra ngoài, còn mình thì nhóm lửa đun nước nấu cơm. Tang Trì Ngọc bị thương nặng, phải đút thịt cho y ăn thì mới nhanh khỏi. Tô Như Hối giết gà, mổ bụng, làm sạch nội tạng, bôi thêm muối, nhồi hành, thái gừng và nấm hương, đun nước sôi, bỏ gà vào chưng. Sau một nén nhang, hương vị bay ra, Tô Như Hối ngoái đầu xem, con chó vịn vào bệ cửa sổ, nhìn đăm đăm cái nồi to, nước miếng chảy lòng thòng.

Tô Như Hối nhặt khúc xương quăng ra ngoài, nó nhe răng trợn mắt nhìn về phía Tô Như Hối nửa buổi. Tô Như Hối lại ném thêm một khúc, chó già phẫn nộ lấy chân cào đất, không tình nguyện mà tiếp tục chạy đi nhặt.

“Chó ngoan,” Tô Như Hối nhếch miệng cười, “tướng công ta không đặt tên cho ngươi à, sau này gọi ngươi là Vượng Tài nhé.”

Chó già tức đến nỗi thiếu điều muốn hộc máu.

Nhắm chừng thời gian cũng đủ lâu, Tô Như Hối mở nắp nồi lên, thịt gà đã ngả màu hoàng kim. Dùng đũa chọc thử, thịt gà mềm mại liền bị lõm xuống thành một lỗ, rõ là đã chín nhừ. Cuối cùng, chàng rưới thêm chút nước tương, múc gà ra, bưng cùng hai chén cơm, đi đến chái nhà của Tang Trì Ngọc.

“Tướng công, ăn cơm thôi.” Tô Như Hối đặt mâm cơm lên bàn, cuộn tấm mành lên.

Tang Trì Ngọc ngẩng mặt nhìn chàng một cái, thiếu niên mười bảy tuổi, xoắn tay áo, để lộ ra cánh tay trắng nõn, dáng vẻ tràn đầy sức sống. Tang Trì Ngọc im lặng không lên tiếng, ánh mắt quét sang con gà hấp đang nghi ngút hơi nóng trên bàn bát tiên.

“Chúng ta ngồi trên giường ăn nhé.” Tô Như Hối mang chiếc bàn nhỏ (7) tới, đặt trước mặt Tang Trì Ngọc.

(7) 炕桌 (kháng trác): bàn nhỏ, thấp, có thể đặt trên giường để ăn cơm, viết chữ, vừa gọn gàng lại tiện dụng.

Tang Trì Ngọc chậm rì rì ngồi lên, hai tay chống lên giường, nhích người ra sau, Tô Như Hối cũng không giục, đợi y nhích xong liền đặt mâm cơm lên bàn.

Tô Như Hối xé chân gà cho Tang Trì Ngọc, Tang Trì Ngọc nhìn mâm cơm thơm phưng phức, chép môi. Đã rất lâu rồi y không được ăn bữa cơm nào thơm ngon như vậy. Lúc bị nhốt ở Côn Luân, bọn chúng cho y ăn cơm thừa canh cặn. Lúc về lại Tang gia, chó già thi thoảng làm vài món, đa phần đều khó nuốt trôi. Cho dù có khổ cực đến đâu thì y cũng cảm thấy chẳng đáng là gì, bởi vì y xứng đáng với những thứ như vậy.

Người trước mắt này không phải Giang Khước Tà, không nên ở lại đây, y càng không nên nhận được sự đối đãi tử tế từ người này.

Ngón tay xoa lên miệng chén nóng hôi hổi, y thấp giọng nói: “Ngày mai, ta sẽ viết thư hòa ly.”

Tô Như Hối sững sờ, “Đang yên đang lành sao lại hòa ly? Ngươi ôm hận vì ta đánh ngươi sao? Hay là ngươi chê ta không sinh được em bé, không thể giúp các cụ Tang gia của ngươi nối dõi tông đường?”

Tang Trì Ngọc trầm mặc một hồi, nói: “Ngươi đối xử tốt với ta, còn ta không có cách nào để báo đáp ngươi.”

Tô Như Hối bật cười: “Ai cần ngươi báo đáp, phu thê với nhau, ngoài chuyện có ý đồ với cơ thể ngươi thì còn có thể có ý đồ gì khác với ngươi à?

Tang Trì Ngọc: “……”

Tô Như Hối cười ha ha, “Huống hồ, ngay cả cơ thể ta mà ngươi cũng không có ý đồ gì, ngươi mau chóng dưỡng lành vết thương là coi như báo đáp ta rồi. Mau ăn đi, nếm thử tay nghề của ta.”

Tang Trì Ngọc không hề động đũa, chỉ nói: “Ngày mai, rời khỏi nơi này.”

“Ý gì đây?” Tô Như Hối nhíu mày, “Đuổi ta đi à?”

Tang Trì Ngọc im lặng.

“Ta không đồng ý hòa ly thì ngươi không chịu ăn cơm sao?” Tô Như Hối hỏi.

Tang Trì Ngọc rủ mắt, không nói không rằng, coi như thầm thừa nhận.

Tô Như Hối ôm lấy tay mình, nghiêng đầu nhìn y. Tên tiểu tử này não úng rồi sao? Lúc trước Giang Khước Tà đánh y, y không đuổi người ta đi, bây giờ ta đối xử tốt với y, y lại đòi đuổi ta. Y thích bị ngược đãi à?

“Được thôi, ngày mai ta đi.” Tô Như Hối nói, “Còn bây giờ cầm đũa lên ăn được rồi chứ?”

“Xin lỗi.” Tang Trì Ngọc khẽ đáp, cuối cùng cũng nhấc đũa lên.

Chó già dốc sức vẫy đuôi, ngó nhìn bọn họ bằng vẻ mặt đáng thương. Tô Như Hối ném cho nó một cục thịt, nó kêu gào gào rồi tha cục thịt đi. Tang Trì Ngọc ăn cơm từng miếng từng miếng, y ăn trong yên lặng, nhai đồ ăn không phát ra tiếng cho dù cả người đang đầy vết thương. Sống nơi phòng ốc sơ sài đổ nát, y vẫn giữ nguyên quy củ của một vị võ quan Bí Tông.

Tô Như Hối ăn nhanh như chớp, ăn xong liền lấy tay kê đầu ung dung đối diện Tang Trì Ngọc. Tang Trì Ngọc ăn đồ nóng, trên mặt hiện lên chút huyết sắc. Tô Như Hối bỗng nhiên cười, “Tin tưởng ta vậy à? Ta cho ngươi ăn gì ngươi cũng ăn?”

Động tác của Tang Trì Ngọc chững lại.

“Ta bỏ xuân dược vào thịt gà rồi.” Tô Như Hối nói.

Tang Trì Ngọc cúi đầu xuống, ho kịch liệt. Chó già ở bên dưới đang rỉa thịt, rỉa được phân nửa thì nghe được lời này của Tô Như Hối, trợn tròn đôi mắt giàn giụa nước sủa gâu gâu.

Tô Như Hối nhìn y ho đến nỗi lồng ngực chấn động, sợ miệng vết thương của y hở ra, vội vàng nói: “Đùa ngươi thôi, không phải ta cũng ăn rồi sao?”

Tang Trì Ngọc không ho nữa, y đặt đũa sang một bên, rất lâu sau vẫn chưa cầm lên lại.

Tô Như Hối cười, “Thật sự không có bỏ xuân dược. Sau này ngươi đừng tùy tiện ăn đồ người khác đưa, chưa biết chừng là đồ gì đó bậy bạ. Đương nhiên là ngoại trừ đồ của ta.”

Lời của chàng nghe như có dụng ý khác, Tang Trì Ngọc ngẩng mắt lên, lặng im nhìn chàng, chàng giữ nguyên nét cười, lộ ra hàm răng trắng, như một chàng thiếu niên hiền lành vô hại. Tang Trì Ngọc rủ mắt, lại cầm đũa lên.

Chó già nhìn Tang Trì Ngọc tiếp tục ăn, lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng không chống cự nổi sự cám dỗ của miếng thịt thơm, lại cúi xuống gặm.

Tô Như Hối lại nói: “Buổi tối ngủ cùng với ta.”

Tang Trì Ngọc cau chặt ấn đường, gọi một tiếng: “Giang công tử.”

Đừng chọc y nữa.

“Không đùa với ngươi đâu, lần này là thật đó.” Tô Như Hối nói, “Tuy là ngày mai ta phải đi rồi, nhưng dù sao chúng ta cũng là phu thê, phu thê chia phòng ra ngủ là đạo lý gì?”

Ấn đường của Tang Trì Ngọc càng cau chặt hơn, y sớm đã giận thành bộ dạng bốc đầy tử khí, lần này có thể thấy được biểu cảm, coi như có chút hơi người. Tô Như Hối kéo tay áo y, “Thôi được rồi, ta nói thật, đêm qua có người lẻn vào phòng muốn giết ta. Ta chỉ là một nam nhân trói gà không chặt, quả thực là rất sợ hãi. Tướng công, ngươi ở cùng ta đi mà.”

Con chó hư đang vểnh tai, Tô Như Hối phải trông chừng tên tiểu tử này, nếu không y thật sự sẽ uống thứ bí dược kia mất.

Tiện thể nghe ngóng lý do y bị trục xuất. Đầu gối má kề, cực kì thích hợp chong đèn tâm sự.

Chó già sủa gâu gâu, gấp đến nỗi quẩn quanh tại chỗ.

Tang Trì Ngọc, đừng tin lời hắn, hắn thèm thuồng thân thể ngươi đó!

Lời của tác giả:

Điều ước khai văn: Hi vọng cuốn sách này viết ngắn một chút.

Buổi tối đăng thêm một chương.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp