Ngày hôm sau, Vân Thành Nguyên không còn quá sợ hãi nữa, một đêm ngồi xổm trong đại lao ngồi ra mười lượng bạc, còn cảm thấy như mình vừa kiếm được một khoản nhỏ. Ông cười híp mắt xoa xoa mấy lượng bạc, nhưng sau một lúc lại trở nên buồn bã, hỏi nữ nhi: “Có phải là cha không có tiền đồ không, là một người đọc sách mà lại có những suy nghĩ hèn mọn như thế này, thật là mất mặt... ài...”

“Chúng ta sắp chết đói rồi, cha cũng đừng nghĩ nhiều như vậy.” Ánh Kiều nhìn chằm chằm vào thỏi bạc trên bàn, tính toán nên tiêu nó như thế nào. Phòng ở kinh thành rất đắt, tiền thuê một tháng gần ba trăm văn: “Tiền thuê một tháng cần ba trăm văn, ít nhất cũng phải giao trước một năm người ta mới bằng lòng cho thuê phòng, còn phải gặp được chủ nhà dễ tính.”

“Đều là tại đám sĩ tử lên kinh thi cử cả, nếu không phải bọn họ, phòng ở kinh thành cũng không đắt như vậy!” Vân Thành Nguyên bực tức nói, rõ ràng quên mất ông cũng là một trong những sĩ tử lên kinh dự thi.

Bất kể triều đại nào, phòng ở kinh thành cũng không hề rẻ. Ánh Kiều nói: “Còn lại bảy lượng, ăn uống, y phục và mua lại bút mực cho cha, chắc cũng đủ sống ba tháng. Vậy là chúng ta có thể sống thoải mái ba tháng với mười lượng bạc này, ăn cá thịt không thiếu. Nếu thắt lưng buộc bụng, có thể kéo dài đến nửa năm.”

Vân Thành Nguyên lập tức xua tay: “Vậy sau ba tháng, nửa năm nữa chúng ta làm gì?”

Ánh Kiều bình thản nói: “Trong thời gian đó, chúng ta sẽ tìm cách mưu sinh...”

“A! Cha không muốn, nghĩ đến việc đến Thiên Kiều là cha đã run rẩy, lông tóc trên người đều dựng đứng lên cả rồi. Có đánh chết cha cũng không đi! Không, trừ phi có người muốn đánh chết cha, cha mới đi!

“...”

Vân Thành Nguyên đau khổ lắc đầu: “Chớ nhắc đến chuyện bán chữ với cha, vừa nhắc cha đã muốn xỉu rồi.”

“Cha muốn đi, con cũng không yên tâm để cho cha đi. Con nói tìm cách mưu sinh là ngoài việc bán chữ, chắc chắn mấy phú hộ trong kinh thành có việc chép sách, chúng ta nghĩ cách xem có thể nhận được việc này không.” Giống như lý do mà Cẩm Y Vệ bắt người, bí mật sao chép văn chương rất thịnh hành, ngắn thì như văn chương ca phú, dài thì như tiểu thuyết thoại bản truyền tay, lão gia thiếu gia chắc chắn sẽ không tự tay làm việc này, mà phải thuê người làm.

Vân Thành Nguyên buồn bã che mặt: “Nhưng chúng ta không quen ai, biết ai mà tìm việc đây.”

“Chúng ta không phải có thời gian đệm ba tháng sao!” Dù vừa cứu cha ra khỏi ngục, nhưng Ánh Kiều rất nhanh đã muốn nhốt cha trở lại.

“Cái gì gọi là thời gian đệm?”

“...” Ánh Kiều nuốt nước bọt: “Không có gì, coi như con chưa nói gì đi.”

Vân Thành Nguyên thất vọng a một tiếng: “Ài, con càng lớn, càng không nghe lời cha dạy... Cái này cũng không trách con được, ai bảo cha vô dụng như vậy... ôi, ôi, ôi.”

“…” Nàng trợn trắng mắt: “Cha, lúc này bên trên đã biết cha bị Cẩm Y Vệ bắt rồi, trước khi họ tra hỏi chúng ta, tốt nhất chúng ta nên chủ động xin lỗi, xin lỗi vì đã gây phiền toái cho Hầu phủ, sau đó dọn ra ngoài.”

Vân Thành Nguyên quay đầu: “Cha không đi, ngại lắm.”

“… Cha xem mà làm đi…”

Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, một giọng nữ ôn hòa vang lên: “Vân tiên sinh và Vân cô nương có ở đây không?”

Ánh Kiều đứng dậy mở cửa, thấy một tiểu nha hoàn xinh xắn đứng ở trước cửa, cười tươi nói: “Là Vân cô nương phải không? Trần di nương muốn gặp cô, đi theo ta một chuyến.”

“Trần di nương muốn gặp ta?” Ánh Kiều ngơ ngác hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ biết gọi ta đến để làm gì không? Để ta còn chuẩn bị.”

“Cô đừng lo, không phải chuyện xấu đâu.” Nha hoàn tiến tới kéo cánh tay Ánh Kiều: “Đi theo ta.”

Chủ tử đến mời, tất nhiên phải đi. Ánh Kiều quay lại nói với cha: “Con đi một lát sẽ về.” Nói rồi nàng theo nha hoàn ra ngoài.

Ngày hôm qua mới đổ mưa, không khí trong lành, bụi bẩn trong sân đã được rửa sạch, đất dưới bóng cây vẫn còn ẩm, tản ra mùi thơm ngát của bùn đất.

Ánh Kiều thực sự lo lắng nha hoàn này là do Tam thiếu gia phái đến, nhưng nghĩ lại, Tam thiếu gia cao cao tại thượng, không cần phải quanh co phái nha hoàn đến quấn lấy nàng. Đang suy nghĩ, nàng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tam thiếu gia từ góc hành lang bước ra, vẫn là vẻ mặt không có ý tốt như mọi khi. Tuy nhiên, khi nhìn thấy nàng, hắn ta đột nhiên sửng sốt, tròn mắt nhìn.

“Tam thiếu gia.” Nha hoàn dẫn Ánh Kiều khom người hành lễ. Ánh Kiều cũng nhanh chóng đứng sang một bên cúi người. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Quý Văn Dục ngạc nhiên nhìn Ánh Kiều từ trên xuống dưới, mỉm cười: “Ngươi thực sự đã làm được, thật kỳ lạ.”

“Là Tứ thiếu gia nhân từ.”

Trong lòng Quý Văn Dục không yên, hắn ta vốn tưởng rằng người lạnh lùng như lão Tứ sẽ không để ý đến Vân Ánh Kiều, nên định chờ xem náo nhiệt, nhưng không ngờ hôm sau lại nghe tin Vân Tú tài đã được thả.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào Vân Ánh Kiều, tự hỏi liệu có phải như nàng nói, nàng đã nhờ vả Tứ thiếu gia?

“…” Quý Văn Dục nhất thời không đoán được nàng có phải là người lão Tứ thu nhận hay không, nên phất tay: “Đi đi.”

Ánh Kiều nhanh chóng dán sát vào tường lủi đi, tiếp tục tiến vào nội trạch. Vòng qua vài cổng nguyệt môn, vào một tiểu viện, Ánh Kiều bước vào chính phòng, thấy trên giường có một nữ tử hơi trẻ tuổi đang ngồi, dung mạo vô cùng xinh đẹp, chỉ tiếc là không được hoàn mỹ, tròng trắng hơi nhiều, nhìn có chút ngốc.

“Di nương, người đã đến.” Nha hoàn kia bẩm báo xong, lui ra ngoài.

Trần di nương cười với Ánh Kiều: “Ngươi biết tại sao ta gọi ngươi đến không?”

“Ánh Kiều không biết.” Trần di nương? Là tiểu thiếp của Hầu gia? Nhi tử của Hầu gia đã lớn như vậy rồi, tiểu thiếp này có vẻ còn trẻ hơn Tứ thiếu gia, so với nàng cũng không lớn hơn bao nhiêu.

“Đừng đứng đó, ngồi xuống đi.” Trần di nương lấy một nắm hạt dẻ trên bàn, đưa cho Ánh Kiều: “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Ánh Kiều nắm lấy hạt dẻ, không nhúc nhích, chờ Trần di nương hỏi.

Trần di nương đảo mắt, trước tiên hỏi Ánh Kiều bao nhiêu tuổi, quê ở đâu, sống trong phủ có quen không, tóm lại là những câu hỏi không liên quan. Ánh Kiều lần lượt trả lời, đợi một lúc, Trần di nương mới hỏi: “Phải rồi, ta nghe nói vì cứu cha mà cô nương đã cầu xin Tứ thiếu gia?”

“… Sao ai cũng hỏi chuyện này.” Nàng thấp giọng nói: “Tiểu nữ vì lo lắng cho cha, trong lúc nhất thời quên mất quy tắc tôn ti mới đến cản kiệu của Tứ thiếu gia, xúc phạm đến ngài ấy, bây giờ nghĩ lại tiểu nữ rất hối hận, thực sự đáng bị phạt.”

“Nếu cô nương đáng bị phạt, lúc ấy hắn đã phạt cô nương rồi, không phạt cô nương tức là cô không đáng bị đánh.” Trần di nương thấy Ánh Kiều nói quá chung chung: “Nói ta nghe, cô nương đã cầu xin Tứ thiếu gia thế nào. Mấy năm gần đây, chưa ai cầu xin hắn ta thành công, ta có người quen muốn nhờ hắn ta giúp, ta muốn học hỏi cô nương một chút.”

“...Chuyện này…” Thực lòng mà nói, lúc đó Ánh Kiều rơi vào đường cùng, khóc lóc nói gì, nàng cũng không nhớ rõ: “Tiểu nữ chỉ quỳ xuống mở miệng van xin, khóc lóc không ngừng, sau đó... Tứ thiếu gia giống như bị tiểu nữ khóc tới phiền, liền đồng ý giúp tiểu nữ. Còn nói về sau đừng phiền hắn...” Nói ra sự thật như vậy, rất thẹn thùng, chính mình trở thành người đáng ghét.

“Hả?” Trần di nương nghe xong ngẩn người, cười khúc khích đến ngả nghiêng: “Cái này cũng được sao?! Cô nương cừ quá đấy.”

Ánh Kiều bèn lấy ra một hạt dẻ, mặt vô cảm nhai nhồm nhoàm, nhìn Trần di nương cười.

Trần di nương cười đủ rồi, lau nước mắt do cười mà ra, vỗ vai Ánh Kiều: “Ngươi đợi ta ở đây, ta đi bẩm báo với phu nhân…”

“Ta…” Nàng không muốn chờ.

“Đợi ta về sẽ cho cô nương chút bạc mua kẹo ăn.”

“Dạ vâng, di nương!” Ánh Kiều vừa nghe nói có tiền, trả lời như đinh đóng cột.

Trần di nương đi rồi, Vân Ánh Kiều cúi đầu ăn hạt dẻ trong tay, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bài trí trong phòng. Thấy bài trí xa hoa, nghĩ chắc Trần di nương cũng là người được sủng ái. Nhưng mà làm thiếp cũng giống làm quan, dựa vào thực lực cũng phải xem vận khí, nếu được chủ tử quý mến, thì có ngày tốt mà sống, còn nếu phu nhân nhìn không thuận mắt, gây khó dễ, không tới vài năm đã bị chơi chết. ( truyện trên app tyt )

Một lúc sau, Trần di nương quay lại cười nói: “Phu nhân bảo muốn gặp cô nương, bảo cô nương qua đó một chuyến.”

Hả? Chẳng phải nói là lĩnh bạc mua kẹo rồi đi thôi sao. Ánh Kiều nói: “Phu nhân muốn gặp tiểu nữ?”

“Ừ, nói là bên cạnh thiếu người biết điều chế hương, nghe nói ngươi1 thông minh lanh lợi, nên muốn ngươi1 vào phủ giúp đỡ.” Trần di nương nói: “Vân cô nương nghĩ sao?”

“Chuyện này…” Nàng cũng chỉ biết sơ qua về hương liệu, nhưng dù sao cũng biết chữ, học gì cũng nhanh.

“Đừng nóng vội, ngươi1 vừa đi vừa nghĩ.” Trần di nương bước ra ngoài trước, vén rèm lên, cười dịu dàng với nàng: “Đừng ngẩn ra đó nữa, đi theo ta vào bẩm báo với phu nhân.”

Đúng lúc nói với phu nhân về việc dọn ra ngoài. Ánh Kiều nghĩ thầm, đi theo Trần di nương đi gặp hầu tước phu nhân.

Tuổi của Hầu tước phu nhân vượt xa trí tưởng tượng của Ánh Kiều, trông chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, tầm tuổi tứ thiếu gia, sao có thể là mẹ của hắn.

Hàn thị vừa gặp Ánh Kiều đã tỏ vẻ yêu thích, vẫy tay gọi nàng, còn nói với Trần di nương: “Nha đầu này ta nhìn là thích ngay, vừa gặp đã thấy thông minh lanh lợi.”

Người ta đã khen mình thông minh lanh lợi, đương nhiên phải tỏ ra lanh lợi, Ánh Kiều hành lễ: “Thỉnh an phu nhân.” Sau đó đến bên cạnh phu nhân.

Cũng như ở trong phòng Trần di nương, phu nhân cũng hỏi nàng bao nhiêu tuổi, trong nhà có ai, sống ở đâu, sinh hoạt có khó khăn gì không. Ánh Kiều lần lượt đáp, đến khi trả lời về nơi ở, Ánh Kiều nghĩ ngợi một chút, rồi khẽ nói: “Cha tiểu nữ đã gây phiền phức cho phủ, thật sự không còn mặt mũi ở lại, tiểu nữ đang định bẩm với phu nhân rằng bọn ta sẽ dọn ra ngoài…”

Hàn thị nghe vậy liền giật mình, rồi lập tức cười nói: “Sự tình không phải đã qua rồi sao, lại không có ai đuổi các ngươi, cứ ở lại đi, đợi Hầu gia về rồi tính. Nếu các ngươi đi, Hầu gia về lại trách ta đuổi khách của người thì sao.”

Ánh Kiều khẽ lắc đầu: “Nếu chúng ta tiếp tục ở lại, sợ rằng người khác sẽ nói chủ tử thưởng phạt không rõ, như vậy càng có lỗi với quý phủ.”

Hàn thị thấy Ánh Kiều đã quyết tâm muốn đi, nghĩ rằng đi thì cứ đi thôi, cha con ngươi chuyển ra ngoài không sao, chỉ cần ngươi ở lại trong phủ là được. Bà ta cười thân thiện nói: “Các ngươi chuyển ra ngoài, phải tìm lại phòng ở. Thế này đi, ta đang thiếu một tiểu sư phụ điều chế hương, cái này, Trần di nương vừa rồi cũng nói với ngươi rồi, ở đây, mỗi tháng cho ngươi hai lượng bạc, ngươi cứ ở lại bên cạnh ta làm việc, cũng giúp giải quyết sinh kế của cha con các ngươi, ý Vân cô nương thế nào?”

“…”

Lại có hai lượng bạc.

Đây là một số tiền lớn, đến hai lượng bạc cơ mà.

Sâu trong linh hồn Vân Ánh Kiều không khỏi lung lay.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play