Khi con người rơi vào cảnh nghèo khó, mọi thứ đều trở nên thiếu thốn, ngay cả hơi thở cũng như bị ngắn hơn người khác một nửa. Ánh Kiều hơi rối rắm một chút, rồi hỏi: “...Làm việc bên cạnh phu nhân sao?”
Hàn thị mỉm cười thân thiện, hương thơm thoang thoảng từ người bà khiến Ánh Kiều mơ hồ như đang nói chuyện với một vị đại tỷ tỷ ôn hòa, khó lòng từ chối 'ý tốt' của Hàn thị. Hàn thị mỉm cười nói: “Đúng, làm việc bên cạnh ta. Mấy nha đầu bên cạnh ta, đứa nào cũng vụng về, sách pha hương thì cũng xem không hiểu, còn phải dạy lại từ đầu. Ta thấy ngươi rất tốt, nghe nói ngươi còn biết chữ, làm việc thành thạo. Trong phủ chúng ta không bạc đãi người làm, nên ngươi không cần lo sẽ bị đối xử không tốt. Hay là, ngươi cảm thấy hai lượng bạc quá ít?”
“Không ít...”
Hàn thị mỉm cười dịu dàng: “Vậy thì là vì điều gì?”
Vân Ánh Kiều không thể nói rõ tại sao mình lại do dự, Tam thiếu gia tuy có ý với nàng, nhưng nàng là người bên cạnh phu nhân, hắn ta cũng không dám làm gì. Có lẽ vì thái độ của phu nhân quá mức khiêm nhường, khiến nàng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“...Không có.” Ánh Kiều nói: “Có thể làm việc bên cạnh người1 là phúc đức mà kiếp trước Ánh Kiều tu được.” Nói xong, nàng đứng lên hành lễ thêm lần nữa.
Hàn thị cười khoát tay: “Nha đầu này thật biết quy củ. Nếu ngươi đồng ý, mai cứ báo với quản gia rồi đến đây.”
Ánh Kiều đáp: “Vâng.”
Trước khi rời đi, Hàn thị còn nhặt vài trái cây trên bàn bảo nàng mang về mà ăn. Vì vậy, Ánh Kiều cảm thấy phu nhân quả thực là một người không tồi, ít nhất là bề ngoài. Nhưng chủ tử và hạ nhân mãi mãi không thể thâm giao, bề ngoài không tồi đã là rất tốt rồi.
Chờ Ánh Kiều đã đi khỏi, Trần di nương buồn bực nói: “Phu nhân, người1 cũng nghe nô tỳ nói rồi, Tứ thiếu gia chỉ vì thấy nàng ta phiền nên mới đồng ý thả người... Sao lại giữ nàng ta lại?”
Hàn thị liền lườm nàng ta một cái: “Nếu thật sự thấy phiền, sớm đã cho người đánh vài gậy rồi vứt ra đường rồi.”
Trần di nương lập tức nịnh nọt: “Phu nhân thật anh minh, quá anh minh.
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Vân Thành Nguyên nghe nói nữ nhi muốn làm việc trong phủ thì nhất quyết không đồng ý, lớn tiếng kêu: “Chỉ có người ta hầu hạ con, làm gì có chuyện nữ nhi của ta phải đi hầu hạ người khác? Cái gì mà tiểu sư phụ điều chế hương, chẳng phải là nha hoàn sao? Đời nào lại đi làm công việc hầu hạ người khác!”
“Mỗi tháng hai lượng bạc, lại còn bao ăn ở. Nếu không, chúng ta tìm đâu ra kế sinh nhai?”
“Dù nghèo khó cũng không được lung lay!”
“Không lung lay thì chết đói...”
“Chết đói là chuyện nhỏ, mất tiết hạnh mới là chuyện lớn!”
“Cứ như người nói câu đó đã từng chết đói rồi vậy...” Ánh Kiều than thở.
“Con nói cái gì?!”
“Con nói, của hồi môn của con đâu rồi?”
Vân Thành Nguyên giật mình sợ hãi, thậm chí ôm ngực lùi lại một bước, dường như không tin rằng nữ nhi mình lại nhắc đến chuyện tổn thương tình cảm như vậy. Ánh Kiều bực bội nói: “Cha không có tiền dư, con cũng phải lo cho bản thân sau này, có thể gom được bao nhiêu thì gom bấy nhiêu. Làm việc ở Hầu phủ hai năm, ngoài việc giúp cha thi cử, con còn có thể tiết kiệm chút ít.”
“Cha có tay chân! Sao lại để con nuôi cha chứ!” Vân Thành Nguyên oán hận nói.
Ánh Kiều nhìn cha bất lực.
Thế là, Vân Thành Nguyên mắt đỏ hoe, chứa đầy nước mắt, bỏ chạy ra ngoài.
“...” Ánh Kiều chậm rãi xoa trán, từ từ ngồi xuống, thở dài thườn thượt.
Nửa canh giờ sau, Vân Thành Nguyên hậm hực quay về, có lẽ đã nghĩ thông suốt, nói: “Cha phải cố gắng đọc sách, thế nào cũng phải vượt qua kỳ thi Hương, giành lấy danh phận cử nhân!” Dù cử nhân khó có khả năng làm quan, nhưng làm phụ tá cho người có tiền thì vẫn có thể cơm áo không lo.
Không biết lần này ý chí phấn đấu của cha có thể cháy được bao lâu, Ánh Kiều cẩn thận bảo vệ ngọn lửa nhỏ này, mỉm cười nói: “Vâng, năm nay nhất định không thành vấn đề.”
Thế là Vân Thành Nguyên lại phát biểu một hồi chí lớn, Ánh Kiều phụ họa, cổ vũ cha năm nay thi khoa cử thêm lần nữa. Sau đó, hai cha con cùng ra ngoài gặp chủ nhà đã liên lạc để thuê nhà.
Chủ nhà là một người đàn ông trung niên mập mạp, bởi vì do Hứa ma ma giới thiệu, nên ông ta rất thân thiện với cha con Ánh Kiều. Ông ta dẫn họ đến một con hẻm cách Hầu phủ vài con phố, chỉ vào một tiểu viện riêng biệt nói: “Chính là ở đây.”
Ánh Kiều đứng bên ngoài thấy bên trong trồng cây hồng, trước cửa lát đá xanh, đẩy cửa đi vào, sân bên trong không phải đất bùn mà là đường lát đá, có giếng nước, có cây ăn quả, ngoài phòng chính còn có hai gian phòng ở hai bên đông tây. Ánh Kiều lập tức cảm thấy, căn nhà này chắc chắn rất đắt, e rằng không thể thuê nổi. ( truyện trên app T Y T )
Tên mập giơ hai ngón tay béo múp chỉ: “Mỗi tháng chỉ cần hai trăm văn.”
Vân Thành Nguyên hỏi: “Rẻ thế sao? Chẳng lẽ đã có người chết trong đó?”
Tên mập kia lập tức nóng nảy, nói: “Tú tài ngươi thật là đồ vô lễ, ta nể mặt Hứa ma ma mới cho thuê rẻ như vậy, không ở thì thôi, còn đặt điều nói trong nhà có người chết?!”
“Ngài đừng giận, cha ta nhanh mồm nhanh miệng, chỉ là thấy nhà ngài quá rẻ nên hỏi vậy thôi.” Ánh Kiều nhìn quanh: “Nhà này đúng là ngôi nhà tốt, nhưng chỉ sợ... chúng tôi dọn vào rồi, sau này xảy ra chuyện gì...”
Tên mập giữ bộ mặt nghiêm nghị và không nói một lời nào.
Ánh Kiều càng khẳng định có quỷ: “Chúng ta đang cần chỗ ở, thật lòng muốn thuê căn nhà này. Nếu có điều gì không ổn, xin ngài nói ra bây giờ, tránh để sau này có chuyện xảy ra thì cả hai bên đều phiền phức.”
“Hừ, nói thật cho các ngươi biết, căn nhà này không có vấn đề gì, một chút vấn đề cũng không có, tốt lắm!” Tên mập chuyển đề tài: “Nếu không vì sợ để lâu không ai ở, nhà trống rồi hỏng, thì ta cũng chẳng cho thuê làm gì. Phía sau còn có mấy gian phòng, cũng không có người ở. Ài, các người không hiểu khó khăn của căn nhà này đâu. Nơi này là do Thái tổ gia ban thưởng cho Lương Quốc Công. Từ sau khi Quốc Công gia dẫn binh chống triều của Thái tổ, ông đã sống ở Nam Kinh. Quốc Công phủ thì còn tốt, sau này được đổi thành phủ của công chúa. Những căn nhà trong mấy ngõ hẻm này từ đó vẫn luôn bị bỏ không, chỉ có người trông coi qua năm tháng.”
“Tại sao không bán?”
Tên mập đáp: “Không thể bán được!”
Có lẽ là đất công, không thể tự tiện bán. Ánh Kiều nói: “Cũng không thể tự tiện cho thuê phải không?”
Tên mập cười mỉa: “Cho thuê lén lút thôi. Chủ nhân của phủ Quốc công đã quên mất mấy căn nhà này rồi, cứ yên tâm mà ở.”
“...” Đây chẳng phải là cho thuê phi pháp sao.
Tên mập lại nghiêm mặt: “Vì vậy mới có giá hai trăm văn một tháng, nhìn xem, tổng cộng có tám gian phòng lớn, bên ngoài có một cái giếng, hai cây hồng, ra ngoài là có thể đi thẳng đến chợ phía Tây, ngươi nói xem có tiện hay không?”
Ở loại nhà này, lo nhất là trả tiền thuê rồi, chính chủ bỗng nhiên trở về thì đuổi bọn họ đi, mất cả tiền lẫn nhà. Ánh Kiều suy nghĩ rồi nói: “Nhà là nhà tốt. Bác à, chúng ta có thể trả tiền thuê ba tháng một lần được không?”
“Được.” Tên mập chờ thu tiền, thấy Ánh Kiều mãi không động tĩnh gì, mới nhận ra nha đầu này muốn ở trước ba tháng rồi mới trả tiền, dĩ nhiên là không được, ông ta lập tức từ chối: “Không có chuyện thuê nhà như thế.”
Ánh Kiều giữ chặt túi tiền, lý luận hết sức, tìm mọi cách soi mói căn nhà này không an toàn, cò kè mặc cả với tên mập, cuối cùng thương lượng trước hết ở ba tháng rồi trả một lượng bạc, hơn tiền thuê trả trước một trăm văn. Tên mập sợ Ánh Kiều và cha nàng ở chùa, đến khi hết tiền, Ánh Kiều mới nói mình đang làm việc tại Phủ Vĩnh Xương hầu, tên mập lập tức tin rằng nàng là người có tiền, nhưng lại than phiền Ánh Kiều có tiền mà còn keo kiệt như vậy.
Dù sao thì tiền nhiều hay ít, Ánh Kiều nghĩ rằng không có một văn tiền nào là dư thừa.
Việc thuê nhà đã được quyết định.
Bên Hầu phủ, Ánh Kiều coi như là hạ nhân trong phủ, không ký khế ước không bán mình, thân phận vẫn tự do. Không, theo cách nói của thời này, vận mệnh của nữ nhi là do cha định đoạt. Nhưng có vẻ tự do của cha nàng Vân Thành Nguyên, cũng nằm trong tay nàng, vì vậy Ánh Kiều vẫn khá tự do.
Ngày thường được ăn ở đầy đủ, năm ngày có thể về nhà một lần, đãi ngộ thật tốt.
Một tháng hai lượng bạc quả là số tiền lớn, ban đầu Ánh Kiều còn tưởng phu nhân ra tay thật hào phóng. Đến khi làm việc bên cạnh phu nhân rồi, nàng mới hiểu trên đời này không có tiền nào là dễ kiếm. Hàn thị xuất thân từ gia đình dòng dõi thư hương, lại là kế thất, nên không dễ nói chuyện với các tức phụ không biết chữ khác.
“Ánh Kiều, câu “Bác Sơn lô trung bách hòa hương, uất kim tô hợp cập đô lương” xuất xứ từ đâu? Ta chợt không nhớ ra.”
“Ánh Kiều, trong sách “Thiên Kim Phương” có nói về “Ngũ Hương Viên”, ngoài đinh hương, hoắc hương và linh lăng hương, còn những hương liệu nào nữa?”
Ngoài việc học điều chế hương, Ánh Kiều còn phải lật sách trả lời đủ các loại câu hỏi. Nàng cảm thấy mình đã rơi vào bẫy chiêu công, rõ ràng là lấy danh nghĩa chiêu hương sư phụ điều chế hương, nhưng thực chất là mượn cớ đưa nàng vào làm “nữ cố vấn “.
Một ngày nọ, Hàn thị sai Ánh Kiều mang vài miếng “hương trà” sang Đông Uyển cho Tứ thiếu gia. Vừa nghe đến Tứ thiếu gia, Ánh Kiều lập tức cảnh giác, dường như Hàn thị đã quên mất mối liên hệ giữa Ánh Kiều và Tứ thiếu gia, thản nhiên nói: “Liên Tâm, ngươi đi cùng Ánh Kiều.” Sau đó lại sắp xếp mấy nha hoàn khác mang hương trà cho mấy vị thiếu gia khác.
Cũng đúng, có lẽ chỉ mình nàng nghĩ việc gặp Tứ thiếu gia là quan trọng, thật ra người ta sớm đã quên rồi.
Liên Tâm và Ánh Kiều đi đến Đông Uyển, Liên Tâm bình thường ít nói, lần này lại càng im lặng, Ánh Kiều không tiện mở lời, hai người cứ thế lặng lẽ đi đến Đông Uyển.
Nửa tháng trôi qua, Ánh Kiều lại gặp Tứ thiếu gia, có vẻ như hắn đã không còn nhận ra nàng nữa.
Quý Văn Diệp ngồi trước bàn, chăm chú nhìn vào sách, nghe nói là hương trà phu nhân gửi đến, thì thờ ơ nói: “Để đó đi.”
Liên Tâm và Ánh Kiều nói: “Nô tỳ xin cáo lui.” Trong lúc đó, Ánh Kiều to gan ngước mắt lên nhìn, phát hiện hắn cụp mắt, ngồi yên bất động, không khác gì lần trước gặp, vẫn không có chút sinh khí nào.
“Khoan đã, Vân Ánh Kiều, ngươi pha trà bánh đi.” Hắn lạnh nhạt nói.
Ánh Kiều bị gọi tên, ban đầu vui mừng vì Quý đại nhân vẫn còn nhớ nàng, sau đó là lo sợ, không hiểu sao Quý đại nhân vẫn chưa quên thảo dân mà hắn chán ghét này.
Hương trà thực ra là bánh trà.
Trà được nghiền nhỏ, thêm vào hương liệu, sau đó nướng thành bánh trà, khi uống thì nghiền nhỏ thành bột, dùng nước sôi pha chế.
Liên Tâm nói: “Nô tỳ đi dặn người nấu nước.” Sau đó liền lẻn đi.
Hàn thị đã chuẩn bị đủ cả, Ánh Kiều đem trà nghiền và rây trà đến, rồi bắt đầu nghiền trà, cái gọi là “nghiền ngọc thành bột”.
Ánh Kiều cảm thấy Tứ thiếu gia, tuy là ân nhân nhưng còn đáng sợ hơn Tam thiếu gia, Tam thiếu gia ít nhất còn biết hắn ta muốn gì, nhưng Tứ thiếu gia thì âm u, không thể đoán được suy nghĩ của hắn.
Im lặng rất lâu, hắn đột nhiên mở miệng: “Ngươi trở về nói với phu nhân, ta không có hứng thú với ngươi, bảo bà ta đừng dùng ngươi để thăm dò ta nữa.”