Trên mái hiên, những giọt mưa tí tách rơi xuống nhịp nhàng, rả rích không ngớt.
Trong phòng vương vấn hương thơm, làn khói mỏng bên trong lư hương Bác Sơn lượn lờ bay lên từ các lỗ thông tinh xảo trên đỉnh, quanh quẩn xung quanh lư, muôn hình vạn trạng, cảnh tượng như chốn bồng lai tiên cảnh.
Phu nhân Vĩnh Xương hầu - Hàn thị dựa người trên tháp, tay phe phẩy làn khói, vui vẻ thoải mái nói: “Hương lần này được điều chế rất tốt, ngửi rất thoải mái.”
Tiểu thiếp Trần thị đứng ở một bên phụ họa đáp: “Lần này trong bánh hương đã được thêm vị tô hợp hương vào, có tác dụng thông khí hoạt huyết. Hơn nữa, nghe nói chiếc lư hương này còn là vật Lý phu nhân thời Tây Hán từng dùng, chính là người được ca tụng nhan sắc khuynh quốc, khuynh thành.”
“Ồ, ngươi cũng có tí hiểu biết nhỉ.” Hàn thị liếc Trần thị một cái, cười mỉa mai. Trần thị không lấy lòng phu nhân được, vội cúi đầu.
Hàn thị nhắm mắt dưỡng thần một lúc, mới chậm rãi hỏi: “Phải rồi, ngươi nói Đông Uyển xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm phu nhân, nô tỳ nghe người ta nói, trong phủ chúng ta có một môn khách bị Cẩm Y Vệ bắt đi, nữ nhi của y đến cầu xin Tứ thiếu gia, phu nhân đoán xem, Tứ thiếu gia cứ thế mà… thả người!” Trần thị cố ý nói một cách phóng đại: “Nghe nói thiếu gia không hề làm khó nàng ta, còn đặc biệt sai người thả ra, đồng thời cho nàng ta thêm mười lượng bạc! Chuyện này hoàn toàn là thật, phu nhân nói xem có phải mặt trời mọc đằng tây rồi chăng?”
Trượng phu quanh năm không ở nhà, thê thiếp trong nhà như sống đời quả phụ, mà Hàn thị là người đứng đầu trong đám quả phụ ấy, quản lý chặt chẽ những nô tỳ thiếp thất này. Chỉ có điều bà ta là Kế thất, sau khi nguyên phối* của Hầu gia qua đời, bà ta mới vào cửa. Mặc dù sinh được một nhi tử, nhưng Hầu gia không thiếu con trai, nguyên phối phu nhân đã sinh hạ Tứ thiếu gia, còn trong đám tiểu thiếp cũng có hai nhi tử.
(*) người vợ đầu tiên, cưới hỏi theo đầy đủ lễ nghi
Hàn thị nhếch khóe miệng, như có điều suy nghĩ: “Lạ thật, dù là người trong nhà chết lão Tứ cũng không chớp mắt, sao lại dễ nói chuyện như vậy? Mấy năm nay chưa từng thấy hắn giúp đỡ ai.”
“Đúng vậy, đúng vậy, thật kỳ lạ.” Trần thị quỳ gối, nhẹ nhàng đấm chân cho phu nhân, tiếp tục nói: “Hơn nữa nghe nói, hai người bọn họ chỉ nói với nhau vài câu, không biết Vân cô nương kia có pháp thuật gì mà mọi chuyện lại thành công như vậy. Tứ thiếu gia cũng thật là, người nhà không lo, lại đi giúp đỡ người không liên quan.”
“Câm miệng đi! Ngươi thì biết cái gì!” Hàn thị quát.
Trần thị hoảng hốt, không dám nói thêm gì nữa.
Hàn thị thấp giọng lẩm bẩm: “Ngươi chính là ngu xuẩn, gặp chuyện ngoài ý muốn thì phải ngẫm kỹ lại nguyên do, chứ không phải ngồi đây lải nhải. Lão Tứ là người có thế lực nhất trong phủ này, phải tìm cách kéo hắn về phía mình, tạo mối quan hệ tốt, sau này mới có lợi cho tiểu thiếu gia.”
Trần thị bĩu môi, thấp giọng nói: “Nhưng hắn do phu nhân trước đây sinh ra, là con của chính thất, sau này sẽ tranh tước vị với tiểu thiếu gia của chúng ta...” Chưa nói hết câu, đã bị phu nhân tát mạnh một cái vào mặt.
Hàn thị mắng: “Nói ngươi ngu thì đúng là ngu thật, ngươi nhìn cái dáng vẻ sống dở chết dở của Tứ thiếu gia mà nghĩ đi, hắn sẽ tranh giành tước vị hữu danh vô thực này với lão Bát sao? Sao ngươi không nghĩ đến việc đề phòng lão Tam?”
Vĩnh Xương hầu chính là tước vị bị giáng xuống, phẩm cấp liên tiếp suy giảm. Phụ thân của Hầu gia là Quốc công, đến đời Hầu gia lại là Hầu tước, đến tay đời con chỉ còn là Tướng quân nhất đẳng. Lão Quốc Công lập nhiều chiến công hiển hách, kết quả lại nuôi ra một tên phá gia như Hầu gia. Ông ta học hành chẳng ra gì nên đành đầu quân tạm giữ chức vị, kết quả ăn xén tiền trợ cấp bị người ta tố cáo, tước bỏ chức quan, giờ chỉ còn cái danh Hầu gia nói cho êm tai, không có thực quyền, cứ tiếp tục thế này, Hầu phủ suy tàn là chuyện sớm muộn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T - ( truyện trên app T Y T )
Dù vậy, ông ta vẫn thích trưởng giả học làm sang, mời Từ tiên sinh đã từng dạy Vương gia đến dạy cho tiểu nhi tử, rồi lại đi chơi khắp nơi, gia sản gần như sắp bị phá sạch. Mỗi lần nghĩ đến đây, Hàn thị lại căm hận, trượng phu bà ta là một kẻ ích kỷ, chỉ biết hưởng thụ cho bản thân, sợ rằng đến lúc ông ta chết, một văn tiền cũng không để lại cho con cháu.
Trần thị ôm mặt, nước mắt lưng tròng: “Phu nhân dạy phải, nô tỳ thật ngu ngốc.”
“Giờ trong nhà này chỉ còn trông chờ vào lão Tứ, nhưng hắn là người không dễ bị lay chuyển. Nhìn cái dáng vẻ của hắn, cha hắn chết cũng không rơi lệ, ài, tuy rằng cũng không thể trách hắn.” Hàn thị suy nghĩ một chút: “Chẳng lẽ họ Vân kia có chỗ nào hơn người? Ngươi phái người dẫn nàng đến gặp ta, lão Tứ chịu giúp nàng, khẳng định trên người nàng có chỗ không tầm thường.”
Trần thị nhanh chóng cười nói: “Vâng, phu nhân, nô tỳ nhất định sẽ làm tốt việc này.”
—
Quý Văn Diệp đã hứa với Ánh Kiều là sẽ thả người, nói lời giữ lời. Ánh Kiều chờ đợi trên con đường mà cha mình phải đi qua để trở về Hầu phủ, vào giờ trưa, nàng thấy cha mình đang chống tay áo, rụt cổ đi từ ngã ba tới, Ánh Kiều vui mừng rơi nước mắt, vội chạy đến: “Cha ——”
Vân Thành Nguyên đột nhiên thấy trước mặt xuất hiện một người, sợ hãi lùi lại một bước, thấy là nữ nhi của mình, mới nghẹn ngào, nói: “Cha còn tưởng rằng không được gặp con nữa, sao con lại ở đây?”
Ánh Kiều thấy cha mình tay chân vẫn nguyên vẹn, ngũ quan không bị tổn thương, thở phào nhẹ nhõm, đỡ cha nói: “Con đang chờ cha về nhà, cha không sao là tốt rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Vân Thành Nguyên bị bắt đi một cách mơ hồ, rồi lại được thả ra một cách mơ hồ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì: “Đi đâu?”
“Tất nhiên là về chỗ ở của chúng ta, cha bị hoảng sợ rồi, chúng ta về nhà ăn một bữa thật ngon.”
Vân Thành Nguyên ngơ ngác gật đầu: “Đúng, làm ta sợ muốn chết, trở về nghỉ ngơi một chút.”
Những môn khách khác không biết chuyện của Vân Thành Nguyên, thấy ông hồn xiêu phách lạc trở về, còn đoán có phải ông đã đi trêu hoa ghẹo liễu đâu đó chăng. Vân Thành Nguyên không có tâm trạng để giải thích, những môn khách đó chỉ lén lút bàn tán rằng chắc chắn vì nửa đêm dạo loạn trên đường nên ông bị ngũ thành binh mã bắt đi.
Đóng cửa thật kỹ, Ánh Kiều đỡ cha ngồi xuống, rót cho ông một chén nước nóng: “Cha đừng nói gì, uống một hớp nước đã.”
Vân Thành Nguyên vẫn chưa hết sợ hãi, hai mắt vô hồn, nhìn chằm chằm vào đâu đó, sau một lúc lâu mới bật khóc nức nở: “Quá dọa người, hù chết ta, hù chết ta… hức hức… Cha còn tưởng rằng phải chết ở trong đó rồi.”
“Bọn họ không tra tấn cha chứ?”
“Xém chút nữa thôi, sáng nay đến lượt cha bị thẩm vấn, cha nói mình là khách quý của Phủ Vĩnh Xương hầu, ai ngờ mấy người đó nghe xong liền tát cha mấy bạt tai.” Nói xong, ông mở môi dưới: “Con xem, đánh tới bị thương rồi”
Ánh Kiều thấy khóe miệng cha có vết máu, đau lòng nói: “Rồi sao nữa, họ còn đánh cha ở đâu không?”
“Sau đó bọn họ định tra tấn bằng kẹp côn, đúng lúc đó, có mấy người đến nói vài câu, rồi thả cha ra.” Vân Thành Nguyên nói: “Chỉ chút nữa thôi, nếu không thì các ngón tay của cha đã bị đánh cho phế rồi.” Nói xong, ông lại khóc lóc nức nở: “Quá dọa người, sao có thể như vậy, nói bắt là bắt, nói thả là thả, không có lý lẽ.”
Ánh Kiều vỗ ngực nói: “May mà kịp lúc.” Từ tối hôm qua đến giờ, nàng vẫn chưa uống một giọt nước, vẫn dựa vào nghị lực chống đỡ, hôm nay cha bình an trở về, trong lòng lập tức ổn định, cả người xụi lơ, ngay lập tức cảm thấy đói.
Vân Thành Nguyên lau nước mắt: “Biết thế này hôm qua đã không ra ngoài, giấy bút nghiên mực đều bị đập vỡ hết rồi, không còn tiền để mua lại nữa.”
“... Con có mười lượng bạc này, đủ để cha mua bút mực rồi.”
“Hả? Bạc này ở đâu ra vậy?”
Ánh Kiều liền kể lại chuyện mình đã cầu xin tứ thiếu gia như thế nào và vì sao nhận được số bạc này.
Vân Thành Nguyên sững sờ một lúc lâu, bỗng nhiên khóc càng dữ dội: “Ngày xưa có Đề Oanh cứu cha, nay có Ánh Kiều cứu cha, sinh được nữ nhi như con, người cha này còn mong gì hơn nữa——” Ông vừa nói vừa quệt nước mắt nước mũi: “Vất vả cho con ta rồi, vất vả cho con ta rồi.”
Lúc đầu Ánh Kiều không muốn khóc, nhưng bị tác động bởi cảm xúc của cha, mắt nàng cũng cay cay: “Cha đã trở về là tốt rồi, cha đừng khóc nữa. Tứ thiếu gia đã giúp đỡ chúng ta mười lượng bạc, nhưng sau chuyện này, chúng ta cũng không tiện ở lại Hầu phủ được nữa, tốt nhất là dọn ra ngoài, mười lượng bạc này đủ cho chúng ta sống qua một thời gian rồi.”
“… Tứ thiếu gia thật là một người tốt, chúng ta không phải là quá xui xẻo, ít nhất còn có quý nhân tương trợ...”
Tứ thiếu gia quả thật là người tốt, tuy rằng có hơi kiêu ngạo và lạnh lùng, nhưng dẫu sao cũng là quan, bày ra quan uy đối với một thảo dân như nàng âu cũng là điều bình thường.
Ánh Kiều đứng dậy cười dịu dàng nói: “Cha, cha ngồi đây, con xuống bếp lấy đồ ăn.”
“Không vội, trước tiên con tìm cho cha một bộ xiêm y sạch sẽ, ta muốn thay đồ, trong ngục có mùi hôi thối bám đầy trên người rồi.”
Vân Thành Nguyên là người rất yêu sạch sẽ, bất kể lúc nào y phục cũng phải tinh tươm.
Ánh Kiều liền tìm cho cha bộ y phục đã giặt sạch hôm đó, thật ra mỗi người bọn họ chỉ có hai bộ y phục, mặc một bộ thì giặt một bộ. Lần này có được mười lượng bạc, sau khi trừ tiền thuê phòng, có lẽ vẫn còn dư chút ít để mua vải mới may một bộ khác.
Vân Thành Nguyên muốn thay xiêm y, Ánh Kiều đi vào bếp lấy đồ ăn, đúng lúc Hứa ma ma đang ở đó, nghe nói Vân tú tài đã trở về, Hứa ma ma mừng thay cho nàng, còn cho nàng nửa bình mật ong, bảo nàng đem về chấm bánh bao ăn.
“Cha cô không bị thương chứ? Tứ thiếu gia thật là người tốt.” Hứa ma ma thầm nghĩ, thật không ngờ Tứ thiếu gia lại thực sự giúp đỡ Vân cô nương. Tuy nhiên bà ấy cũng không dám nói nhiều về chuyện của Tứ thiếu gia, chỉ dừng lại ở đó: “Cả ngày không ăn gì phải không, mau về ăn cơm cùng cha cô đi.”
“Vâng!” Ánh Kiều cảm ơn Hứa ma ma rồi ôm bình mật ong chạy về phòng.
Vân Thành Nguyên đã thay xong xiêm y, vì bị sợ hãi mà sắc mặt ông rất kém, nhưng so với lúc mới trở về đã tốt hơn nhiều. Sau khi cùng cha ăn no nê bánh bao chấm mật ong, cả hai đều mệt mỏi, một người trong ngục thì lo lắng cả đêm không ngủ, một người bên ngoài cũng lo lắng suốt đêm không chợp mắt.
Sau khi an ủi nhau vài câu, cả hai về phòng ngủ. Ánh Kiều ngã lưng xuống chiếc giường cứng ngắc, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nàng quỳ gối trong một căn phòng tối đen như mực, nhìn bóng lưng một người rồi hỏi: “Cảm ơn ân nhân cứu mạng, ta phải báo đáp ngài thế nào đây?”
Một giọng nói vang lên: “Lấy thân báo đáp đi.”
“Á…!” Ánh Kiều hốt hoảng mở mắt, ngồi bật dậy, thấy mình vẫn ở trong căn phòng nhỏ, xung quanh không có ai: “Phù… hóa ra là mơ, hù chết ta rồi.” Sao tự nhiên lại mơ thấy câu thoại trong phim truyền hình, nàng không khỏi ngẩn người.
Trầm mặc một lúc, nàng vỗ mặt mình, Tứ thiếu gia người ta là người tốt, vậy mà mình lại mơ thấy chuyện như vậy rồi nghĩ xấu cho người ta, thật không nên.