Văn Diệp trở về nhà, thấy thê tử nằm nghiêng trên giường, dường như đã ngủ say. Nàng thường hay giả vờ ngủ, đợi hắn tới gần để bất ngờ hù hắn. Lần này, hắn nhẹ nhàng tiến lại gần, thấy hàng mi nàng khẽ rung động, hơi thở đều đặn, có vẻ đã ngủ say thật rồi. Hắn áp môi lại gần, nhẹ nhàng hôn một cái, lúc này nàng mới liếm nhẹ đôi môi rồi tỉnh dậy.
“... Chàng vẫn chưa đi, hay đã về rồi?” Vẫn còn mơ màng, nàng không nhận ra đã là lúc nào.
“Ta đã về rồi.” Hắn thấy dáng vẻ mơ màng của nàng thật đáng yêu, liền ngồi xuống, ôm nàng vào lòng, cùng ngả vào ghế: “Sao nàng lại ngủ nữa rồi?”
“Đói quá... ăn chút gì đó... rồi lại buồn ngủ.” Điều này không thể trách nàng. Cũng không phải nàng tham ăn, chỉ là bụng đã quá lớn, dạ dày bị chèn ép khó chịu, mỗi bữa ăn được ít mà mau đói, nên đành phải ăn nhiều bữa.
Văn Diệp hôn lên trán nàng một cái: “Nào, chúng ta lên giường ngủ.”
Nàng lắc đầu: “Ta muốn nằm đây thêm chút nữa. Bên cha ta thế nào rồi? Có thuận lợi không?” Nàng luôn lo lắng cha mình liệu có xử lý ổn thỏa không, nếu xảy ra sự cố thì thật phiền. Dù trước đó phụ thân từ chối sự giúp đỡ của họ, nhưng Ánh Kiều vẫn để trượng phu đi hỗ trợ.
"Mọi việc ổn cả." Quý Văn Diệp nói: “Nàng cứ yên tâm, cha nàng là tái hôn đấy, cũng có kinh nghiệm rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT