Nàng theo cha lên kinh nương nhờ Vĩnh Xương Hầu.

Nàng họ Vân, tên Ánh Kiều. Từ khi nàng theo cha đặt chân đến kinh thành, cơn mưa nhỏ quý như dầu này đã rả rích suốt ba ngày.

Lúc này nàng đang cầm một chiếc ô giấy rách, nước mưa từ các lỗ thủng trên tán ô nhỏ giọt xuống vai nàng, làm ướt một mảng áo. Nhưng nàng không mấy bận tâm, vẫn kiễng chân lên cố gắng giương ô che chắn nước mưa cho cha nàng, Vân Thành Nguyên.

Vân Thành Nguyên lo lắng nhìn gã sai vặt đứng trên bậc thềm: “Đây là danh thiếp của ta, xin tiểu ca chuyển nó đến Hầu gia, nói rằng Vân mỗ ở Nam Dương phủ muốn cầu kiến. Ôi trời, ướt rồi, ướt rồi.” Thấy gã sai vặt cầm danh thiếp của mình một cách hờ hững, nước mưa rơi trúng làm nhòe vết mực, cha nàng đau lòng vội lấy tay áo lau đi.

“Ha! Ngươi, cái kẻ tú tài này thật là vô lễ! Ta đã gặp đủ loại người rồi mà chưa từng thấy ai coi trọng bản thân như ngươi, chỉ là tấm danh thiếp thôi, Hầu gia nhớ thì đã nhớ rõ rồi, không nhớ rõ thì ngươi có viết danh thiếp hoa mỹ cỡ nào cũng vô ích thôi!” Gã sai vặt lười biếng nói: “Số người muốn nịnh nọt Hầu gia nhiều lắm, mỗi ngày ta đều phải đuổi cổ mười tám kẻ ra ngoài, chẳng có thời gian tiếp đãi các ngươi đâu!”

Vân Thành Nguyên vội nặn ra một nụ cười, liên tục cúi đầu: “Xin tiểu ca lượng thứ, xin tiểu ca lượng thứ.”

Gã sai vặt xùy một tiếng.

Vân Ánh Kiều ngước mắt lên nhìn thấy hai lỗ mũi tối om của gã sai vặt đối diện với mình.

Đây rõ ràng là coi thường bọn họ mà. Ôi, khó khăn nhất là nhờ người ta làm việc, mà người gác cổng của các phủ là khó đối phó nhất. Vân Ánh Kiều và cha đi từ quê nhà tới đây, đã chịu không ít khó khăn, hiểu rõ sự vất vả trong đó. Nhưng tên đã bắn đi thì không thể quay lại nữa, nhà ở quê bị cháy, năm sau cha nàng phải tham dự kỳ thi mùa thu, bằng mọi cách bọn họ phải định cư ở kinh thành.

Đáng tiếc tiền bạc đã tiêu hết sạch, chỉ có thể đặt hy vọng cuối cùng vào Vĩnh Xương Hầu.

Lúc này, Vân Ánh Kiều như đã đọc được câu trả lời từ hai lỗ mũi đen thui kia.

Lần tới cửa thăm hỏi này giống như hai cái lỗ đen đó, tối tăm như mực, không có kết quả.

“Chờ đấy!” Gã sai vặt cầm danh thiếp quay lưng đi vào trong. Cánh cửa lớn đóng sầm lại, nhốt hai cha con nàng ở bên ngoài.

Vân Thành Nguyên lau nước mưa trên mặt, mặt mày rầu rĩ nói: “Nếu Hầu gia không chịu gặp chúng ta thì phải làm sao đây? Chúng ta không chống đỡ được mấy ngày nữa. Đều tại cha không tốt, không nên quên thổi nến, nếu thổi nến thì nhà đã không bị cháy, nhà không cháy thì chúng ta đã chẳng khổ sở như vậy, ăn ngủ đầu đường, hệt như mấy kẻ ăn mày.”

Cuộc đời Vân Thành Nguyên trước đến nay chia thành hai mươi năm hạnh phúc và bảy năm xui xẻo. Từ nhỏ gia cảnh ông đã giàu có, mười ba tuổi cưới tiểu thư nhà viên ngoại môn đăng hộ đối làm vợ, năm đó trở thành tú tài trẻ nhất huyện, sang năm lại sinh con gái Ánh Kiều. Lúc sau sống tự do tự tại đến năm hai mươi tuổi, không ngờ vận rủi nối tiếp, trước hết là cha mẹ lần lượt qua đời, sau đó buôn bán bị anh em họ lừa sạch túi, nếu không nhờ tiêu tiền lo liệu, suýt nữa đã bị quan phủ tống vào đại lao. Sang năm thê tử bệnh nặng, gia sản đáng cầm đều mang đi cầm cố, nhưng vợ ông vẫn ra đi. Thảm nhất chính là cuối năm ngoái, nửa đêm gặp phải hoả hoạn, căn nhà bị thiêu rụi.

Một đêm lửa lớn biến thành kẻ nghèo. Bán mảnh đất cuối cùng cho phú hộ, đổi lấy chút lộ phí lên kinh thành.

Bởi vì năm ngoái trong huyện có một khách quý ghé đến, chính là Vĩnh Xương Hầu gia. Vân Thành Nguyên tuy là Thương Trọng Vĩnh* đã hai mươi bảy tuổi, nhưng dù sao cũng là người có tiếng tăm ở huyện. Tri huyện lão gia mời những “thanh niên tài tuấn” trong huyện đến giới thiệu cho Hầu gia, đương nhiên không thể thiếu ông.

(*) Ám chỉ người có tài năng bẩm sinh nhưng không phát triển được vì không tiếp tục học hành - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T - ( truyện trên app tyt )

Vĩnh Xương Hầu gia rất thưởng thức tài năng của Vân Thành Nguyên, nhiệt tình mời Vân Thành Nguyên đến kinh thành dạy dỗ cho đứa con trai nhỏ vừa mới vỡ lòng. Lúc ấy nhà Vân Thành Nguyên còn chưa bị cháy nên đã từ chối. Đợi đến khi mọi thứ biến thành tro tàn, lời mời của Hầu gia như sao sáng trong đêm đen, lôi kéo ông khăn gói lên đường đến kinh thành.

Nhưng nhiệt tình đã bị mài mòn trên đường đi, đến được kinh thành, hai cha con kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, không còn khả năng trở về quê nữa.

Đến nương nhờ Vĩnh Xương Hầu đã thành một nhiệm vụ chỉ có thể thành công không được thất bại.

“…” Vân Ánh Kiều lén trợn mắt, sau đó nhẹ giọng khuyên cha: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cha biết đọc biết viết, con cũng không phải kẻ mù chữ, chẳng lẽ triều Đại Chu này để người đọc sách chết đói hay sao.”

Đợi nửa canh giờ vẫn không thấy tin tức. Vân Thành Nguyên không kìm được bụm mặt khóc nức nở, nói: “Ta đúng là quỷ xui xẻo mà, một việc cũng không thành, không thể sống nữa!”

Vân Ánh Kiều suy nghĩ, từ trong bọc quần áo, nàng lấy ra hai lượng bạc cuối cùng, đưa ô cho cha cầm rồi bước lên bậc thềm cao gõ cửa thật mạnh. Rất nhanh gã sai vặt lúc nãy mất kiên nhẫn ló mặt ra, tức giận nói: “Gõ cái gì mà gõ, gõ nữa ta gọi người đánh gãy chân các ngươi!”

“Tiểu ca ca, là muội, xin huynh nguôi giận. Trời mưa dai dẳng làm người ta lạnh cả người. Muội có hai lượng bạc mua trà nóng cho tiểu ca ca uống, xin huynh bỏ qua sai lầm của hai cha con. Chúng ta đi từ huyện tới đây, chưa thấy qua cảnh đời, mắc lỗi cũng là vô ý thôi.” Nói xong nàng đưa hai lượng bạc cho gã sai vặt.

Gã sai vặt thấy cô bé này độ khoảng mười ba mười bốn tuổi, môi hồng răng trắng, mày mảnh mắt sáng, tự có một loại khí chất khiến người ta thấy là quên hết mọi điều tầm thường trên đời. Lúc nãy nàng che ô không thấy mặt, giờ được nhìn thấy dung mạo, lại cân nhắc số bạc trong tay, bèn cười nói: “Muội muội nói gì vậy, giúp ai cũng là giúp, vừa rồi ta đã chuyển danh thiếp của Vân tướng công lên, muội muội cứ chờ, ta sẽ cho người đi thúc giục một chút!”

Vân Ánh Kiều cảm kích cười nói: “Thật sự làm phiền tiểu ca.”

Đợi cánh cửa lớn lại đóng chặt, nàng chậm rãi bước xuống bậc thềm, lo lắng thấp thỏm đợi tin tức. Lúc này Vân Thành Nguyên ở bên cạnh nghẹn ngào nói: “Con đưa bạc cho hắn rồi, lỡ hắn không thông báo thì tối nay chúng ta biết ăn ngủ ở đâu đây, chẳng lẽ phải ngủ ngoài đường sao.”

Vân Ánh Kiều thấu hiểu sự bi quan của cha mình. Ông từng trải qua những ngày tháng thuận lợi, còn nàng thì khác, từ khi xuyên không đến đây, nhà cửa cứ gặp xui xẻo liên miên, từ nhỏ nàng đã sống trong bầu không khí u sầu, ngược lại cũng đã thành quen, luôn giỏi chịu đựng đả kích hơn cha.

Chẳng qua trong lòng Ánh Kiều cũng không chắc chắn, nếu gã sai vặt kia cầm tiền mà không đi thông báo thì nàng cũng không biết làm sao.

Lúc này cánh cổng kẽo kẹt mở ra, gã sai vặt vừa rồi vẫy tay với hai cha con: “Vào đi, Hầu gia không có ở nhà, Tam thiếu gia bớt chút thời giờ gặp mặt các ngươi.”

Nghe thấy chủ nhân Phủ Vĩnh Xương hầu muốn gặp mình, Vân Thành Nguyên đưa tay quệt nước mắt, hy vọng sống lại bùng cháy. Nhà đại phú đại quý như vậy, cho dù không được dạy học thì khi tống cổ ông đi cũng sẽ cho một chút bạc làm lộ phí về quê. Điều này có nghĩa là dù có được ở lại hay không, ít nhất đêm nay bọn họ cũng không phải lo ăn ở.

Vân Thành Nguyên và Ánh Kiều nhanh chóng theo sau gã sai vặt vào trong cổng phủ. Ánh Kiều chưa từng đến nơi nào xa hoa như vậy, nhưng vì hiện tại phải lo kiếm kế sinh nhai tạm thời cho cha, nàng không dám tỏ ra rụt rè mà cố giữ bình tĩnh, không dám dòm ngó lung tung, chỉ theo sát phía sau gã sai vặt, một mực theo đuôi hắn vào trong phủ. Tới cánh cửa thứ hai, gã sai vặt nói: “Các người hãy đi theo cô nương này vào trong.”

Ánh Kiều và cha lại theo nha hoàn dẫn đường tiếp tục đi vào trong, đến bên ngoài một gian sảnh phụ, nha hoàn đẩy cửa ra nói: “Tam gia, người đã đến ạ.”

Vân Thành Nguyên cúi đầu đi vào, Ánh Kiều theo phía sau, nàng lặng lẽ liếc nhìn thiếu gia đang ngồi độ chừng hai mươi mấy tuổi, mày kiếm xếch về phía thái dương, mắt sáng môi mỏng, so với cha nàng còn đẹp hơn vài phần. Hắn ta cúi đầu thưởng trà như thể không nhìn thấy người mới đến.

“Vân mỗ bái kiến Tam thiếu gia.” Vân Thành Nguyên chắp tay cúi đầu thật sâu.

Vị Tam thiếu gia này là cháu ruột của Hầu gia, tên là Quý Văn Dục, vì con trai vợ cả của Hầu gia hoặc là không để ý tới việc nhà, hoặc là quá nhỏ không thể trông nom sự vụ, nên cho hắn mới đến đây quản lý mọi việc hằng ngày trong phủ. Hắn đặt tách trà có nắp xuống, ngẩng đầu cười nói: “Vân tiên sinh, mời ngồi, ngồi xuống rồi nói chuyện.”

Vân Thành Nguyên lập tức ngồi xuống bên dưới, Ánh Kiều đứng ở sau lưng cha, âm thầm siết chặt tay áo.

“Hầu gia có việc đi ra ngoài, ta đã xem qua danh thiếp của tiên sinh. Trong đó nói hai người là người ở Nam Dương, đúng là đi một quãng đường rất dài để đến đây.” Quý Văn Dục nói: “Đi đường vất vả, trước tiên hãy nghỉ ngơi trong phủ vài ngày, đợi Hầu gia trở về tiên sinh hãy tự mình đến bàn bạc việc dạy học với Hầu gia.”

Vân Thành Nguyên vừa buồn vừa vui, buồn vì Hầu gia không có ở nhà, vui vì có thể ở lại mà không phải ngủ ngoài đường. Ông nói: “Xin hỏi Tam gia, khi nào Hầu gia sẽ trở về, để Vân mỗ biết đường mà thu xếp.”

Quý Văn Dục sờ cằm: “Chú của ta thích đi du ngoạn, cảnh xuân tháng ba, khắp nơi là phong cảnh tươi đẹp, e rằng trước tiết Lập Hạ ông ấy khó mà về.” Rồi hắn cười nói: “Nếu như tiên sinh không có việc gì gấp thì cứ an tâm ở lại trong phủ, đợi chú ta trở về.”

Vân Thành Nguyên nói: “Thật không dám quấy rầy như vậy, ta và tiểu nữ vẫn nên tạm rời đi thì hơn, chờ Hầu gia trở về lại đến bái phỏng.” Khách sáo vài câu, trong lòng lo sợ Tam thiếu gia thật sự hiểu nhầm mà đuổi bọn họ đi.

Vân Ánh Kiều cũng thầm đổ mồ hôi, cha nàng thường gặp chuyện đen đủi, nếu người ta cho là thật mà đuổi bọn họ đi thì phải làm sao đây?

“Ôi, khách quý của Hầu gia, nào có chuyện không tiếp đãi, Vân tiên sinh cứ an tâm ở lại. Vân cô nương cũng không ngoại lệ, thiếu thứ gì cứ nói.”

Nghe nhắc đến mình, Vân Ánh Kiều vội hành lễ: “Tạ Tam gia.” 

Quý Văn Dục cười cười, gọi người vào đưa bọn họ đi nghỉ. Vân Thành Nguyên hiếm khi gặp được người tốt, cảm kích không ngớt. Tam thiếu gia cười nhạt, nói: “Vân tiên sinh không cần khách sáo.” Đợi hai cha con Vân Thành Nguyên khom lưng lui ra ngoài, hắn đứng dậy chỉnh lại đai lưng, nhìn ra cửa mỉm cười đầy ẩn ý.

Hầu gia thích kết giao tài tuấn, mỗi năm đều “vơ vét” những người gọi là nhân tài từ khắp nơi đến làm khách nhàn rỗi. Cha con Vân thị chỉ là một trong số đông đảo những kẻ “ăn không ngồi rồi” đó mà thôi, ít nhất là theo như lời Thạch quản gia dẫn bọn họ đến phòng dành cho khách.

Đám môn khách này bụng dạ không có gì, chỉ quen thổi phồng tâng bốc, chủ nhân viết một bài thơ vè cũng có thể ca ngợi một hồi.

Thạch quản gia gọi gã sai vặt mở một gian phòng sát vách tường phía nam cho khách ở, nói với cha con Vân Thành Nguyên: “Chỉ còn chỗ này là có thể ở được, tổng cộng có hai phòng, đành mời tiên sinh và Vân cô nương ở tạm, phủ sẽ lo cơm nước, hai vị còn gì muốn hỏi nữa hya không? Nếu không thì Thạch mỗ xin cáo từ, không làm phiền hai vị nghỉ ngơi.” Nói xong là ông ấy đi ngay.

Lúc này bụng kêu lên ục ục, Vân Ánh Kiều ngượng ngùng nở nụ cười: “...Cha ơi, con đói quá.”

Vân Thành Nguyên cũng nhếch miệng cười: “… Cha cũng vậy.”

Lần nào cũng vậy, nàng nói đói bụng, cha nàng sẽ nói mình cũng vậy, rồi lại đến Ánh Kiều nghĩ cách kiếm ăn.

Vân Ánh Kiều lườm nguýt cha, lúc này nàng chỉ có một ý nghĩ, đó là sau này tìm chồng, đánh chết nàng cũng không tìm một người giống như cha mình.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play