Vân Thành Nguyên càng thêm đau khổ, thân là người làm cha lại chẳng thể nào xoa đầu cho con gái, chỉ có thể mềm giọng an ủi, nhưng nước mắt ông vẫn không ngừng tuôn rơi, vừa mở miệng lập tức nức nở nói: “… Ánh, Ánh Kiều, còn, còn đau không?”
Vừa nghe giọng điệu thương tâm muốn chết của cha, Ánh Kiều an ủi ngược lại ông: “Con không sao cả, con đi thay trang phục trước đã, có việc gì thì lát nữa lại bàn sau.” Đứng dậy đi vào phòng, bỗng nàng chợt nhớ tới hai nha hoàn đi theo còn đang ngủ trong xe liền nhanh chóng phân phó cho người đỡ Thu Sương và Tiểu Ngọc tiến vào, dội nước đánh thức họ dậy.
Ánh Kiều kéo theo Ức Hạ đến sau phòng, tìm bộ trang phục khi còn làm cô nương mặc vào, sau đó bôi thuốc bột lên mặt, giấu vết sẹo này dưới mép tóc, nếu không chú ý cũng không ai nhìn ra được. Nhìn nàng trong gương còn chưa tỉnh rượu, hai má ửng đỏ, đôi mắt và chóp mũi hơi hơi sưng tấy lên, nhìn vô cùng đáng thương.
“Ánh Kiều, thuốc này là tốt nhất rồi sao?”
Ánh Kiều thấy là phụ thân, thấp giọng nói: “Tốt nhất rồi, kỳ thật cũng không sao cả, miệng vết thương không lớn, chỉ cần bôi một chút là khỏi thôi.”
Vân Thành Nguyên mặt mày ủ ê nói: “Con không sao là tốt rồi, nghe nói xe ngựa của con không biết chạy đi đâu, suýt nữa dọa cha mất hồn mất vía rồi. Ở chỗ đống củi đầu hẻm cha phát hiện ra phu xe của con đang ngủ như lợn chết, quả nhiên là bị người ta hạ dược. Cha dội nước cho gã tỉnh, gã nói đang nói chuyện cùng một người đồng hương, nói một hồi thì không biết tại sao lại ngủ mất. Kết quả nhân lúc chúng ta không chú ý, kẻ đó đã cải trang thành phu xe đánh xe ngựa chở con đi mất. Nhà chúng ta ở kinh thành cũng không quen biết ai, chỉ có thể đi cầu cứu Uông thúc của con.”
“Cha kết bái với Uông trạng nguyên sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play