Lỗ Cửu Niên là người duy nhất đuổi theo, lúc này ngay cả một trợ thủ cũng không có. Y cau mày, không tình nguyện chút nào mà giữ chặt hai cánh tay của Ánh Kiều, kéo nàng từ trên giường xuống. Ánh Kiều hôn mê bất tỉnh, trâm phượng trên búi tóc rơi xuống đất, trán bị cây trâm đập vào, để lại một vết thương.
Lỗ Cửu Niên trợn mắt, vội vàng nâng mặt nàng lên, dùng khăn tay lau sạch vết máu, thấy vết thương nằm ngay sát đường chân tóc, nếu không nhìn kỹ thì không phát hiện ra. Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì, liền ném chiếc khăn xuống đất, đặt Ánh Kiều nằm lại chỗ cũ.
“Hay là giết ngươi luôn, rồi chôn cùng ba tên ngoài kia, đảm bảo không ai biết.” Y lẩm bẩm với Ánh Kiều vẫn đang bất tỉnh. Đương nhiên nàng không hề có phản ứng, Lỗ Cửu Niên nhướng mày, bĩu môi thở dài: “Mặc dù ta chán ghét ngươi, nhưng không đến mức căm hận mà giết ngươi. Ngươi nói xem, một nha hoàn như ngươi dám leo lên giường của chủ tử, leo được rồi lại còn bắt chủ tử phải cưới mình, ngươi không biết thân phận của mình sao? Ta thật sự không ưa nổi loại nữ nhân không biết nặng nhẹ như ngươi! Ai, nói những thứ này đều đã trễ, giờ cha ngươi đỗ tiến sĩ rồi, cả đời này ngươi chắc chắn sẽ bám chặt lấy ca của ta.”
Ánh Kiều trúng mê dược hoa Mạn Đà La, ngủ say như chết, thậm chí không cảm thấy đau đớn, càng không nghe được lời y nói.
Lỗ Cửu Niên ngồi xổm bên cạnh nàng, nói: “...Ngươi có biết vì ngươi mà cha nuôi đã giao cho huynh ấy một nhiệm vụ nguy hiểm thế nào không, nếu huynh ấy chết, tất cả là lỗi của ngươi. Huynh ấy không giống chúng ta, hắn là đích trưởng tử của Hầu phủ, rất cao quý, vậy mà giờ lại phải cưới ngươi. Ta cứ nghĩ hôm nay sẽ bắt gặp ngươi với Uông Phụng Vân, bắt quả tang các ngươi, rồi về kêu huynh ấy bỏ ngươi. Không ngờ ngươi lại tự chuốc lấy rắc rối, còn phải để ta cứu.”
Khi y đang oán giận Ánh Kiều, chợt nghe Vân Ánh Kiều hít thở dồn dập, cổ họng phát ra tiếng khò khè như bị nghẹt đàm. Lỗ Cửu Niên kéo nàng ngồi dậy, vỗ mạnh vào lưng, đồng thời dùng tay tách miệng nàng ra, nàng cúi đầu nôn ra, không may làm bẩn tà áo của y.
Lúc này Lỗ Cửu Niên thực sự muốn bóp chết Vân Ánh Kiều, nhưng y nắm chặt tay lại nén giận, lẳng lặng lấy khăn tay lau chỗ bẩn. Trách y xui xẻo, y nhận ra chiếc khăn này vừa dùng để lau vết máu trên trán nàng, không chỉ không lau sạch được áo mà còn khiến bùn đất và vết bẩn trên khăn dính thêm vào người y.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT