Sau đó Vân Thành Nguyên tiến tới giữ con gái lại, vốn dĩ Ánh Kiều nên đi từ hôm qua, ở nhà thêm một đêm đã là chuyện ngoài ý liệu, hơn nữa nàng đi rồi, phụ thân mới có thể yên tâm tiếp khách cho tốt, nếu không nàng mà ở chỗ này, cứ luôn nhớ thương nàng.
Vân Thành Nguyên thấy giữ không được, dặn dò nàng phải cẩn thận gấp bội.
“Không phải sợ, Lỗ huynh đệ đưa con trở về, y đã đi lấy xe rồi.” Ánh Kiều mất mát nói: “Xảy ra chuyện như vậy, gần nhất con ra ngoài cũng không tốt, không thể tới thăm cha, cha phải bảo trọng đấy.”
Hai cha con dặn dò nhau một phen, Ánh Kiều dẫn theo hai nha hoàn, từ cửa sau rời khỏi nhà, lên xe về nhà. Lỗ Cửu Niên cưỡi ngựa phía trước xe mở đường cho nàng, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc mắt một cái. Thấy màn xe che kín mít, cảm thấy không cam lòng, nghĩ nghĩ, ghì chặt dây cương, để ngựa thi đến bên cạnh thùng xe, nói vơi bên trong: “Lần này sau khi chị dâu về phủ, không có việc gì thì không cần ra ngoài, ta còn có công việc riêng của mình, không thể trông coi ngươi cả ngày.”
Ánh Kiều chán ghét hai từ “Trông coi” này, bản ở trong xe trợn mắt: “Chờ ca của ngài trở về, ta sẽ thay ngài tranh công với hắn, có một vị huynh đệ tâm phúc như ngài, thật đúng là phúc khí của hắn.”
“Tất nhiên rồi.” Y đắc ý dào dạt nói.
Nàng hừ nhẹ, có thể chắc chắn rằng Lỗ Cửu Niên giám thị nàng như giám thị hồng hạnh muốn xuất tường, đối với loại người này, nàng khó mà có thiện cảm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play