Trời tối dần, các viện cài cửa nghỉ ngơi, Ánh Kiều chẳng đi đâu được, đành cúi đầu ủ rũ trở về căn phòng nhỏ của mình. Nghĩ đến giờ này mỗi ngày nàng đều ăn cơm cùng cha, mà giờ đây cha sống chết chưa rõ, trong lòng không khỏi chua xót, Ánh Kiều ngồi trong bóng tối lặng lẽ lau nước mắt. Tuy lúc trước nàng cũng gặp nạn nhưng người vẫn bình an vô sự, tiền bạc nhà cửa mất hết cũng chẳng sao, chỉ cần người còn sống.
“Vân cô nương? Vân cô nương?”
Ngoài cửa sổ, Hứa ma ma đang gọi nàng, nàng vội lau mặt đứng dậy mở cửa: “Ta ở đây.”
Hứa ma ma nói: “Cô không đi ra ngoài à? Ta định bụng đến đây gặp cô một phen, lại thấy cô không thắp đèn, còn tưởng đã vào trong phủ cầu xin Tứ thiếu gia. Đây là bánh buổi tối ăn còn dư lại, cô vẫn chưa ăn cơm đúng không, mau ăn đi.”
“Ta ăn không vào.” Ánh Kiều nghẹn ngào nói: “… Tất cả là lỗi của ta, hôm nay rõ ràng cha ta đã không muốn ra ngoài, là ta thúc giục ông ấy… mới…”
“Phúc hay họa đều đã định trước, là họa thì không tránh được, cô đừng nghĩ nhiều nữa.” Hứa ma ma đóng kỹ cánh cửa, đặt đĩa bánh lên trên bàn, vỗ bả vai Ánh Kiều nói: “Vừa nãy ta đã hỏi thăm, sau khi bị thương vào năm ngoái, Tứ thiếu gia lâu lâu mới ra phủ đến chỉ huy nha môn một lần, nghe nói gần đây mấy ngày liền không ra khỏi cửa, vừa nãy cô đi ra ngoài cũng chẳng gặp được ngài ấy đâu.”
Ánh Kiều lo lắng: “Vậy khi nào ngài ấy mới ra ngoài? Tứ thiếu gia không đi ra ngoài thì làm sao quản lý công việc được?” Bây giờ nàng không sợ không gặp được Tứ thiếu gia mà là sợ Tứ thiếu gia không giúp được nàng.
“Suỵt —— Suỵt ——” Hứa ma ma che cái miệng của Ánh Kiều lại, thấp giọng nói: “Người ta là trấn phủ ty của Nam Trấn Phủ, cô có biết Nam Trấn Phủ ty làm những gì không?”
Ánh Kiều lắc đầu. Nàng chỉ biết Cẩm Y Vệ tàn nhẫn, còn bên trong bọn họ vận hành như thế nào thì nàng hoàn toàn không biết.
“Nam Trấn Phủ ty chuyên quản lý nội bộ Cẩm Y Vệ, nói trắng ra là nơi người nhà chỉnh đốn người nhà. Nơi giam giữ cha cô là Bắc Trấn Phủ ty, nơi đó quản lý quan lại và dân chúng bên ngoài, nếu Tứ thiếu gia đồng ý giúp đỡ cô, ngài ấy đòi người ở chỗ Bắc Trấn phủ ty không phải là chuyện gì khó cả.” Hứa ma ma lau nước mắt cho Ánh Kiều: “Nha đầu, đừng khóc nữa, cha cô vẫn còn cứu được.”
Ánh Kiều nhớ lại những lời của Tam thiếu gia, đau khổ nói: “Ta không có tiền bôi trơn, dựa vào đâu ngài ấy sẽ chịu giúp ta chứ.” Đầu óc nàng rối như tơ vò.
“…” Hứa ma ma cũng im lặng.
Ánh Kiều càng thêm tuyệt vọng, nắm tay Hứa ma ma muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời. Hứa ma ma cũng chỉ là một người hầu, giúp nàng đến nước này đã là rất quý rồi. Hứa ma ma lại an ủi Ánh Kiều vài câu, dặn dò nàng ăn uống rồi thở dài một tiếng, đứng dậy rời đi.
Ánh Kiều cả đêm không chợp mắt, không hề buồn ngủ một chút nào. Trời vừa tỏ là nàng ngồi dậy đi đến đại môn. Người sai vặt biết mặt Ánh Kiều, cười với nàng: “Đi tìm cha cô à? Ta khuyên cô đừng nên đi làm gì, nói không chừng cô sắp có mẹ kế rồi.”
“…” Ánh Kiều lơ mơ đáp lại một tiếng. Nhưng vừa cất giọng thì nàng chợt khựng lại, ôm cổ ho khan mấy tiếng mới nhận ra cổ họng mình đau rát, khó phát ra âm thanh. Hóa ra là vì biến cố đến đột ngột, nàng bị nóng trong, cổ họng khàn tiếng. Nhưng nàng không quan tâm được nhiều như vậy, ánh mắt tập trung đi thẳng ra khỏi cửa.
Người sai vặt dựa cửa lẩm bẩm nói: “Sao vậy, cứ như bị trúng gió.”
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Chặn kiệu cầu xin là một chuyện vô cùng nguy hiểm, hầu như không ai thành công, thường còn bị quan viên trong kiệu trừng phạt giam giữ. Lý do rất đơn giản, một khi có người mở đầu thì dân chúng sẽ bắt chước theo, không biết bao nhiêu người sẽ đổ xô đi chặn kiệu, quan viên sẽ bị đè chết.
Nhưng hiện giờ ngoại trừ con đường này, Vân Ánh Kiều không còn cách nào khác, ai bảo đêm qua nàng cự tuyệt lời mời gọi của Tam thiếu gia.
Nghĩ đến những lời chế giễu châm chọc của Tam thiếu gia, Ánh Kiều cảm thấy Tứ thiếu gia này nhất định không phải người dễ đối phó.
Cuộc đời chính là lội ngược dòng nước, không tiến thì lùi, mà bọn họ càng lâm vào tình cảnh hung hiểm hơn, không tiến được thì chết.
Bước tới Đông Uyển đại môn, thấy trên cửa không có biển hiệu cũng không có đèn lồng, chỉ là một cánh cửa lớn sơn son rất bình thường, không xa hoa không khí phái. Hứa ma ma nói đã mấy ngày rồi Tứ thiếu gia không ra khỏi cửa, hắn có công vụ phải làm, dù sao cũng không thể ở trong nhà cả đời, nếu nàng may mắn thì có lẽ hôm nay sẽ gặp được hắn. ( truyện trên app tyt )
Ánh Kiều không dám đứng quá gần, chỉ thập thò quan sát từ trạm canh gác ở đầu ngõ.
Trời ngày càng sáng, ánh mặt trời hoàn toàn lên cao, ánh nắng gay gắt chiếu rọi vào trên mặt nóng rát.
Ánh Kiều ngày càng thất vọng. Đúng lúc này bỗng nhiên nhìn thấy đại môn mở ra, bốn người kiệu phu khiêng một chiếc kiệu màu lam bước ra ngoài, tiếp theo đó là hai người mặc phi ngư phục của Cẩm Y Vệ đứng hai bên kiệu.
Nàng đến đúng chỗ rồi, chính là nơi này.
Hai người mặc phi ngư phục đeo đao đứng ngay ngắn xong thì có một nam tử trẻ tuổi mặc thường phục màu trắng nhạt như ánh trăng từ trong cửa bước ra, nét mặt lạnh nhạt, cả người không có chút dáng vẻ sống động nào.
Kết quả là Ánh Kiều càng thêm lo lắng, kiểu người mang tướng mạo thanh lãnh thế này thường rất khó đối phó.
Nhưng nàng không nghĩ được nhiều như vậy nữa.
“Hu hu hu…” Nàng gào lên một tiếng để thu hút sự chú ý của đối phương, nếu bất ngờ lao lên có thể sẽ bị hộ vệ vung đao chém chết tại chỗ. Quả nhiên Tứ thiếu gia và hai hộ vệ đồng loạt quay đầu nhìn về phía nàng. Ánh Kiều vừa khóc lóc vừa chạy đến trước mặt Tứ thiếu gia, chạy được nửa đường, nàng cố ý ngã xuống để thể hiện dáng vẻ “vụng về đáng thương”.
Có lẽ Tứ thiếu gia đã chứng kiến cảnh này quá nhiều, hắn chỉ quay đầu nói: “Ngăn nàng ta lại, đuổi đi.”
“Tứ thiếu gia xin dừng bước, tiểu nữ không phải đến để kêu oan, tiểu nữ muốn mật báo ——”
Hắn chần chờ một lúc, quay lại phía nàng: “Nói.”
Ánh Kiều nhanh chóng bò tới vài bước, đứng gần hắn một chút, rưng rưng nói: “Cha tiểu nữ là tiên sinh dạy học do Hầu gia mời đến, hôm qua bị người của Cẩm Y Vệ bắt đi ở cầu Thiên Kiều, nói là nghi ngờ ông ấy có liên quan đến án sao chép văn chương phỉ báng quan lớn. Tiểu nữ và cha mới đến kinh thành mấy ngày, hoàn toàn không biết chuyện này, nhưng có người lại bắt cha đi, rõ ràng là có âm mưu muốn lợi dụng cha tiểu nữ liên lụy đến Hầu phủ, chuyện này nhất định có âm mưu phía sau!”
“…” Tứ thiếu gia Quý Văn Diệp lúc này thật sự không nói nên lời. Tiểu nha đầu ở trước mặt hắn rõ ràng là cố tình giả ngây giả dại, nói là mật báo, nhưng bí mật đó hoàn toàn là bịa đặt. Quý Văn Diệp lười dính líu đến mấy chuyện vặt vãnh này: “Nếu thật sự không liên quan đến cha ngươi, sau này điều tra rõ thì tự nhiên sẽ thả người.”
Ánh Kiều không tin lời này, cái cớ thường thấy nhất là “về nhà chờ đi”, mà chờ thì không biết chờ đến năm nào tháng nào. Nàng lại dập đầu: “Đại nhân, cha tiểu nữ thật sự không liên quan đến việc này, cầu xin ngài cứu giúp, chỉ sợ không cứu cha ra, cha tiểu nữ không chịu nổi tra tấn sẽ liên lụy đến Hầu phủ…”
“Vậy thì giết hắn.” Quý Văn Diệp nhẹ nhàng bâng quơ nói, định bước vào trong cỗ kiệu.
“Thưa đại nhân, Hán Văn Đế là hoàng đế mà còn có thể lắng nghe nỗi khổ của dân gian, tại sao ngài lại không thể nghe vài lời kêu khóc kể lể của người dân? Để cứu cha mình, Đề Oanh nguyện ý bị giáng làm nô tỳ, tiểu nữ bội phục dũng khí của nàng, càng hiểu được tâm tình của nàng. Mẹ tiểu nữ mất khi tiểu nữ mới sáu tuổi, là cha đã nuôi tiểu nữ khôn lớn. Chỉ cần có thể cứu cha, tiểu nữ sẵn sàng làm trâu làm ngựa, làm nô làm tì.” Ánh Kiều moi hết ruột gan mà nói, tuy cha nàng chẳng đáng tin cậy nhưng dù sao cũng là người thân duy nhất của nàng ở thế giới này, rưng rưng khóc ròng: “Có một lần tiểu nữ suýt bị bọn buôn người bắt cóc, là cha đã chạy theo hơn mười dặm đường cứu tiểu nữ về. Nếu không có ông ấy, không biết tiểu nữ đã bị bán đến nơi khỉ ho cò gáy nào... Tiểu nữ nguyện làm nô tì để đổi lại sự tự do cho cha tiểu nữ, ngài nhốt tiểu nữ vào đó cũng được.”
Quý Văn Diệp vốn đã định bước vào kiệu bỗng nhiên ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm Vân Ánh Kiều một hồi rồi thay đổi ý định, ra lệnh cho hộ vệ bên cạnh: “Đi Bắc Trấn Phủ ty, nói là tiên sinh ta mời bị bọn họ bắt, tên là…” Lại hỏi Ánh Kiều: “Cha ngươi tên là gì?”
Ánh Kiều ngẩn ra, lập tức nói: “Vân Thành Nguyên, Vân trong đám mây, Thành…”
“Đủ rồi.” Quý Văn Diệp đối hộ vệ nói: “Đi làm đi.”
Ánh Kiều cảm kích ngàn lần, lại dập đầu trước Quý Văn Diệp: “Tạ đại nhân, tạ đại nhân, nô tỳ không biết làm sao để báo đáp ân tình của ngài.” Bỗng nhiên nàng nhớ tới câu nói của Tam thiếu gia đêm qua. Nàng cảm thấy Tứ thiếu gia trước mắt có khí chất thanh lãnh, không giống Tam thiếu gia mang theo vẻ dâm tà, có lẽ sẽ không trêu đùa nàng, dù sao nàng cũng chẳng phải sắc nước hương trời… Dù đã nghĩ như vậy nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
“Không cần báo đáp, đừng đến làm phiền ta là được.” Quý Văn Diệp lạnh lùng nói: “Không ra ngoài nữa, hồi phủ.” Dứt lời, hắn quay lưng vén vạt áo bước vào cửa phủ. Bốn người khiêng kiệu đưa mặt nhìn nhau, vội vàng hạ rèm kiệu xuống theo chủ nhân quay về.
Ánh Kiều gần như kiệt sức, nàng cố gắng đứng dậy đi một bước nhưng toàn thân lại run rẩy không bước nổi, đành ngồi xuống dưới chân tường thở dốc. Lúc này lại thấy gã sai vặt bước ra từ trong phủ của Quý Văn Diệp, hô với Ánh Kiều: “May mà cô chưa đi xa, mau quay lại đây —— Tứ gia có vật thưởng cho cô.”
Ánh Kiều bèn vịn vào vách tường đi trở về đại môn. Gã sai vặt lấy một thỏi bạc ra đưa cho Ánh Kiều: “Thiếu gia thưởng cho cô, bảo hai cha con đi mua chút đồ bổ dưỡng mà ăn.”
Ánh Kiều ngơ ngác nhận lấy thỏi bạc, lo lắng hỏi: “Đại nhân còn nói gì khác nữa không?” Tỷ như gọi nàng đến hiến thân bất cứ lúc nào gì gì đó.
Gã sai vặt lắc đầu: “Không có.” Ngược lại còn cười nói: “Được thưởng bạc rồi mà còn chưa đủ, mong thiếu gia nói gì với cô nữa sao?”
Ánh Kiều ngượng ngùng nói: “Hôm nay đã đụng chạm đến Quý đại nhân, vốn là tội lớn, Quý đại nhân không trị tội ta đã vô cùng cảm kích, thỏi bạc này ta không thể nhận.” Được người khác cho đồ, trước hết phải lịch sự làm bộ khách sáo một chút, mặc dù nàng rất cần số bạc này.
“Cô cứ nhận đi, đừng ngẩn ra nữa, mau đi thôi.” Gã sai vặt thúc giục.
Ánh Kiều nhận thỏi bạc, khom lưng với gã sai vặt rồi lui xuống thềm đá.
Lúc quay trở về, trong lòng cảm thấy ấm áp, thầm nghĩ Tứ thiếu gia tuy là Cẩm Y Vệ, người có vẻ lạnh lùng nhưng lại là người tốt.
Hơn nữa, Tứ thiếu gia không phải cũng dễ nói chuyện đó sao, đâu có đáng sợ như lời người khác nói.
Nhưng có lẽ là nàng khóc quá thảm thương, Tứ thiếu gia bị nàng làm cảm động cho nên mới bằng lòng giúp nàng.
“… Ơ…” Vân Ánh Kiều nghiêng đầu suy nghĩ lại lời cuối của Tứ thiếu gia, nhếch miệng: “Không phải, ngài ấy là bị ta chọc phiền nên mới chịu thả người thôi.”
Nhưng, chắc hẳn có nhiều người đến cầu xin Tứ thiếu gia lắm nhỉ... Haiz, nghĩ không ra, thật sự khó đoán được tâm tư của mấy người quyền cao chức trọng.