Gió ấm áp dịu dàng thổi khắp nơi, cỏ non bắt đầu nảy mầm trên mặt đất xanh rì, hoa hạnh nở rộ trong sân, đóa hoa trắng muốt như tuyết lại hồng hồng như ráng chiều, từng chùm hoa tô điểm cho cành lá, khung cảnh tràn ngập ý xuân, căng tràn sức sống.
Ánh Kiều cũng cảm thấy tinh thần minh rất minh mẫn, nàng xuống kiệu, ngước mắt quan sát trạch viện nằm sâu bên trong, rồi sánh vai cùng chồng bước vào.
Hai năm rồi mới trở về đây, nàng không còn là nha hoàn mà đã trở thành con dâu của Hầu phủ, nói theo một cách khác là cảnh vật vẫn còn đó nhưng người thì đã khác xưa mất rồi.
Hầu gia và Hàn thị đã chờ người mới đến kính trà từ lâu, nha hoàn ở cửa thấy người mới đến thì một người liền bước vào nhà bẩm báo, còn một người vén màn chờ họ. Quý Văn Diệp đi trước, Ánh Kiều đi theo hắn, cúi đầu vào phòng.
Trong phòng không chỉ có Hầu gia và Hàn thị mà còn có ca ca của Hầu gia, đại lão gia và đại phu nhân, Người của hai nhà đều tề tựu đầy đủ trong phòng chờ xem người con dâu Ánh Kiều này. Nét mặt của Hàn thị là khó coi nhất, tiểu nha đầu bà ta không đánh chết trước đây nay đã bay lên đầu cành trở thành phượng hoàng mà quay về, cho dù là ai thì cũng sẽ khó chịu, nhưng bà ta vẫn cố gắng giữ vững nụ cười, ít nhất thì chuyện kính trà hôm nay vẫn phải hoàn thành tốt đẹp, dù sao thì bên chi trưởng cũng đang quan sát.
Lúc này, trong bầu không khí căng thẳng đó, không đợi cho Ánh Kiều lên tiếng đã nghe thấy đại phu nhân nói: “Thì ra lão tứ cưới được nương tử nhất phòng như thế này, dáng người thật tốt, như thể trong tranh bước ra vậy... chỉ là... hình như ta đã từng gặp ở đâu rồi nhỉ... sao bất chợt lại nghĩ không ra rồi?” Bà ta mờ mịt nhìn về phía Hàn thị.
Tam thiếu gia cũng có mặt, hắn ta bĩu môi, cúi đầu, chuyện không liên quan đến mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT