Ánh Kiều mơ hồ cảm thấy việc Uông Phụng Vân không thi đỗ được Hội nguyên là vì ngày ấy nàng đã xuất hiện, làm rối loạn dòng suy nghĩ của y. Thế nhưng nàng lại cảm thấy nếu như trước đây y đã thoải mái buông tay như vậy, chắc hẳn y không có cảm tình với nàng, nên không thể bị nàng quấy rầy mới đúng.
Uông Phụng Vân mỉm cười nói: "...Có lẽ ngày mười lăm ấy, trời tối mịt, ta không thấy rõ muội, ngày hôm nay gặp lại, muội dường như đã cao hơn rất nhiều."
Ánh Kiều cười đáp: "Có lẽ là do cha ta đã thắng kiện, trong nhà có tiền dư, ăn ngon." Nàng lễ phép mời Uông Phụng Vân ngồi: "Huynh ngồi trước."
"Không được, cha muội không ở đây, muội còn đang chờ gả, ta không tiện nán lại cùng muội lâu." Uông Phụng Vân nói mang theo vài phần tiếc nuối: "Ôi, sau này e rằng không thấy được muội nữa rồi."
Nàng nhếch miệng lúng túng cười nói: "Lập gia đình thì phải hầu hạ cha mẹ chồng, không có việc gì thì không thể trở về nhà mẹ đẻ. Nhưng cuộc sống dù sao cũng phải đi đến bước này, ta không lấy chồng, trở thành một bà cô già thì cha ta cũng sẽ phiền não."
"Ta không có ý này."
Vậy ý huynh là gì? Nàng suy nghĩ một chút: "Nói... nói chúng cha ta sau này cần huynh dìu dắt thêm, cha lẻ loi một mình bước vào quan trường, có rất nhiều chỗ cần có người dẫn dắt, e rằng phải làm phiền huynh rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT