Việc cứu cha không thể chậm trễ, Ánh Kiều như vừa đi vừa chạy về Phủ Vĩnh Xương hầu.
Nàng ra vào cửa phụ của phủ, hối lộ người canh cửa, lại nói năng dẻo miệng, người sai vặt mắt nhắm mắt mở cho nàng ra vào nhiều lần.
“Ôi, cha cô đâu rồi? Sao lại không thấy Vân tú tài?” Người canh cửa rảnh rỗi không có việc gì làm, cười hỏi Ánh Kiều.
Ánh Kiều không có thời gian trả lời, thuận miệng đáp: “Vẫn chưa về.” rồi vội vàng bước vào trong phủ. Thấy trời sắp tối, một khi màn đêm buông xuống, các viện trong phủ sẽ khóa cửa hết, nàng không thể tự do đi lại nữa, vậy nên nàng cần phải tranh thủ thời gian liên lạc với Tứ thiếu gia có thể giúp mình trước khi chủ tử nghỉ ngơi.
Nói thì dễ hơn làm. Với thân phận của nàng, muốn gặp chủ nhân còn khó hơn huyện lệnh thất phẩm muốn gặp hoàng đế, nàng chỉ có cách nhờ người truyền lời lên trên. Trong phủ, ngoài Hứa ma ma ra thì nàng không quen biết ai. Nàng chạy một mạch đến chỗ Hứa ma ma, vội vã rối loạn kể lại sự tình.
Kết quả Hứa ma ma hai mắt tối sầm, còn hoảng loạn hơn cả nàng: “Cái gì? Cha cô bị bắt đi rồi à? Vậy phải nhanh chóng nghĩ cách cứu người.”
“Ta nghe người ta nói Tứ thiếu gia trong phủ có cách, Hứa ma ma, bà có quen biết nha hoàn nào bên cạnh Tứ thiếu gia không?” Ánh Kiều nói: “Chỉ cần gặp được người có thể hỗ trợ, ta có thể quỳ xuống dập đầu, làm gì cũng được.” Nói xong nàng liền muốn quỳ xuống trước mặt Hứa ma ma.
“Mau đứng lên.” Hứa ma ma đỡ lấy Ánh Kiều: “Cô quỳ với ta cũng vô ích thôi. Tứ thiếu gia không thường qua lại bên này. Mà đừng nói Tứ thiếu gia, ta còn chẳng quen biết một tên sai vặt hay nha hoàn nào bên cạnh ngài ấy.”
Ánh Kiều như bị đánh một cú trời giáng: “Vậy bà có thể nói với ta viện của Tứ thiếu gia mở cửa vào giờ nào không?” Cầu người không bằng cầu mình, nếu thật sự không được, nàng chỉ có thể đi chặn kiệu quan.
“Cô không định đi chặn kiệu quan đấy chứ? Tuyệt đối đừng làm vậy.” Hứa ma ma nghiêm mặt nói nói: “Tứ thiếu gia là trấn phủ ty của Nam Trấn Phủ Cẩm Y Vệ, cô mà dám chặn kiệu của ngài ấy sẽ bị người ta bắt giam!”
Hóa ra Tứ thiếu gia thuộc nội chế. Biết được điều này, nàng càng kiên quyết muốn tìm ngài ấy để cầu cứu. Ánh Kiều nói: “Sức khỏe của cha ta không quá tốt, nhất định không chịu nổi tra tấn, chậm trễ một phút là cha sẽ có nguy cơ mất mạng. Ma ma, xin bà thương xót, bà có thể nào giúp ta ngẫm lại cách cứu cha không, ta sẽ giặt quần áo lau nhà cho bà.”
Bỗng nhiên Hứa ma ma nhớ ra gì đó, bừng tỉnh nói: “Cô đừng nói nữa, mau chóng đi đến đại môn Đông Uyển chờ xem, nói không chừng sẽ may mắn gặp được Tứ thiếu gia vừa hồi phủ. Mau đi, mau đi.”
Ánh Kiều nhận ra mình suýt bỏ lỡ cơ hội này, mặt mày tái mét, vỗ trán một cái: “Đúng rồi, sao ta lại quên mất chuyện này, cần gì phải đợi đến sáng mai.” Nói xong nàng cất bước chạy như bay.
Người sai vặt canh cửa phụ vừa định khóa cửa thì thấy Vân Ánh Kiều hớt hải chạy tới, cướp cửa chạy ra ngoài.
“Khoan đã —— trời tối khóa cửa, cô định đi đâu?” Người sai vặt mạnh mẽ giữ chặt nàng: “Không được ra ngoài.”
“Ta đi tìm cha, ngươi đừng cản ta ——”
“Khóa cửa rồi thì không được mở nữa đâu, trời tối rồi, một cô nương như cô chạy ra ngoài nhỡ gặp kẻ xấu thì sao!” Người sai vặt nói thế nào cũng không cho nàng ra ngoài: “Cha cô là người lớn rồi, buổi tối không về thì tìm quán trọ ngủ, cô ra ngoài gặp phải người xấu, bị bắt cóc đem bán thì sẽ hối hận đấy.”
Ánh Kiều đã lú nửa người ra cửa: “Ta muốn đi gặp Tứ thiếu gia ——”
Người sai vặt sửng sốt: “Hả?”
“Đây không phải Vân cô nương sao, ta đang tìm cô, cha cô đã xảy ra chuyện, cô còn định đi đâu thế?”
Ánh Kiều ngẩn ra, quay lưng lại thấy Phương Nhi đang nhẹ nhàng bước tới, nàng có hơi giật mình một chút.
Làm sao nàng ta biết chuyện của cha? Ánh Kiều thu người lại nói: “Cô biết cha ta gặp chuyện à? Làm sao biết được?”
Phương Nhi lập tức lộ ra biểu cảm “ta biết đấy thì sao”, mỉm cười nói: “Đừng tự mình chộn rộn nữa, cô mau theo ta, có người chống lưng cho cô rồi.” Nói xong thì ngoắc tay về phía Ánh Kiều: “Mau đi theo.” ( truyện trên app T Y T )
Nghe nói có người giúp cứu cha, Ánh Kiều không khống chế được mà đi theo Phương Nhi, người sai vặt nhanh chóng khóa cửa lại. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
“Phương Nhi tỷ tỷ, tỷ biết cha ta bị Cẩm Y Vệ bắt đi à?” Tin tức nhanh nhạy thật, Ánh Kiều gấp gáp nói: “Tỷ có cách cứu người không?”
Phương Nhi chậc một tiếng: “Có chuyện nhờ vả thì đổi giọng gọi là Phương Nhi tỷ tỷ rồi sao? Người liếc mắt xem thường ta hôm qua có phải cô hay không vậy?” Trách cứ xong nàng ta bỗng chuyển sang tươi cười thân thiết: “Ta chỉ là một nha đầu, không cứu được cha cô, nhưng chủ tử của bọn ta thì có thể, Tam thiếu gia nghe chuyện cha cô thì sốt ruột, gọi cô qua để thương lượng đấy, mau theo ta đi.”
“…” Ánh Kiều thầm mắng trong lòng, đồ khốn kiếp, nàng biết ngay không có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống, đây chẳng phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao.
Phương Nhi thấy Ánh Kiều lộ vẻ khó xử, hạ giọng mờ ám khuyên nhủ: “Muội muội, cô cần gì phải thế, trong số biết bao người như vậy mà Tam thiếu gia chỉ chú ý tới cô, đó là phúc phần của cô, làm tiểu nhân có gì không tốt? Cô mà gật đầu từ sớm thì cha cô nào đến nỗi đi bày quán làm ăn bị Cẩm Y Vệ bắt được.”
Hóa ra là lỗi của nàng sao?! Ánh Kiều im lặng không nói.
Phương Nhi lập tức cười nói: “Thật hiếm thấy ai cứng đầu như cô, trong lòng cô không phục chứ gì. Người ở dưới mái hiên sao có thể không cúi đầu, thật ra cô may mắn lắm rồi, nhiều người muốn đi con đường này còn không tìm được đường kìa.”
Nói cô chứ ai. Ánh Kiều không lên tiếng, quyết định tùy cơ ứng biến.
Lần này Phương Nhi dẫn nàng tới một phòng ngủ, rõ ràng là nơi ngày thường Tam thiếu gia nghỉ ngơi, vừa vào đã thấy hắn ngồi trên giường gạch uống rượu, cái bàn trên giường có bày vài món ăn nhẹ và một bình rượu. Tâm trạng hắn khá tốt, liếc mắt nhìn Ảnh Kiều nói: “Ngươi đã ăn chưa?”
“Bẩm gia, cha tiểu nữ bị Cẩm Y Vệ bắt đi, không có tâm trạng ăn uống.”
Quý Văn Dục nhướng mày, lạnh lùng nói: “Phủ chúng ta tốt bụng thu nhận ngươi và cha ngươi, các ngươi thì tốt rồi, lén lút đi gây sự với Cẩm Y Vệ, ngươi đáng tội gì đây?”
Hù dọa ai hả! Cha con bọn ta mà gây sự với Cẩm Y Vệ, tự có Cẩm Y Vệ muốn đoạt mạng bọn ta, Hầu phủ không phải nha môn cũng không phải Cẩm Y Vệ, có tư cách gì mà trị tội. Ánh Kiều hạ giọng nói: “… Thưa gia, chúng ta phạm sai lầm, giờ có nói ngàn lời cũng không đủ chuộc lỗi, xin ngài trách phạt…”
Nàng biết lúc này Quý Văn Dục sẽ không lãng phí thời gian buông những lời chỉ trích vô nghĩa.
Quả nhiên Quý Văn Dục thấy thái độ Ánh Kiều đã mềm mỏng thì nhấp một ngụm rượu nhỏ: “Ta thấy ngươi lo lắng cứu cha đáng thương, không so đo những bất hòa ngày trước. Cha ngươi có cách cứu, hơn nữa cứu hắn cũng không phải chuyện khó. Bởi vì Tứ thiếu gia trong phủ chúng ta là người quản lý những việc này, chỉ một lời của hắn, ngày mai cha ngươi sẽ được thả ra.”
“Xin ngài giúp tiểu nữ gặp gỡ Tứ thiếu gia một lần, tiểu nữ trực tiếp cầu xin ngài ấy!” Ánh Kiều gần như khóc lóc.
“Ngươi cầu xin trực tiếp? Nực cười, hắn quen biết ngươi sao?” Quý Văn Dục khinh miệt nói: “Cũng không biết tự lượng sức mình, ngoại trừ ta rộng lượng nhân từ thì chủ tử nơi này có ai chịu gặp ngươi?”
Một câu hạ thấp Ánh Kiều xuống chẳng khác gì hạt bụi ven đường. Nàng cúi đầu yên lặng chờ động thái tiếp theo của Tam thiếu gia.
Quý Văn Dục lười biếng nói: “Có điều ta rảnh rỗi không bận việc, thật ra có thể đi qua nói giúp ngươi mấy câu.”
Ánh Kiều cảm kích nói: “Cảm ơn ngài.” Khom lưng không đủ diễn đạt lòng cảm kích, nàng quỳ xuống nói: “Ơn đức của ngài, suốt đời Ánh Kiều không quên.”
Quý Văn Dục như nhìn thấy món đồ chơi thú vị, cười nói: “Nhưng giờ trời đã tối, e là Tứ thiếu gia bên kia đã nghỉ ngơi, sáng mai ta đi nói giúp ngươi. Tối nay trong phòng ta thiếu một nha hoàn trực đêm…”
Không phải thiếu nha hoàn trực đêm, mà là thiếu nàng. Ánh Kiều ngước mắt lên, con ngươi trong trẻo nhìn Tam thiếu gia, chờ nghe hắn ta nói tiếp.
“Cho nên ngươi ở lại đây đi.” Quý Văn Dục thong thả ung dung nói.
“…” Ánh Kiều không khỏi đấu tranh nội tâm, biểu cảm cũng bất giác xoắn xuýt theo, từ xưa có biết bao nhiêu người bán mình chuộc cha, xem ra Vân Ảnh Kiều nàng cũng sắp trở thành một trong số đó. Ai bảo nàng không có thứ gì khác để Tam thiếu gia coi trọng.
Quý Văn Dục thấy nàng do dự không quyết, hừ lạnh nói: “Đồ ích kỷ, cha phí công nuôi dưỡng ngươi lớn đến chừng này, sớm biết thế thì nuôi ngươi làm gì.”
Dù sao cũng không phải nuôi để làm đồ chơi cho người khác. Ảnh Kiều hai tay chống đất, ngón tay từ từ khép lại, cắn răng không nói một lời.
Quý Văn Dục đã mất kiên nhẫn, lấy lùi làm tiến: “Thôi, cha ngươi gây phiền phức, không cần liên lụy đến phủ, sáng mai các ngươi dọn ra ngoài đi!”
Ánh Kiều cúi đầu, bỗng nhiên cười âm hiểm hai tiếng: “Nhanh như vậy mà Tam thiếu gia đã rút lại lời hứa, bảo ta làm sao tin tưởng ngài? Lỡ như tiểu nữ ở lại, sáng mai ngài lại xua đuổi ra đường, chẳng phải là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay sao.”
Quý Văn Dục ngáp một cái: “Ngươi mà có tư cách ra điều kiện à? Nhưng ngươi đúng là khiến cho ta ngạc nhiên, không ngờ lại dám yêu cầu ta hứa hẹn. Ta nói cho rõ, không có lời hứa nào cả. Nguyện ý thì ở lại, không nguyện ý thì chờ nhặt xác cha của ngươi đi.”
Ánh Kiều ngước mắt lên trừng hắn, giây sau thì lạnh lùng cười: “Dù sao cũng là bán mình, sao tiểu nữ phải bán cho một kẻ trung gian như ngài, chi bằng trực tiếp bán mình cho người có thể làm việc!”
Quý Văn Dục lắp bắp kinh hãi, sau đó bật cười đến mức cong lưng: “Ha ha, thú vị lắm, can đảm lắm! Nhưng cũng thật ngu xuẩn! Dựa vào ngươi? Một kẻ như ngươi sao? Ha ha ha ——”
Ý muốn nói Tứ thiếu gia không để ý đến ta sao? Vậy chẳng phải ngươi để mắt đến ta thì mắt nhìn còn thấp hơn người ta à?
Vân Ánh Kiều vừa nãy nóng giận nói ra lời đó, bây giờ đã hối hận.
Quý Văn Dục cười đủ rồi thì lau nước mắt: “Ngươi rất thú vị, có lẽ ngủ với ngươi còn chẳng vui bằng xem ngươi lăn lộn đến chết. Ta không cản, ngươi cứ việc đi tìm lão tứ, hỏi xem hắn giúp hay là không giúp.”
“…” Ánh Kiều căng da đầu nói: “Tiểu nữ sẽ đi.”
Quý Văn Dục nói: “Thật ra kế hoạch ban đầu của ta là nếu ngươi không theo, ta sẽ giam ngươi lại, đợi cha ngươi chết rồi mới thả ngươi ra. Nhưng lời nói ngu ngốc vừa rồi của ngươi đã làm ta cười sảng khoái, còn vui hơn nghe kể chuyện, vậy nên ta sẽ mặc kệ ngươi, thả ngươi ra ngoài, xem ngươi có thể vật lộn ra sao. Đúng rồi, nói trước với ngươi một câu, lão tứ không có hứng thú với phụ nữ, ngươi muốn bán mình cũng không có cơ hội. Chậc chậc, ta nói những lời vô nghĩa này làm gì, chỉ sợ ngươi còn không nhìn thấy nổi mặt hắn.”
Hóa ra nàng vừa thoát khỏi vận rủi bị giam cầm, Ánh Kiều thầm lau mồ hôi lạnh một phen. Nhân lúc Quý Văn Dục còn chưa đổi ý, nàng chạy ngay ra bên ngoài.