Tình hình lúc này tuy khó xử nhưng dẫu sao nàng cũng là con gái nhà lành, nếu Tam thiếu gia thật sự động tay động chân với nàng, làm to chuyện lên cũng sẽ gây rắc rối cho hắn. Vậy nên tạm thời hắn chỉ dám dùng lợi ích dụ dỗ nàng, không dám thẳng tay làm bậy.

Vân Ánh Kiều lại càng không muốn làm lớn chuyện, nếu không chịu được quấy rầy, khóc lóc bỏ chạy ra ngoài chỉ tổ làm tổn hại đến thanh danh.

Vẻ mặt nàng khổ sở, che miệng lại nói: “Buổi sáng ăn dưa muối mặn quá, giọng tiểu nữ khàn mất rồi, chắc là không thể kiếm được số tiền này.”

“Ồ, vậy là ngươi không hét được phải không?” Quý Văn Dục ngồi dậy, nhìn lướt qua cánh cửa: “Chỗ này lại hẻo lánh, nếu có chuyện gì xảy ra cũng không ai có thể đến cứu ngươi.”

Vân Ánh Kiều cảm giác rõ ràng mình vừa chảy một giọt mồ hôi lạnh, nàng gượng cười nói: “Tam thiếu gia là chủ tử trong phủ, có ngài ở đây sao có thể xảy ra chuyện gì được. Cha tiểu nữ mỗi ngày đều nhắc đến lòng tốt của ngài, nói ngài mặt hiền tâm lành, là một người vô cùng lương thiện. À, đúng rồi, cha bảo tiểu nữ đun nước cho ông ấy uống, ấm còn đang trên bếp lò, nhất định không thể để khô nước bốc cháy. Tam thiếu gia, tiểu nữ có thể về xem một chút được không? Một lát nữa ta sẽ quay lại trả lời ngài.”

Có câu ám muội tạo thành gian tình, vậy thì không ám muội sẽ không thành gian tình. Qua vài câu thử thách vừa rồi, Vân Ánh Kiều đã đoán ra ý định của Kỷ Văn Dục, dùng lý do đau họng và đun ấm cạn nước để né tránh. Nếu nàng thật sự muốn dựa vào cây cổ thụ này thì đã cầm kim thiền ngồi ở trước mặt hắn đọc sách rồi. Mấy nha hoàn bà vú trong nhà, nếu có ý định gẫn gũi hắn đã chẳng cần phải ám chỉ nhiều như vậy.

Nàng không tình nguyện, chuyện này không thể thành, ít nhất là hiện tại không thể thành.

Thực ra gốc rễ vấn đề nằm ở thân phận của Vân Ánh Kiều, nếu nàng là một nô tỳ bán mình thì đã bị hắn kéo lên giường lăn lộn từ lâu. 

Ánh Kiều ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Tam thiếu gia, lặp lại lời vừa nói: “Nước trong ấm sắp cạn rồi, tiểu nữ có thể quay về xem một chút được không?” Nghe người ta bảo rằng, khi đối mắt với cầm thú, nhất định không được dời mắt đi, nếu dời đi trước thì bản thân sẽ trở thành con mồi.

Quý Văn Dục cũng không muốn làm chuyện khó coi, đành phất tay: “Đi đi, cũng không cần quay lại nữa.”

Vân Ánh Kiều như được đại xá, cúi người hành lễ với hắn một cái rồi vội vàng xoay người đi ra ngoài. Bên ngoài có một cơn gió lạnh mùa xuân thổi tới, khiến người lạnh thấu xương, lúc này nàng mới phát hiện ra mồ hôi đã làm ướt áo sau lưng.

“Muội muội tốt, nói chuyện với gia nhanh vậy à.” Phương Nhi thò nửa người ra từ phía sau cột nhà, thăm dò hỏi.

Chắc chắn nàng ta biết kế hoạch của Tam thiếu gia, Vân Ánh Kiều nhìn Phương Nhi, cảm thấy ghê tởm từng cơn. Lạnh lùng “Ừ” một tiếng rồi quay lưng đi.

Phương Nhi đuổi theo nàng: “Sao lại đi thế? Ngài ấy nói gì với cô vậy?”

“Không nói gì cả. Nếu cô thực sự muốn biết thì tự đi mà hỏi Tam thiếu gia. Ta phải về đun nước rồi.” Nói xong nàng vung tay một cái, bước đi thật nhanh.

Phương Nhi nhéo góc áo, nhổ nước bọt: “Có gì đặc biệt hơn người chứ, ta khinh!”

Ánh Kiều nghe Phương Nhi mắng chửi mình sau lưng, trong lòng thầm nghĩ, hừ, ta là lương dân, tất nhiên là hơn đám bán mình làm nô như các ngươi!

Ánh Kiều không dám kể chuyện này với cha, nếu không ông lại khóc lóc sướt mướt đòi sống đòi chết. Hơn nữa, công tử phóng đãng trên đời này có ở khắp nơi, chỉ cần Tam thiếu gia không mất hết lý trí, có lẽ hắn sẽ hiểu nàng không có ý muốn dâng mình cho hắn. Có biết bao nhiêu mỹ nữ muốn làm chuyện ám muội với hắn, chẳng cần bám riết lấy nàng làm gì.

… Ừm, chỉ mong là như thế.

Ngày hôm sau, Ánh Kiều thúc giục cha đi ra phố bán chữ, hôm trước đã nói rõ rồi, nhưng đến khi chuẩn bị lên phố, Vân Thành Nguyên bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng xoắn xít giống như đại cô nương sắp lên kiệu hoa. Có đôi khi Ánh Kiều thấy hận mình không phải nam nhi, nếu đi ra ngoài dễ dàng thì nàng đã chạy ra phố bày quán bán chữ, hoặc là làm tiểu nhị tính tiền ở cửa hàng từ lâu rồi.

Có điều nàng cũng thông cảm cho cha, trước kia ông là công tử phú quý, lại sinh ra có khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú như thoa phấn, có vài lần đi trên đường gặp những kẻ không đứng đắn, bọn chúng không dám đùa giỡn con gái nhà lành, nhưng không biết có phải do không bị áp lực không mà lại buông lời trêu ghẹo cha nàng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Ngày mai, ngày mai đi, hôm nay trời không tốt, ngày mai cha lại đi ——” Vân Thành Nguyên bám chặt cái bàn không buông, giống như sợ con gái đẩy mình ra ngoài. 

“Hôm nay thời tiết rất tốt mà, cha nhìn đi, xanh thăm thẳm, vạn dặm trời xanh không có lấy một đám mây trắng.”

“Chính vì không có mây mới không tốt, lát nữa mặt trời lên, nắng sẽ gắt lắm. Con quên rồi sao, cha cũng giống như con, một khi bị nắng nóng là cả mặt và cổ sẽ đỏ ửng lên từng mảng từng mảng.” Vân Thành Nguyên nói: “Đợi khi trời âm u mưa gió, cha sẽ ra ngoài.”

Điểm này không sai, nàng và cha nàng giống nhau, làn da quá trắng, không chịu được nắng gắt, người khác phơi nắng thì bị đen, bọn họ phơi nắng một cái là đỏ ửng lên, nghiêm trọng thì như bị lột da. Nhưng giờ đây hai cơ thể tiểu thư công tử này lại rơi vào số phận của kẻ hầu người hạ.

“Trời đầy mây sẽ có mưa, người cần viết thư, người cầu chữ cũng không ra khỏi cửa nữa.” Ánh Kiều thở dài: “Hôm nay rồi lại đến ngày mai, ngày mai làm sao mà nhiều thế!”

Vân Thành Nguyên lắc đầu: “Ngày mai, ngày mai.”

“Ai nha, mặc kệ cha, con đi mượn chày gỗ giặt đồ, cha thích đi thì đi.” Hết cách với cha, Ánh Kiều bĩu môi hầm hừ thu dọn xiêm y dơ bẩn của cha, quay lưng đi ra ngoài.

Vân Thành Nguyên ngồi một hồi, nhìn giấy bút đặt ở trên bàn, rối rắm một trận rồi dậm chân: “Đi, đi sớm hay đi muộn cũng phải đi thôi! Việc gì cũng có lần đầu tiên, đã đi từ quê lên đến kinh thành rồi, bán chữ thì có gì mà sợ! Không đi bán chữ thì sau này biết lấy gì nuôi Ánh Kiều!”

Tự động viên chính mình, gói giấy và bút mực đi ra khỏi phủ, nhưng vừa bước ra khỏi cửa ông đã thấy hối hận, tuy nhiên người đã ra ngoài không thể lùi bước, vừa tự động viên mình vừa đi về phía cầu Thiên Kiều bên kia.

Ánh Kiều mượn được cái chày gỗ giặt quần áo, hì hục giặt một hồi rồi quay về lấy thêm xiêm y cần giặt, phát hiện ra cha nàng đã không còn trong nhà, lại đi tìm trong phòng của mình cũng không thấy đâu. Nàng lập tức chạy vòng vèo về phòng của cha, không thấy giấy bút, đoán chừng cha đã đi bày quán bán chữ.

Mỉm cười thư thái, nàng nghĩ thầm mình giặt quần áo xong sẽ đi hỏi thăm một chút xem có ai cần sửa quần áo hay không, kiếm được đồng nào hay đồng đó. Không ngờ nàng laji thật sự tìm được công việc, vợ của cháu ngoại của Hứa ma ma làm xiêm y cho chủ tử, đã đến hạn mà vẫn chưa làm xong, bèn kêu Ánh Kiều đến hỗ trợ, trả cho nàng một trăm văn tiền, đối với Ánh Kiều hiện giờ, đây là một khoản tiền lớn, nàng lập tức xắn tay áo đến giúp đỡ.

“Cha cô là tú tài, sao cô lại ra ngoài làm việc tay chân thế, thật là phí phạm đôi tay của cô. Ta thấy bàn tay này phải dùng để đánh đàn viết chữ mới đúng, không giống bàn tay như khúc củi khô chỉ chuyên làm việc nặng của bọn ta.” Cháu dâu của Hứa ma ma vừa làm việc vừa trêu ghẹo Ánh Kiều.

“Nào có cái gì nên làm hay không nên làm, đừng nói cha ta là tú tài, ngay cả những Hoàng Hậu nương nương thất thế trong lịch sử, gặp cảnh binh hoang mã loạn, bên cạnh không có người giúp đỡ cũng phải tự mình nấu cơm hầu hạ Thái Hậu.”

“Cô nghĩ cũng thoáng đấy.”

Ánh Kiều cười nói: “Cha ta cũng nói ta không biết sầu lo.”

Những lời này không nên nói ra, thường thì lời vừa ra khỏi miệng chưa được bao lâu đã có việc ập đến vả mặt. Ánh Kiều mới khoe khoang mình không biết sầu, từ chỗ làm việc của cháu dâu Hứa ma ma trở ra thì đụng phải chuyện khiến nàng sầu đến mức gần như muốn chết.

Nói chính xác hơn là tai họa ngập đầu.

Cha nàng đã bị bắt vào ngục chiếu.

Ánh Kiều cố ý cầm 50 văn tiền đến nhà bếp lấy thêm thức ăn về thưởng cho cha, nhưng đợi đến trời tối, đợi mãi không thấy bóng dáng ông đâu, nàng không quản trời đã tối vẫn ra khỏi phủ tìm người, dọc đường dò hỏi đến cầu Thiên Kiều, từ miệng người kể chuyện mới biết, thì ra dạo gần đây xuất hiện “án đồn đại” bát nháo, có người viết bài văn châm chọc phó các lão đương triều rồi dán đầy trên phố, các lão và hoàng đế rất tức giận, ra lệnh cho Cẩm Y Vệ phải phá án trong thời hạn.

Bài văn mắng người đầy trên đường, vốn không tìm thấy ngọn nguồn nên đành bắt đại một nhóm tiên sinh bán chữ sao chép văn chương để tra tấn thẩm vấn. Trước đó cũng đã bắt vài người rồi, khiến cho lòng người hoảng hốt, không ai dám bày quán nữa. Kết quả là Vân Thành Nguyên không biết chuyện, hôm nay vừa đến thì phát hiện không có ai làm nghề này, còn tưởng mình gặp thời, nhanh chóng bày quán làm ăn, không may bị Cẩm Y Vệ tuần tra trên phố bắt đi. ( truyện trên app T Y T )

Ngục chiếu là nơi giam giữ trọng phạm của triều đình, người vào trong đó không phú thì cũng quý, như Vân Thành Nguyên là kẻ không tên không tuổi, lại bị bắt vào ngục chiếu mở rộng tầm mắt, đúng thật là chuyện xui xẻo mấy đời mới gặp.

“…” Ánh Kiều đỡ trán, nàng có cảm giác trời chẳng những tối mà còn mờ mịt không thấy ánh mặt trời.

Đều là lỗi của nàng, vốn dĩ cha không muốn ra ngoài, nàng còn thúc giục, nhất là trong tình huống nàng thừa biết cha luôn gặp chuyện xui xẻo.

“Bác ơi, có cách nào cứu cha của cháu không?”

Người kể chuyện vuốt chòm râu nói: “Khó lắm, đã vào nơi đó rồi, dù không phạm tội thì cũng khó sống sót ra ngoài.”

“Cháu… cha cháu vốn là tiên sinh được Vĩnh Xương Hầu gia mời đến dạy học, như vậy cũng không có cách sao?”

“Tiểu nha đầu, đừng nói cha cháu là tiên sinh Hầu gia mời đến dạy học, dù có là hoàng thân quốc thích đi vào cũng khó… Ồ? Khoan đã, cháu nói là Vĩnh Xương Hầu gia?”

Ánh Kiều bắt được một tia hy vọng, vội gật đầu: “Đúng vậy, là Vĩnh Xương Hầu gia!” Trong lòng nàng vẫn thấy bất an, dù Hầu gia có thể nói giúp nhưng hiện giờ ông ấy không có ở trong phủ, mà dù có ở trong phủ, liệu ông ấy có vì một môn khách không quan trọng mà đi cầu tình giúp không đây? Nhưng miễn là có một tia hy vọng mong manh, nàng nhất định phải bắt lấy.

Người kể chuyện nghiêng người chắn trước Ánh Kiều, thần bí nói nhỏ: “Các người mới đến kinh thành phải không?”

Ánh Kiều tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, cho nên cha cháu thực sự không liên quan đến những bài văn hồ đồ đó, nếu giải thích rõ ràng thì liệu người của Cẩm Y Vệ có thả cha cháu ra ngoài không?” Hy vọng xa vời, tuy rằng nàng không ở kinh thành nhưng người dân cả nước đều biết sự lợi hại của xưởng vệ. Nhắc đến Cẩm Y Vệ, ngay cả những huyện trấn ở biên cương đều biết đó là nơi trắng đen đảo lộn, muốn đoạt mạng người.

“Cháu nói mình là người của Phủ Vĩnh Xương hầu, lại không biết đường cầu người, cũng đủ thấy là mới đến kinh thành rồi.” Người kể chuyện tuổi trung niên nói: “Đừng đi hỏi thăm khắp nơi nữa, trở về cầu Tứ thiếu gia trong phủ đi.”

Ánh Kiều chỉ gặp qua Tam thiếu gia, ngày thường cũng chỉ nghe bọn nha hoàn bàn chuyện về Tam thiếu gia, Ngũ thiếu gia, chưa từng nghe ai nói về Tứ thiếu gia.

“Cầu hắn?”

“Tiểu nha đầu, nhanh về đi thôi, đi cầu người này là được rồi, hắn gật đầu chịu giúp ngươi, cha ngươi sẽ được cứu.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play