Vân Thành Nguyên cảm thấy mình đến đây để làm thầy dạy học cho tiểu thiếu gia nhà Hầu gia, nhưng cả phủ lại đối đãi với ông như môn khách, không được kính trọng như thầy giáo. Chỉ mấy ngày sau, Vân Thành Nguyên quen biết mấy vị khách khác trong phủ. Lúc này ông mới hiểu ra rằng trong phủ này có đến mấy chục người giống như mình, đều được gọi là “tiên sinh”.
Khi Hầu gia không có mặt, về cơ bản bọn họ chỉ ăn không ngồi rồi, thỉnh thoảng giúp hạ nhân đọc thư nhà cũng đã xem như công việc chính. Nếu Hầu gia trở về, nhóm người này lập tức nối đuôi theo sau, cùng đi xem kịch, phẩm trà, chơi cờ, nói trắng ra chỉ là một đám bạn chơi của Hầu gia. Còn chuyện dạy học cho tiểu thiếu gia, mọi người đều khuyên Vân Thành Nguyên đừng nghĩ nữa, một trong những thầy giáo của tiểu thiếu gia đã từng dạy cho mấy Vương gia ở trong cung.
Vân Thành Nguyên tự cân nhắc trọng lượng của mình, đúng là tư cách kém xa vạn dặm.
Trước khi gia cảnh sa sút, cha của ông cũng từng nuôi vài kẻ phụ việc nhàn rỗi, toàn là mấy kẻ khéo nịnh hót. Ông không khỏi thấy mất niềm tin, mặt mũi ông mỏng, không thể buông lời nịnh nọt chủ nhân, con đường này chắc chắn không đi xa được.
Hy vọng vừa mới nhen nhóm trong lòng, chỉ sau ba ngày ngắn ngủi đã tắt ngóm.
Vân Ánh Kiều thì không bi quan giống như cha, nàng vẫn nói cười vui vẻ, chỉ trong vài ngày nàng đã quen biết các nha hoàn và đầu bếp trong phòng bếp lớn. Hôm nay nàng từ bên ngoài trở về, cầm theo bánh củ mài hấp cẩu kỷ được Hứa ma ma trong bếp cho, thấy cha ngồi thu mình trên ghế, không buồn không vui, nàng nhướng mày hỏi: “Cha, lại sao nữa vậy?” Còn cố ý nhấn mạnh chữ “lại”.
Vân Thành Nguyên nhìn đĩa bánh củ mài màu trắng sữa: “Lấy ở đâu ra vậy? Ngoài ba bữa cơm một ngày, ăn thêm đồ ăn vặt thì phòng bếp đều tính thêm tiền đấy.”
“Con nói chuyện phiếm với Hứa ma ma, tiện tay giúp bà ấy nhặt rau, lúc con rời đi, vừa khéo đĩa bánh này từ viện của Thất tiểu thư trả lại, Hứa ma ma mới thuận tay cho con đó.” Vân Ánh Kiều cắn một miếng bánh hấp, vừa nhai vừa nói: “Ăn khá ngon, nha hoàn của Thất tiểu thư nói là bánh này ngọt quá. Ừm, cũng đúng, con da dày thịt béo, không quý giá như người ta.”
Vân Thành Nguyên thở dài: “Con vẫn còn tâm trạng ăn uống, thật không biết sầu lo là gì. Con không thấy mọi người ở đây đối xử với chúng ta ngày càng lạnh nhạt sao, cứ như vậy mãi cũng không phải là cách. Chuyện dạy học cho tiểu thiếu gia của Hầu gia, e là cha không lấy được rồi. Trở thành kẻ phụ việc nhàn rỗi, phí phạm học vấn cũng không phải điều cha mong muốn…”
Vân Ánh Kiều thầm nghĩ, cha thế này là đang gặp phải “bẫy tuyển dụng”, công việc ứng tuyển và công việc thực tế được giao hoàn toàn khác nhau. Nàng tiếp tục nhai bánh ngọt, chờ cha nói ra kế hoạch của ông.
“Cha phải quyết đoán hơn! Từ ngày mai cha sẽ ra phố lập quầy viết thư thuê, đợi gom góp đủ ngân lượng thuê nhà, chúng ta sẽ dọn ra ngoài!” Vân Thành Nguyên từ khi sinh ra chưa từng kiếm được một đồng nào nhờ vào bản lĩnh của mình, đối với việc viết thư kiếm tiền, trong lòng ông cũng không chắc chắn, vừa nói xong đã thấy hối hận: “Đương nhiên, kinh thành đông nhân tài, lúc đầu có lẽ sẽ không có nhiều việc, không kiếm được bao nhiêu tiền.”
Vân Ánh Kiều nuốt hết miếng bánh, liếm đầu ngón tay: “Ừm, cha tính toán như thế rất đúng. Dựa vào của cải của người khác sẽ không lâu bền. Con đã nói Hứa ma ma giúp mình tìm việc làm rồi, nếu trong phủ có người cần vá quần áo, người khác không muốn làm thì giới thiệu sang con.”
Vân Thành Nguyên quay người đi, gạt nước mắt nói: “Đều tại cha vô dụng, con vốn là tiểu thư mà giờ lưu lạc đến mức phải hầu hạ người khác, mẹ con dưới cửu tuyền mà thấy chúng ta sống thế này, không biết nàng sẽ oán trách cha thế nào.”
“Cha đừng suy nghĩ lung tung, làm sao mẹ oán trách cha được.” Vân Ánh Kiều đưa bánh củ mài đến trước mặt cha, cười nói: “Đừng nghĩ những chuyện đó nữa, ăn một miếng đã.”
Vân Thành Nguyên véo miếng bánh, lại rơi vào bi thương: “Nhà chúng ta từng rất giàu có, muốn ăn gì thì ăn, đâu cần chỉ vì một cái bánh mà vui mừng…đều tại cha vô dụng…” Rưng rưng cắn một miếng, ông nói: “Cha nhất định phải cho con được trở lại cuộc sống tốt đẹp!” Kết quả là miếng bánh mắc kẹt ở cổ họng, suýt nữa bị nghẹn, phải đấm đấm ngực thật mạnh. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Người ta nói trẻ con nhà nghèo sớm đảm đương nhà cửa, gia cảnh ngày càng khó khăn, Vân Ánh Kiều bận rộn kiếm sống, nào có thời gian cảm thương cho số phận của mình. Như thường lệ, nàng an ủi cha vài câu rồi đứng dậy đi đến phòng bếp để trả lại cái đĩa đựng bánh. Đĩa này được làm thủ công rất tinh xảo, Vân Ánh Kiều vừa đi vừa nhìn, âm thầm nghĩ trong lòng, đĩa này hẳn là đáng giá vài trăm văn tiền, phải cẩn thận một chút, không được làm vỡ.
“Hù!”
Lúc này, trước mặt bỗng nhảy ra một tiểu nha hoàn xấp xỉ tuổi nàng, làm mặt quỷ dọa Ánh Kiều giật mình, suýt nữa đánh rơi cái đĩa trong tay. Nha hoàn này thấy Ánh Kiều bị dọa chết khiếp thì cười ha ha nói: “Mặt trắng bệch, lá gan nhỏ quá đi.”
“Muốn dọa ta đúng không.” Ánh Kiều giơ lên cái đĩa làm ra vẻ định đập vào đầu nha hoàn: “Xem ta đập vào mặt cô, cho cô bị phá tướng.”
Nha hoàn vội lui về phía sau một bước, giơ tay lên che mặt: “Vân cô nương thật không biết đùa, chỉ giỡn với cô chút thôi, sao lại giận thật thế?” Không thấy cái đĩa đập tới, nha hoàn lo lắng lén nhìn, thấy Vân Ánh Kiều đang khoanh tay cười.
“Ha ha, cô dọa ta, ta cũng dọa cô! Chúng ta huề rồi.” Ánh Kiều cười nói, lập tức đi về phía trước. Nha hoàn vội ngăn nàng lại: “Vân cô nương đi chậm một chút, ta có chuyện muốn nói, cô không nhớ ta là ai à?”
Ánh Kiều đã ở trong phủ nhiều ngày, cũng gặp qua vài nha hoàn lớn nhỏ, cô gái trước mắt không có ấn tượng gì: “… lạ mặt…”
“Ta là Phương Nhi, hầu hạ bên cạnh Tam thiếu gia, Tam thiếu gia dặn ta đến xem cô, hỏi cô có thiếu cái gì không?”
Ánh Kiều cười nói: “Mới vừa rồi lá gan bị tỷ tỷ dọa bay mất, bây giờ chỉ thiếu một lá gan thôi.”
“Con gái nhà có học quả nhiên khác biệt, chế giễu người khác mà cũng lắm cách diễn đạt.” Phương Nhi vờ vịt cúi chào: “Muội muội tốt, vừa rồi là ta thất lễ, cô đừng trách. Nếu cô không thiếu gì thì theo ta một chuyến, tự mình trả lời với Tam thiếu gia đi.”
Tam thiếu gia chính là ân nhân của cha con nàng, giữ bọn họ lại cho ăn cho ở. Ánh Kiều giơ cái đĩa trong tay: “Tỷ tỷ cũng thấy, ta phải đi trả cái đĩa cho nhà bếp rồi mới đi cùng cô được. Hay là tỷ tỷ đi trước báo với Tam thiếu gia đi, nói là ta sẽ đến ngay, đừng để ngài ấy đợi lâu.”
Phương Nhi lấy cái đĩa: “Ta sẽ đi trả, cô cứ đi gặp Tam thiếu gia trước đi. Ngài ấy đang ngồi nghỉ ở căn nhà nhỏ bên hồ, dọc đường cô cứ hỏi thăm, ai cũng biết đường cả.”
Ánh Kiều nói: “Ta không tiện đi vào hậu trạch một mình, tỷ tỷ nên dẫn ta đi thì hơn. Cô cứ ở chỗ này chờ, ta sẽ chạy đi trả đĩa rồi về ngay thôi.” Nói xong nàng cất bước chạy về hướng phòng bếp.
Phương Nhi đứng dựa vào cây cột hành lang, nhìn bóng lưng Ánh Kiều, bĩu môi nói: “Một đóa phù dung non nớt, sắp rơi vào vũng bùn rồi mà còn không biết.”
—
Ánh Kiều có ấn tượng rất tốt về Tam thiếu gia, khi cha con nàng rơi vào đường cùng, là hắn cho bọn họ ở lại Hầu phủ, chiêu đãi ăn uống đầy đủ. Tuy cha cố ý không muốn kiếm sống trong phủ nhưng Ánh Kiều luôn ghi nhớ ân tình của Tam thiếu gia trong lòng, không dám quên.
Dọc đường Phương Nhi kéo cánh tay Ánh Kiều như sợ nàng chạy mất, dẫn nàng đi qua khu vườn phía sau, lúc đi còn giới thiệu cho nàng bố cục các viện.
Ánh Kiều không thích thân mật: “Tỷ tỷ này, cô sắp kéo rách ống tay áo của ta rồi.”
Phương Nhi hậm hực buông lỏng tay, hừ nhẹ một cái: “Cô là con gái nhà có học, không muốn gần gũi với người như ta chứ gì, ta hiểu mà.”
“Tỷ tỷ, oan cho ta quá, cô là đại nha hoàn bên cạnh Tam thiếu gia, địa vị còn tôn quý hơn tiểu thư nhà nghèo, cha ta chỉ là một tú tài, ta có thể làm bạn với tỷ tỷ chính là cầu mà không được.”
Phương Nhi liếc nhìn Ánh Kiều một cái rồi lại khoác tay nàng, ép cánh tay nàng vào bộ ngực mềm như bông, khiến cho Ánh Kiều không được thoải mái. Nói chuyện một hồi thì đến nhà nhỏ nơi Tam thiếu gia nghỉ chân, Phương Nhi đẩy cửa, nói với bên trong: “Gia, người đến rồi.” Sau đó nhẹ nhàng đẩy bả vai Ánh Kiều, đẩy nàng vào bên trong.
Ánh Kiều liền bước vào, trong sảnh chính của nhà nhỏ có bày giường nệm, Tam thiếu gia nửa nằm đọc sách, có một nha hoàn đang quỳ gối đấm chân bên cạnh, thấy Ánh Kiều vào, Tam thiếu gia Quý Văn Dục nói với nha hoàn: “Ngươi lui xuống đi.”
Nha hoàn kia đứng dậy, lướt qua vai Ánh Kiều đi ra ngoài.
“…” Ngay lập tức, Ánh Kiều có linh cảm không ổn. Trong căn phòng rộng lớn như vậy mà chỉ có nàng và Tam thiếu gia, khác xa với khung cảnh nàng tưởng tượng. Vốn tưởng sẽ được gặp mặt Tam thiếu gia trong bầu không khí hòa hợp vui vẻ, không ngờ lại là tình cảnh không đàng hoàng thế này.
Quý Văn Dục khẽ hất cằm: “Rót trà đi.”
“…”
Bàn để ấm trà và chén trà ngay bên cạnh hắn, nếu nàng rót trà, hai người sẽ hơi thân cận quá mức. Ánh Kiều quyết định tùy cơ ứng biến, bước từng bước nhỏ, châm trà thật cẩn thận.
Tiếng nước trà rót vào chén vang lên trong căn phòng yên tĩnh, khiến người ta cảm thấy lo lắng.
Quý Văn Dục nhấc mắt lên hỏi nàng: “Ngươi có biết chữ không?”
“Bẩm gia, chỉ biết vài chữ thôi ạ.”
“Thế mà cũng biết chữ, giỏi hơn Tam thiếu phu nhân của ngươi rồi đấy.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ánh Kiều nghe vậy thì mặt tái đi, vội nói: “Làm sao ta dám so với Tam thiếu nãi nãi, mà ta cũng không xứng để so.”
Quý Văn Dục chỉ vào một chậu cây trên bàn, lại hỏi: “Ngươi có biết đây là gì không?”
Thạch xương bồ là vật thường bày trên bàn của người đọc sách, năm đó cha nàng cũng trồng một chậu. Có điều cây của Tam thiếu gia được trồng trong một cái chậu điêu khắc hình rễ cây, cứng cáp mà không mềm yếu, càng nhìn càng thấy đẹp. Ánh Kiều nghĩ ngợi, quyết định trả lời lấp lửng, nhìn nó hai cái rồi đáp: “Hình như là… xương bồ…”
Bỗng nhiên nàng thấy trong đám lá mảnh mai của thạch xương bồ có hai chiếc trang sức hình con ve bằng vàng, to cỡ ngón cái, có thể nói là “kim thiền” hàng thật giá thật.
Quý Văn Dục thấy Ánh Kiều nhìn thấy kim thiền rồi thì vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: “Ngươi cất kim thiền vào đi, đến nơi này ngồi.”
Trái tim Ánh Kiều đập bịch bịch mấy cái. Nếu nàng lấy kim thiền, tức là phải ngồi vào bên cạnh hắn, đồng nghĩa với việc đồng ý để hắn làm gì thì làm. Nếu không nhận, nàng phải tính toán làm sao để rút lui an toàn, dù sao nàng cũng đang ăn nhờ ở đậu, nếu làm căng với Tam thiếu gia, bị đuổi đi thì còn đỡ, nhỡ đâu hắn lòng dạ hẹp hòi làm khó dễ nàng, vậy thì phiền phức to.
“Tiểu nữ, tiểu nữ ở trong phủ được ngài chiếu cố, có ăn có uống, đã vô cùng biết ơn rồi, làm sao dám nhận kim thiền của ngài nữa!”
Vân Ánh Kiều không phải là nô tỳ bán mình cũng không phải người mang tội, nàng là con gái nhà lành trong sạch. Tuy Quý Văn Dục thèm nàng nhỏ dãi nhưng cũng không dám đối đãi giống như nô tỳ trong nhà, trực tiếp túm thẳng lên giường, thế nên mới dùng vàng bạc thử trước. Nếu nàng tham hư vinh thì không lo không tóm được.
“Ta đâu có nói là cho không ngươi, không phải ngươi biết chữ sao, ta mệt rồi, ngươi đọc cho ta nghe trang sách này.” Lại liếc chỗ bên cạnh mình: “Ngồi đây mà đọc.”
Trời ơi, Tam thiếu gia này nào phải người tốt, nàng phải né xa kiếp nạn này, mau mau chuyển đi thôi.