Ánh Kiều đưa mắt nhìn hai người vào trong nhà, nàng vào bếp để vớt cua ra khỏi nồi. Trên đường quay lại phòng, đi qua cửa sổ, nàng nghe thấy người vừa được gọi là Phụng Đồng nói: “Giờ này mà huynh còn chưa qua, cha đệ tưởng huynh mải đọc sách quên mất giờ, nên bảo đệ đến gọi.”
Cha nàng nói: “Hôm nay không qua bên nhà đệ ăn nữa, Ánh Kiều nhà huynh đã về, huynh ăn ở nhà với con bé. Vừa hay nó mang cua sông về, đã hấp chín rồi, đệ mang một ít về đi.”
Ánh Kiều ngạc nhiên, người này là ai vậy, sao lại gọi cha nàng qua ăn cơm, ăn ở đâu?!
Nàng vừa bước vào nhà, Vân Thành Nguyên liền nói: “Ánh Kiều, lại đây, đây là Giang thúc thúc của con, mau chào hỏi đi.”
“...” Ánh Kiều bỗng dưng trở thành thế hệ cháu chắt, sau khi đặt cua xuống, nàng đến trước mặt Giang Phụng Đồng cúi chào: “Chào thúc ạ.”
Giang Phụng Đồng có lẽ cũng thấy việc Ánh Kiều gọi mình là thúc thúc nghe không hợp, cười ngượng ngùng: “Trước đây đã nghe Vân huynh nhắc qua có một cô con gái, không ngờ đã lớn thế này rồi.”
Vân Thành Nguyên hoàn toàn với giọng điệu của người từng trải mà than thở: “Ôi, đừng nhắc nữa, nuôi con cái chẳng dễ dàng gì, nuôi con bé đến từng này tuổi, thật khổ tâm lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play