[Zhihu] Sau Khi Nô Lệ Tư Bản Và Bạo Quân Chung Chăn Gối

Chương 4


1 tháng


Đồng nghiệp phát hiện buổi sáng lòng tôi không yên.

- Sao vậy? Mấy hôm trước không phải vẫn ổn sao? Sao hôm nay lại ỉu xìu rồi?

Tôi thở dài bảo cô ấy không hiểu đâu.

Tôi lấy điện thoại ra liên lạc với vị đại sư hồi trước.

- Đại sư, có chuyện rồi, cây nến đốt được một nửa thì tắt mất! Hôm sau người kia xuất hiện ở trên giường tôi, phải làm sao bây giờ? Gấp lắm rồi!

Tôi chòe nửa tiếng mà không thấy có ai trả lời.

Lòng tôi nóng như lửa đốt, nhưng cho đến buổi trưa đại sư cũng không trả lời tôi. Tôi hậu tri hậu giác y thức được vị đại sư này có khả năng là một kẻ lừa đảo.

Nhưng mấy ngày trước bởi vì đốt cây nến của người đó, tôi đúng thật là không nhìn thấy bạo quân nữa.

Tâm phiền ý loạn cả buổi sáng, đến buổi trưa, rốt cuộc tôi vẫn không yên lòng nên đã đặt xe về nhà một chuyến.

Buổi trưa bố mẹ tôi đều không về nhà, trong nhà rất yên ắng. Ngoại trừ phòng của tôi bỗng nhiên có có tiếng cái gì đó rơi xuống. Mí mắt tôi giật giật.

Sau khi vào phòng, người đàn ông trên giường vẫn ở đó, bởi vì giãy giụa nên y lăn từ trên giường xuống dưới đất. Nhưng bởi vì sợi dây trói quá chặt nên y không thể thoát ra được.

Long bào đen tuyền trên người y lại hơi hở ra, để lộ xương quai xanh tinh xảo, nhìn xuống dưới một chút là lồng ngực trắng muốt.

Bạo quân bị người ta nhìn thấy cảnh chật vật như này thì khuôn mặt tối sầm: 

- Ngươi chết chắc rồi!

Tôi đỡ trán, cảm thấy bắt buộc phải thương lượng với y một chút mới được.

Sau khi cởi trói cho y, giây tiếp theo hai tay y bóp lấy cổ tôi, biểu cảm như tối sầm, lạnh lùng như muốn giết chết tôi.

Tôi... đáng tiếc cho y là y đang ở thế giới này, sức lực chỉ ngang với một đứa bé năm tuổi. Tôi chỉ nhẹ nhàng đẩy ra y đã bị đẩy lùi lại.

Tôi nhướn mày, hiếm lắm mới thấy tôi được làm màu một lần.

Tôi quyết định nhắc nhở y một chút, giờ phút này ai mới là người có quyền lên tiếng.

Cằm của y bị tôi nâng lên.

- Tôi cũng không biết là do đâu, sao anh lại tới được đây, tôi sẽ nghĩ cách để đưa anh về, nhắc nhớ anh trước, anh đừng có mà tác oai tác quái, ngoan ngoãn đợi ở đây, nếu không...

Ngón tay như vô ý như cố tình dịch xuống dưới, kéo lấy cổ áo y, có hơi phong lưu nói:

- Tôi không chắc mình sẽ làm gì với anh đâu.

Bạo quân hơi sửng sốt, trong mắt xẹt qua vẻ ngạc nhiên.

- Ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện như vậy với cô.

Tôi tưởng với tính khí xấu xa như bạo quân sẽ không thỏa hiệp nhanh như vậy, nhưng lại không ngờ y lại đồng ý nhanh như vậy.

- Được.

Y bình tĩnh nhìn tôi rồi bật cười.

Lòng tôi hơi hồi hộp, sau lưng ớn lạnh giống như bị rắn độc quấn lấy.

Sau khi tôi và bạo quân cùng thỏa thuận một loạt hiệp định. Tôi sẽ giúp y tìm cách trở về, mà trong khoảng thời gian này, y sẽ nghe lời tôi, ngoan ngoãn ở trong phòng tôi, không để bố mẹ tôi phát hiện. Nhưng, người được trao cho danh hiệu bạo quân có thể ngoan ngoãn để tôi không phiền lòng đúng là gặp quỷ mà.

Mỗi ngày khi bố mẹ tôi đi làm, tôi còn phải hâm nóng lại thức ăn còn thừa cho bạo quân ăn.

Hồi đầu, bạo quân quen ăn sơn hào hải vị nói gì cũng không chịu ăn. 

- Cô không ăn cái này, đây toàn những thứ dơ dáy gì vậy, ngươi lấy cái này ra để làm nhục cô à!

Vẻ mặt của y toàn là vẻ chê bai và nghi ngờ.

Tôi: “...”

Con mẹ nó đang làm tôi nhục nhã đúng không!

- Ngày nào tôi cũng ăn cái này, trong nhà cũng chỉ còn mỗi vậy.

Tôi kiên nhẫn giải thích.

Bạo quân hừ lạnh: - Hừ, đem đi đi.

Tôi thật sự tức giận rồi, tôi dùng thủ đoạn mà mẹ tôi vẫn dùng khi tôi kén ăn hồi bé. Tôi lấy chổi lông gà ra.

- Có ăn không! Anh mà không ăn tôi sẽ đánh mông anh!

Vẻ mặt bạo quân không được tốt cho lắm: - Ngươi dám!

Y ngang ngược tôi cũng ngang ngược.

- Không tin thì có thể thử!

Trong lúc nhất thời hai chúng tôi giương cung bạt kiếm.

- bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT / Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích

Mặc dù tính tình bạo quân rất xấu nhưng y cũng rất thông minh, biết bây giờ bản thân đang ở thế yếu, cuối cùng y vẫn chịu nhục tỏ ra yếu đuối,

Y ăn rồi, ánh mắt hơi nheo lại, dường như nhận ra cũng khá là ngon.

Thấy y ăn liên tiếp ba cái quẩy, hai bát cháo óc đậu, tôi lâm vào suy nghĩ miên man.

Trước khi đi làm, tôi không yên tâm mà dặn dò y một lượt.

Y nằm trên giường giống như một chú mèo ăn no, híp mắt lại, không kiên nhẫn mà vẫy tay với tôi, ý là ngươi mau cút đi.

Tôi: “...”

Má nó chứ, y đúng là ngứa đòn mà.

Mặc dù bạo quân khiến ta rất không yên tâm nhưng sau khi trở về sau một ngày dài đi làm, tôi phát hiện trong nhà không có dấu vết bị y phá hoại, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tôi khen y: - Làm không tồi, tôi sẽ cố gắng sớm ngày tìm ra cách để đưa anh trở về.

Y nhướn mày không nói gì cả.

Sau khi bố mẹ tôi về, bạo quân chỉ có thể ở trong phòng tôi.

Không thể tránh được, buổi tối hai chúng tôi thật sự phải ngủ chung giường.

Tôi dùng một cái gối đặt ở giữa:

- Nước sông không phạm nước giếng, chúc hai chúng ta ai cũng có một đêm thật tuyệt.

Bạo quân đắp chăn của mình, dáng vẻ nhìn vào trông thật ngoan ngoãn, hiếm thấy.

Lại một lần nữa cảm nhận được làn da đẹp của y.

Nhưng đến nửa đêm, tôi cảm thấy ngạt thở, khi mở mắt ra thì nhận ra là thằng ranh ấy đang bóp cổ tôi.

Y âm trầm, hung dữ: - Người dám ra lệnh với cô vẫn chưa được sinh ra!

Vãi cả chưởng!

Nếu không phải sức lực của y yếu đi rồi thì tôi thật sự sẽ chết trong tay y.

Tôi xoay người đè y xuống.

Bạo quân nhìn chằm chằm vào tôi: - Hoặc là ngươi chết, hoặc là cô chết.

Tôi thở dài: - Không thể cùng sống hả?

Bạo quân: - Chưa có ai dám đè lên người cô, cô muốn ngươi chết thì ngươi không thể sống.

Tôi đến lạy y.

Nửa đêm bị người khác làm phiền giấc ngủ, tính tình vốn dĩ đã cáu gắt. Tôi gắt lên, sáp lại gần rồi chặn cái miệng đang làu bàu của y.

Y ưm một tiếng rồi trợn to mắt, y muốn đẩy tôi ra.

Tôi cứ nhất quyết muốn tên bạo quân này biết, nô lệ tư bản cũng biết tức giận.

Y ở cổ đại đứng trên đỉnh cao lâu rồi, vốn không hiểu nỗi buồn rầu của nhân viên nhỏ bé mỗi ngày đều phải dậy sớm đi làm.

Môi của bạo quân lạnh lẽo nhưng rất mềm, còn hơi ngọt nữa, giống vị dâu tây.

Gượm đã, vị dâu tây?

Tôi ý thức được gì đó nên ngồi xuống.

- Anh ăn vụng bánh quy dâu tây tôi giấu ở trong ngăn kéo!

Bạo quân mím môi: - Cô không ăn.

Tôi: - Tại sao trong miệng anh lại có vị dâu tây?

Bạo quân mất tự nhiên quay mặt đi nơi khác: - Cô làm sao biết được.

Tôi: “...”

Loại bánh quy dâu tây này mới ra mắt thị trường thôi, nó đắt vãi, tôi còn không nỡ ăn, càng không dám để mẹ tôi biết tôi nhiều tiền như vậy để mua bánh quy.

Y ăn hết sạch của tôi rồi.

Ăn thì thôi đi còn dùng giọng điệu và biểu cảm ngứa đòn như vậy!

Tôi lại đè y xuống, bắt lấy cổ tay y, hung hăng mà hôn y.

Tôi hôn đến mức khiến bạo quân phải chảy cả nước mắt, y không còn sức lực nên chỉ đành trừng mắt nhìn tôi. Lúc này tôi mới trút hết ra, hài lòng mà đi ngủ.

Điều này cũng dẫn đến những ngày tháng sau đó hai chúng tôi không ai vừa mắt nhau.

Y ở cổ đại đã quen là đỉnh của chuỗi thức ăn, lại là bạo quân. Mà tôi tuy là một nô lệ tư bản thật đấy nhưng cũng là người noi theo giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.

Y khó tính khó nết, lắm yêu cầu. Tôi thì vẫn luôn nhẫn nhịn để hòa hợp với y. Nhưng y cứ luôn giẫm lên giới hạn của tôi như đi tản bộ vậy. ( truyện trên app T Y T )

Mấy ngày sau, rốt cuộc vì lo lắng bạo quân cứ mãi ở trong phòng tôi sẽ u uất thành bệnh rồi sẽ có thể gây sự nên chờ khi bố mẹ tôi đi làm, tôi cho phép y được đi quanh quanh trong phòng khách. Tôi còn dạy cho y cách sử dụng của mấy đồ dùng hiện đại.

Trong mắt y lấy làm lạ, dù sao bạo quân cũng là người cổ đại, không thể tưởng tượng nổi với những thứ đồ này.

- Những cái này cô muốn hết, bao nhiêu tiền ngươi cứ nói.

- ... Không bán, bán anh cũng không mang đi được.

Sau đó y mê xem phim. Dáng người cao lớn nằm nghiêng trên sofa, trông giống như một chú mèo kiêu ngạo.

Tôi không yên tâm nên đã lén lắp một cái camera ở nhà. Quả nhiên tôi đã nhìn thấy bạo quân nhân lúc tôi đi làm, lại lén lút ăn đồ ăn vặt mà tôi tàng trữ. Còn có sữa ở trong tủ lạnh cũng vơi đi rất nhiều. Mẹ tôi còn tưởng là do tôi uống, buổi sáng còn mắng cho tôi một trận tơi bời. Tôi phải mang tiếng thay cho bạo quân.

Tôi than khổ, rốt cuộc bao giờ những ngày tháng như này mới kết thúc!

Đại sư trong điện kia đến tận bây giờ vẫn chưa trả lời tôi. Tôi thật sự không thể làm gì với ông tướng này nữa rồi.

Phần lớn thời gian của bạo quân thích ngủ trên giường của tôi, uể òa uể oải.

Sau khi đến đây, rõ ràng là chất lượng giấc ngủ của y đã được cải thiện.

Buổi tối khi về nhà, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại mua một cái cần câu cho mèo về. 

Bạo quân nhìn thấy tôi mang cái cần câu cho mèo về thì hỏi:

- Đây là cái gì?

Tôi bịa chuyện: - Tặng cho anh đó, cái này có thể mang lại may mắn.

Tôi cầm lấy cần câu cho mèo huơ huơ trước mặt y. Ngón tay thon dài như ngọc của y bắt lấy một đầu của cái cần câu cho mèo. Y nghiêng đầu:

- Thật sự thần kỳ như vậy?

Dáng vẻ trông hơi đáng yêu, tôi che giấu lương tâm gật đầu.

Hiếm khi thấy tâm trạng của y tốt như vậy rồi nhận lấy.

- Coi như ngươi biết làm cho cô vui.

Dáng vẻ kiêu ngạo ấy của y thật sự giống một chú mèo.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play