Tôi không còn tin vào khoa học nữa. Bởi vì một tháng trước, phòng của tôi bắt đầu có chuyện ma quái.

Cứ đến 8 giờ tối, căn phòng của tôi sẽ thông với tẩm điện của bạo quân.

Ngày nào y cũng giết người ở trong tẩm điện, thủ đoạn tàn nhẫn, đẫm máu, còn không hề lặp lại.

Còn tôi, tôi là một nô lệ tư bản khổ sai, khối lượng công việc nhiều, mỗi ngày tan làm về nhà còn phải tăng ca sắp xếp lại tài liệu cho ông chủ!

Bây giờ ngày nào tôi cũng phải tận mắt chứng kiến quá trình của ít nhất một vụ giết người.

Có khi là một cái phím của bàn phím rơi ra là một cái đầu người cũng trùng hợp rơi xuống. Còn có thể lăn thêm vài vòng xuống bậc thềm. 

Trên cái đầu người là con ngươi lồi ra, dáng vẻ chết không nhắm mắt.

Mà kẻ cầm đầu lại người đến thoải mái, hả hê rồi giẫm một cước lên cái đầu lâu kia.

- Lão già đáng chết muốn đấu với ta ư? Ngươi nên chết từ lâu rồi.

Cái dáng vẻ âm trầm lại tùy tiện của y đúng thật là khiến con muỗi bay qua cũng phải ngoan ngoãn mà quỳ xuống dập đầu với y.

Trong lòng tôi cố gắng niệm mấy lần giá trị quan nòng cốt của xã hội chủ nghĩa cũng không đè ép được cỗ khí lạnh này.

Thật sự đáng sợ quá. 

Tôi không khỏi cảm thấy may mắn vì y không nhìn thấy tôi, cũng không chạm được vào tôi.

Không sai, chỉ có tôi mới có thể âm thầm nhìn trộm y.

Sau khi quan sát trong mấy ngày ngắn ngủi này, tôi đã biết tên bạo quân này cực kỳ kiêu căng, tự đại, rất biết cách kéo giá trị thù hận.

Mỗi buổi tối, đều sẽ có ý nhất hai đám thích khách đến để ám sát y. Nhưng tục ngữ đã nói, từ xưa đến nay người xấu sống dai.

Bên cạnh bạo quân có một đám ám vệ, người nào người nấy đều có tuyệt kỹ, bọn thích khách không những lần nào cũng bị tiêu diệt toàn quân còn biết được gốc gác của người chỉ huy phía sau.

Mỗi tối người bạo quân giết chính là người đứng sau đám thích khách được phái ra đi giết y vào đêm hôm trước.

Bạo quân không hề sợ những kẻ ám sát này, cũng không tức giận. Mà lại khinh thường và trêu tức giống như mèo vờn chuột. 

Giày vò một trận trước rồi thưởng thức dáng vẻ sợ hãi, hoảng hốt của những kẻ đó.

Cho dù bọn chúng có cầu xin tha thứ như thế nào, cuối cùng lúc hạ màn đều sẽ phải chết, chỉ là cách chết không giống nhau. - bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT / Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích

Trước khi xử tử người ta, bạo quân còn không quên tuyên bố một câu làm màu:

- Một đám phế vật vô dụng.

“...”

Tôi không biết tại sao lại nhìn thấy những thứ bạo lực đẫm máu như này.

Ban đầu còn tưởng là do làm việc mệt quá nên xuất hiện ảo giác.

Mãi cho đến một ngày khi tôi tan làm, tôi lết theo cơ thể mệt mỏi về nhà, đi ngủ rất sớm, nửa đêm khi tôi khát nước nên tỉnh dậy đi uống nước thì thấy tên bạo quân kiêu căng, ngạo mạn kia đứng ở trước giường tôi. 

Con ngươi sâu thẳm nhìn tôi, trong đó mang theo hàn ý khát máu.

- Ngươi là ai?

Suýt nữa thì tôi đã quỳ xuống. Nhưng nhớ đến sau khi thành lập Trung Quốc mới, không còn hoàng đế, mọi người đều bình đẳng. Để giữ gìn nhân cách của bản thân, tôi lựa chọn ngồi xổm dưới đất một cách có tôn nghiêm, hai tay ôm lấy đầu.

Thấy tôi không nói lời nào, bạo quân híp mắt lại, hình như y đã phát hiện đây không phải tẩm cung của mình.

Trước mắt là căn phòng cực kỳ xa lạ và chật hẹp. Trong mắt của y xẹt qua một tia mờ mịt hiếm thấy.

Trái tim tôi càng đập nhanh hơn.

Ngón tay nhẹ nhàng chạm lên long bào đen tuyền của y.

Toang rồi, có thể chạm được.

Tôi sắp khóc luôn rồi.

Con mẹ nó ai thả tên bạo quân này ra vậy!

Trong nháy mắt trong đầu tôi toàn là các loại hình ảnh bạo quân giết người.

- Ai cho ngươi cái gan dám chạm vào cô?

Giọng nói lạnh lùng như nước, có vẻ không vui vang lên trên đỉnh đầu tôi.

Tôi bỗng nhiên nhớ ra tên bạo quân này có bệnh sạch sẽ. Tôi vừa mới chạm vào y như vậy, dựa theo thủ đoạn mà y vẫn xử lý người khác thì ít nhất cũng là tru di cửu tộc, lòng đỏ trứng gà trong nhà cũng phải bị lắc tan.

Bố mẹ còn đang ngủ ở phòng bên cạnh, tôi cảm thấy đau đầu.

Nghĩ đến cái gì đó, tôi trong cái khó ló cái khôn bèn đứng dậy.

- Đây là tiên giới, tôi là một vị tiểu tiên, thấy anh mệnh cách rất cứng, lại có tư chất chỉ cần đừng chớ làm loạn, sau này rất có khả năng sẽ phi thăng thành tiên. Có được trường sinh!

Bạo quân sửng sốt, sau đó ánh mắt nhìn tôi chằm chằm.

- Thật sự?

Tôi gật đầu!

Y cười một tiếng đầy ẩn ý rồi tiến lên một bước.

- Ta đã từng giết nhiều người như vậy rồi còn chưa từng giết tiên đâu.

Thấy dáng vẻ hơi hơi hưng phấn của y tôi kiểu: “?”

Quả nhiên là kẻ điên, cái cớ này mà cũng không lừa được y.

Thấy y giơ tay ra muốn bóp lấy cổ tôi, mạng sống gặp phải uy hiếp, tôi vô thức giơ tay ra đẩy.

Giường lún xuống. 

Một người đàn ông mặc long bào thế mà lại bị tôi đẩy ngã một cách dễ dành.

Tôi: “?”

Bạo quân: “?”

Từ khi nào mà sức mạnh của tôi lại lớn như vậy, lẽ nào vào lúc con người sắp chết thật sự sẽ có tiềm lực vô hạn? ( truyện trên app T Y T )

Tôi thử nâng cái giường lên nhưng cái giường không nhúc nhích.

Sức mạnh không được tăng lên, lẽ nào...

Bạo quân bị người khác đẩy ngã lên giường, trên mặt là vẻ kinh ngạc hiếm thấy.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Y muốn đứng dậy, tôi không kịp nghĩ ngợi đã trực tiếp ấn y nằm xuống.

Y giãy giụa không được.

Hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Ôi chao, tên bạo quân này ngoại trừ tính cách biến ảo thất thường, bề ngoài thế nhưng lại cực đẹp.

Đặc biệt là đôi mắt phượng hẹp dài kia, khi híp lại lại có một tia ảo giác nguy hiểm lại mê hoặc.

 Long bào của y bởi vì không ngừng giãy giụa cho nên đã lỏng ra, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

Rất trắng cũng rất thơm.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà ta không nhịn được nên đã cắn mạnh lên xương quai xanh của y. Coi như báo thù mấy ngày nay y vẫn luôn làm phiền giấc ngủ của tôi.

Đôi mắt hẹp dài của bạo quân đã trợn tròn rồi, giống như ngạc nhiên vì hành vi to gan lớn mật này của tôi.

Để không quấy rầy đến bố mẹ ở phòng bên cạnh, tôi lấy mấy sợi dây ruy băng trói tay chân của y laij.

Bạo quân tính tình thất thường, người người sợ hãi bây giờ lại bị tôi trói gô trên giường.

- Thả ra.

Mặt y tối sầm nhìn tôi, dáng vẻ như muốn giết người.

Tôi rất vô tội, cảm giác như đây chỉ là một giấc mơ.

Tôi nhéo lên mặt y.

- Có đau không... A, đậu má!

Tên đàn ông ở trên giường thế mà lại cắn tay tôi.

Tên chó điên, đúng thật là một tên chó điên.

May mà bây giờ y không có quá nhiều sức, nếu không thì bàn tay này của tôi coi như phế rồi.

Vết cắn trên mu bàn tay hiện rõ như vậy. Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn tên đàn ông kiêu căng trước mặt.

Y thì là đắc chí, dáng vẻ cười hả hê như kẻ điên.

Tôi dùng băng dính trong dán miệng y lại.

Y lại nhìn tôi chằm chằm, giống như tôi đã là một người chết,

Tôi... lại dùng đồ bịt mắt y lại.

Sau khi xác định y giãy giụa không thoát được thì tôi đạp y một phát lăn xuống giường, còn bản thân thì nằm xuống tiếp tục ngủ.

Còn có mấy tiếng đồng hồ nữa là lại phải dậy rồi, thời gian eo hẹp, không có ai có thể ngăn cản một nô lệ tư bản khổ sai như tôi nghỉ ngơi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play