Editor: Mie
Thế gian mọi sự gặp gỡ, đều là cửu biệt gặp lại.
Thế gian mọi sự tương ngộ, đều là tình cờ không thể lường trước.
Tiếng thét kinh hoàng của Hoàng đế vang tận mây xanh, ngay lập tức bên ngoài Dưỡng Tâm Điện vang lên tiếng bước chân vội vã của cung nhân cùng thị vệ: "Hoàng thượng! Đã xảy ra chuyện gì…"
"Không được vào!" Hoàng đế giận dữ quát lên, "Tất cả không cần vào, trẫm an toàn!"
Chu Tốn: ...
Nghe Hoàng đế lên tiếng, đám thị vệ vốn định xông vào Dưỡng Tâm điện để cứu giá liền nhìn nhau, rồi cuối cùng rút lui về sân viện.
Trong điện, ánh nến chập chờn, bóng hình Chu Tốn cũng cũng mờ mờ ảo ảo. Y kỳ quái nhìn Hoàng đế, rồi đột nhiên chống tay trái, từ trên giường ngồi dậy.
Vài lọn tóc dài đen nhánh rơi xuống theo xương quai xanh trần trụi của y, rũ xuống bên người.
"Ngươi... ngươi…!" Hoàng đế ngay lập tức lấy tay che mắt, tiếp tục hét lên thảm thiết: "Bìa sách của ngươi… không, y phục của ngươi đâu?!"
Tiếng hét này của Hoàng đế kiềm chế rất có kĩ xảo, giữ ở mức mà Chu Tốn có thể nghe rõ đó là tiếng thét nhưng lại không để thị vệ bên ngoài nhận ra.
Y phục?
Chu Tốn cúi xuống, nhận ra khi y từ chăn gấm ngồi dậy, một thân sa y đỏ kim đã lộ ra.
Ánh mắt y tối lại, trong đầu lại vang lên lời trước đó của Tiểu Lý Tử.
— Nghe đồn Hoàng đế thích nam phong, lại phong lưu.
Hừ, còn ra vẻ đạo mạo.
"Đây chẳng phải điều bệ hạ muốn sao?" Cuối cùng y hỏi.
Hoàng đế bị lời này nghẹn lại, định nói gì nhưng chỉ nói: "Ta chỉ… Khốn kiếp…"
Cảnh tượng trước mắt lại lần nữa đập vào mặt, Hoàng đế vội quay đầu, dùng tay bưng kín mặt lại.
Mặt Hoàng đế qua khe hở các ngón tay có chút đỏ.
Chu Tốn vì phản ứng của Hoàng đế mà ngẩn người.
Rất nhanh sau đó, Hoàng đế quay đầu đi. Gương mặt vẫn nhăn nhó như mắc táo bón, nhưng tay thì lại bắt đầu tháo đai lưng.
Chu Tốn mới vừa rồi còn ngẩn người:...
Y nhìn chằm chằm động tác của Hoàng đế, mím chặt môi, khẽ hừ lạnh một tiếng.
Gì mà lấy văn hội hữu(*), gì mà dạ đàm... Ngoài miệng thì nói đẹp nói hay lắm, y thiếu chút nữa đã tưởng là thật.
(*) Lấy văn hội hữu: Lấy văn chương để giao lưu, kết bạn.
Nguyên lai người này cùng những người khác chung quy là giống nhau.
Y rũ xuống lông mi, lặng lẽ quan sát động tác Hoàng đế loay hoay tháo đai lưng. Đai lưng phức tạp hay sao mà Hoàng đế tựa hồ rất không quen thuộc với nó. Chu Tốn trơ mắt nhìn hắn giật kéo loạn xạ đến mức gà bay chó nhảy để cởi được đai lưng ra.
Chu Tốn: …
Thôi, ít nhất thì cái này Hoàng đế với người khác không giống.
Đai lưng rốt cuộc cũng được tháo ra sau bao nỗ lực. Hoàng đế vứt mạnh nó xuống đất, nhắm mắt lại, quay người lại ném long bào lên đầu Chu Tốn.
Chu Tốn: …???
"Quấn, quấn lên!"
Chu Tốn: ???
Y mờ mịt cầm lấy long bào. Một lát sau, Hoàng đế len lén mở mắt, thấy y vẫn chưa động tay, lại tiếp tục nhắm mắt đồng thời kêu lên: "Ngươi mau quấn lên người đi!"
Chu Tốn: …
Ám sát Hoàng đế, vào ngục, vào Dưỡng Tâm Điện, bị Hoàng đế bắt ép mặc long bào…
Mặc long bào chính là tội ý đồ mưu triều soán vị. Chu Tốn tuy từng ám sát quân vương, nhưng chưa từng nghĩ sẽ làm Hoàng đế. Hoàng đế thấy y không nhúc nhích, qua kẽ tay nhìn y hỏi: "Sao ngươi lại ở trên giường của trẫm?"
Chu Tốn: …
Hoàng đế: “…”
Chu Tốn không nói gì, nhưng Hoàng đế lập tức giống như nghĩ ra điều gì, gân xanh trên trán nhảy lên, bộ dạng vừa tức giận vừa thẹn thùng: "Mẹ kiếp! Tiểu Lý Tử! Ta biết ngươi là kẻ khởi xướng! Ai cho ngươi lá gan tự cho mình là đúng đó hả!? Ngươi chết chắc rồi! Cực hình, phải dùng cực hình!"
Nói xong, hắn quay về phía Chu Tốn, kéo chăn bọc lấy y, còn cẩn thận vỗ nhẹ, làm động tác quấn chăn: "Ngươi... ra ngoài đi, trẫm thật không có ý gì đâu, ngươi đừng hiểu lầm. Đều, đều là lỗi của trẫm, nhưng mà…"
"Ta... ta sao mà dám xúc phạm đến ngươi, oan quá... con người không thể nào, ít nhất cũng không được… Mẹ kiếp, là tên ngốc nào dám giả truyền thánh chỉ…" Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm thêm vài câu.
Chu Tốn gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Thỉnh bệ hạ ban ta vài bộ y phục."
Hoàng đế gật đầu: "Được!"
Hắn tìm kiếm khắp Dưỡng Tâm Điện, băn khoăn: "Hoàng đế bình thường không cải trang vi hành sao? Sao lại không có mấy bộ y phục bình thường vậy chứ…"
Đang nói, Hoàng đế lại như nghĩ ra gì đó, ngẩng đầu lên: "Chẳng lẽ trong cung đã thấy ngươi bị đưa vào phòng trẫm tối nay?"
Chu Tốn gật đầu.
Hoàng đế suy nghĩ một lát, rồi nói: "Thôi vậy, ngươi cứ ở đây. Nếu để bọn họ thấy ngươi nửa đêm đi ra ngoài, không biết lại bịa ra cái gì để làm nhục ngươi... Hắt xì!"
Nói xong, hắn hắt xì một cái, và một lần này không dứt.
Hoàng đế mặc trung y, chạy khắp nơi trong phòng, miệng còn lẩm bẩm: "Dưỡng Tâm Điện gì mà chỉ có một cái giường, ngay cả khách điếm bình thường còn có hai cái..."
Cuối cùng, Hoàng đế không biết từ đâu lấy ra một tấm chăn, vỗ vỗ, trải xuống đất bên cạnh giường, ngồi thử độ mềm, rồi tự mình nằm xuống.
"Ngươi yên tâm," hắn đột nhiên quay đầu nhìn Chu Tốn, "Trẫm là cái thẳng nam, hơn nữa... trẫm không có khả năng làm gì ngươi đâu!"
Chu Tốn: …
Hoàng đế: "Trẫm không có khả năng đó... thật không thể đâu!"
Chu Tốn: ???
Y ngồi trên giường, nhìn Hoàng đế tự bận rộn, mới nằm trên nệm, cũng ý thức được không thể dùng lẽ thường phỏng đoán ý đồ của Hoàng đế.
— hơn nữa y nghi mình đã nghe phải bí mật hoàng gia nào đó, chỉ muốn tự bịt tai mình lại.
"Ta nghĩ kỹ rồi, tới đâu hay tới đó." Hoàng đế vừa làm vừa nói, "Ta đến nơi này, chắc chắn có lý do của nó! Tỷ như ngài, ầy, tiên nhân đang yên đang lành, lại bị ta hại thành cái dạng này..."
Chu Tốn: …
Hoàng đế nằm trên nệm dưới đất, thấy Chu Tốn nhìn về phía mình, liền lấy chăn che kín đầu, chỉ để lộ hai mắt: "Ngủ ngon."
Chu Tốn: "Bệ hạ lên ngủ đi."
Hoàng đế: !
Hoàng đế có chút thủ sủng nhược kinh: "Chuyện này... làm sao được... không ổn lắm đâu?"
Nói rồi, hắn vội vàng giơ thay thề: "Ta không có ý đồ không an phận, ta đảm bảo!"
Chu Tốn, kể từ tiến vào vương phủ cũng chưa từng cười, bởi vì Hoàng đế mà đáy lòng nhẹ nhõm đôi chút.
"Người là Hoàng đế, không nên ngủ dưới đất," y nói.
Hoàng đế: "Hoàng đế thì làm sao, ngài mới là..."
Chu Tốn thẳng thừng kéo chăn ra, nhìn hắn: "Bệ hạ lên, hay muốn ta xuống dưới ngủ với người?"
Hoàng đế quay mặt đi: "…Ờ thì, vẫn là ta lên đi. Chậc… đâu cần phải phiền vậy."
Hắn thầm thì lí nhí: "Coi như hồi trung học thức khuya đọc sách, rồi tiện tay nhét sách dưới gối… Chính là như vậy!"
Hoàng đế cuối cùng vẫn là từ dưới giường bò lên. Long sàng trong Dưỡng Tâm Điện không hề nhỏ, hai người nằm vẫn còn dư chỗ.
Chu Tốn nằm bên trong, nhìn lên trần giường.
Đã rất lâu rồi y không có một giấc ngủ ngon, đặc biệt là ở một nơi xa lạ.
Vô luận là ở Chu phủ, Vương phủ hay trong thiên lao.
Nhưng không hiểu sao, đêm nay y lại không cưỡng lại được cơn buồn ngủ kéo đến.
Y nghĩ, có lẽ không phải vì long sàng quá mềm mại.
Nhưng mà không hiểu sao, Hoàng đế nằm bên ngoài, co quắp người lại, cả đêm đều căng thẳng mà cố trườn ra ngoài rìa.
Nửa đêm, đang giấc ngủ say, Chu Tốn nghe thấy một tiếng "bịch" lớn, giống như một thẳng nam cứng đầu rốt cuộc từ trên giường rơi xuống.
Chu Tốn ngủ một mạch đến sáng, một đêm không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau y vừa tỉnh dậy, nhất thời không ý thức được chính mình đang ở đâu. Mãi sau y mới nhận thức được mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại chứ không phải một nơi trải tạm bằng rơm rạ.
Y ngồi dậy, bên giường đã được đặt sẵn một bộ y phục nguyệt bạch, thoạt nhìn làm từ lụa thượng hạng tốt nhất, mặt trên thêu lá trúc màu lục thẫm.
Còn người phía bên kia giường đã không còn ở đây.
Y nhìn chằm chằm vào bộ y phục hồi lâu, cho đến khi một cung nữ bước vào: "Chu công tử đã tỉnh rồi sao?"
Cung nữ muốn giúp y mặc y phục, nhưng Chu Tốn cự tuyệt: "Để ta tự làm."
Dáng người y vốn gầy gò thanh thoát, khi mặc vào bộ y phục kia, trông y như một vị ẩn sĩ dạo bước giữa rừng trúc. Đại cung nữ mỉm cười, mang đến nước rửa mặt, khen: "Chu công tử quả là tao nhã, bảo sao bệ hạ luôn ca ngợi ngài là nhân tài kiệt xuất."
Chu Tốn: …?
"Nhất kiến như cố."
"Thắp nến dạ đàm."
"Ngủ chung một giường."
"Nhân tài kiệt xuất!"
Chu Tốn: …
Nghe cung nữ và thái giám kể lại lời Hoàng đế nói về chuyện đêm qua, Chu Tốn yên lặng đặt xuống khăn mặt đã thấm nước.
Chu Tốn: …
Kể từ khi gặp Hoàng đế trong Ngự Thư Phòng, những lúc y không hình dung nổi tâm tình của mình càng ngày càng nhiều.
Trải qua một ngày kích thích, Chu Tốn quyết định kiếm thời gian để ngẫm nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
"Này!"
"Đúng, đem hắn khiêng qua đây."
"Cây này không tồi, tương đối thô đó."
"Chọn nó đi."
"Nào, một, hai, ba——"
Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng người nói chuyện ồn ào, nghe rất náo nhiệt.
Chỉ là trong sự náo nhiệt ấy còn xen lẫn tiếng đánh, cùng tiếng kêu của ai đó.
Chu Tốn: …
Tiếng kêu này… có chút giống của Tiểu Lý Tử.