Editor: Mie

Chương 4

Chu Tốn ngâm mình trong bồn tắm thơm mùi hoa, Tiểu Lý Tử lệnh cho cung nữ chải đầu tốt nhất chỉnh trang cho y, rồi sai người dâng điểm tâm đựng trong chén lưu ly để y tạm lót dạ.

Trong khi toàn gia Chu phủ đang chìm trong lo lắng, lòng nóng như lửa đốt, thì Chu Tốn lại chẳng hiểu ra sao mà ở cung ăn ngon uống tốt, thậm chí móng tay cũng được người ta cắt tỉa đến gọn gàng. Chu Tốn đã ở trong thiên lao suốt mấy ngày, vốn dĩ đã mệt mỏi đến cực điểm, tình thần rã rời, để mặc họ loay hoay tu chỉnh mình.

Tiểu Lý Tử nhìn Chu Tốn được tắm rửa và chải chuốt lại, gật đầu tán dương: “Mặt mũi cũng không tồi, có chút vốn liếng làm Hoàng thượng nhất kiến chung tình.”

Chu Tốn: ???

Y cuối cùng ngẩng đầu lên. Tiểu Lý Tử thấy vẻ mặt y mê mang, nói: “Chu công tử, lần này xem như đại vận của ngươi tới rồi, nếu bệ hạ đã coi trọng ngươi thì nhớ biểu hiện cho tốt.”

Đại vận…tới?

Mấy tên thái giám bên cạnh y đều mang biểu tình hiểu rõ nhưng không nói. Tiểu Lý Tử lui ra ngoài chuẩn bị y phục, một tên tiểu thái giám vừa gọt móng tay cho Chu Tốn, vừa nịnh nọt: “Ngài chẳng lẽ vẫn chưa nhận ra sao? Hoàng đế đã tha cho ngài, còn muốn cùng ngài dạ đàm nữa...”

Tiểu thái giám kéo dài giọng, ám muội nói: “Tất nhiên vì Hoàng đế ‘nhất kiến chung tình’ với ngài.”

Nhất kiến... chung tình?

Thế gian sao có chuyện vớ vẩn hoang đường như vậy được?

Hoàng đế... đối với thích khách mưu sát mình lại có thể nhất kiến chung tình?

“Nô tài chưa từng thấy Hoàng đế đối tốt với ai như vậy, Chu công tử.” Tiểu thái giám mắt híp lại cười, “Ngài lần này phúc lớn mệnh lớn lắm đó, sau này phất lớn rồi cũng đừng quên bọn ta đấy!”

...

Sau khi Chu Tốn rời đi, Chỉ huy sứ Giáng Vệ vẫn còn ở trong Ngự thư phòng. Hắn ta nhìn Hoàng đế đi tới đi lui trong thư phòng, sắc mặt căng thẳng. Mặc dù Hoàng đế xưa nay hỉ nộ thất thường, nhưng hôm nay lại quá mức bất thường.

Giọng Hoàng đế trầm thấp, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

“Bệ hạ...”

Chỉ huy sứ Giáng vệ nhìn vị Hoàng đế này đang vừa hưng phấn vừa lo lắng còn có xen chút khủng hoảng, muốn nói lại thôi. Hồi lâu sau mới lên tiếng: “Bệ hạ vì sao...?”

“Ngươi có biết người nói ra câu ấy là ai không?” Hoàng đế quay đầu nhìn hắn ta.

“... Là ai?” Chỉ huy sứ Giáng Vệ ngẩn người.

“Chính là những dũng sĩ chân chính, dám đối diện với nhân sinh thảm đạm, dám đối diện với máu tươi đầm đìa.”

Hoàng đế sâu kín mà thốt ra những lời này.

Chỉ huy sứ Giáng Vệ ngừng lại rất lâu, tâm phục khẩu phục nói: “Lời bệ hạ nói quả nhiên thâm thúy.”

“Đó không phải lời của ta.”

Hoàng đế quay đầu, nhìn thẳng vào Chỉ huy sứ.

“Vị tiên sinh ấy,” Hoàng đế ngừng lại, bỗng nhiên giơ ngón tay cái lên, “Là một dũng sĩ chân chính!”

Chỉ huy sứ Giáng Vệ: ...

“Vị tiên sinh ấy...” Chỉ huy sứ Giáng Vệ chậm rãi nghiền ngẫm lời này, “Không lẽ là Chu công tử vừa rồi?”

“Có lẽ không chỉ có vậy.”

“Y có lẽ là hóa thân của người liên quan mật thiết đến vị tiên sinh kia, là truyền thừa của người đó, hoặc cũng có thể, không chỉ... xuất phát từ một người.” Hoàng đế nói nhỏ, đôi lông mày hơi động, “Vị tiên sinh ấy là một dũng sĩ chân chính, những văn nhân, văn hào, đều là dũng sĩ chân chính.”

Chỉ huy sứ Giáng Vệ: ??

Hoàng đế: “... Y là kết tinh của những dũng sĩ chân chính!” 

Chỉ huy sứ Giáng Vệ: ...

...

Người bị hiểu lầm là kết tinh của dũng sĩ chân chính lúc này đang được đám thái giám, cung nữ tận tình hầu hạ, chỉnh trang sửa soạn từ đầu tới chân.

Tầm chiều tối, y bị đưa đến Ngự thư phòng. Tiểu Lý Tử nhìn Chu Tốn sáng sủa hẳn lên, vẻ mặt đầy tự hào như thể đang kiểm duyệt thành phẩm.

Có lẽ vì thấy Chu Tốn sắp bay lên cành cao làm phượng hoàng, biểu tình Tiểu Lý Tử cực kỳ nịnh nọt. Suốt quãng đường, gã không ngừng ‘chỉ bảo’ Chu Tốn, kể cho y nghe rất nhiều chuyện của Hoàng đế.

Tỷ như, đương kim Thánh thượng và mẫu phi có quan hệ không tốt, bởi thế mà cực kỳ bài xích nữ nhân, hoàn toàn là đoạn tụ chi phích. Hoàng đế đối với nam nhân có phần tốt hơn, nhưng cũng không chịu nổi thân cận lâu dài. Đám phi tần trong cung chỉ là để làm cảnh, được ban tiền tài nhưng không nhận được sủng hạnh. Tuy vậy vì Hoàng đế còn trẻ, các đại thần tin rằng sau vài năm Hoàng đế  sẽ hối cải, vì thế cũng không can thiệp nhiều vào chuyện hậu cung.

Tỷ như, đương kim Thánh thượng si mê thi họa, thi thoảng lại phát bệnh đau đầu, tính tình bạo ngược hỉ nộ vô thường. Những lúc tâm trạng Hoàng đế cực kém, đều sẽ vào ngục nghe tiếng phạm nhân kêu la thảm thiết, thưởng ngoạn cảnh tra tấn tàn khốc. Hoàng đế trị quốc chủ yếu dựa trên sở thích cá nhân, hễ có ai làm Hoàng đế tức giận, hoặc bị giết chết, hoặc bị trừng phạt nặng không chút lưu tình. Vì thế, bá quan văn võ trong triều đều cực kỳ sợ hãi Hoàng đế, chẳng ai dám dò việc tư của thiên tử.

Tỷ như, trong triều, chỉ có Chu Thải đại nhân là hoa giải ngữ của Hoàng đế. Chu đại nhân tính tình ôn hòa, có thể trấn an được tâm tình của hoàng thượng. Vì thế, các lão thần trong triều đều rất trọng thị Chu Thải– bởi chỉ có hắn mới trấn an được Hoàng đế, cũng khiến Hoàng đế không ban hành những mệnh lệnh hà khắc kia.

Tỷ như...

“Chu công tử, bệ hạ đang ở bên trong.” Tiểu Lý Tử nhắc nhở y, “Ngươi phải nắm chắc lấy phúc phần này, bệ hạ vừa gặp đã coi trọng ngươi, nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ thân phận của mình, chớ làm bệ hạ không vui!”

Chu Tốn nghe hết dọc đường, không có biểu tình cảm động rơi nước mắt nào như Tiểu Lý Tử nghĩ. Dù may mắn thoát khỏi nhưng trên mặt y lại chẳng có chút vui sướng sau tai nạn nào, mà chỉ có lãnh đạm.

——Tựa hồ đối với y, Hoàng đế và vương gia cũng chẳng khác gì nhau. Bất quá là chuyển từ lồng giam của người này đến lồng giam của kẻ khác mà thôi.

“Xì,” thấy vẻ mặt đó của y, Tiểu Lý Tử thầm phỉ nhổ, “Còn ra vẻ thanh cao!”

Khi Chu Tốn bước vào Ngự thư phòng, Hoàng đế đang cúi đầu trên án thư, cầm tấu chương xem, gương mặt thâm trầm, lạnh lùng, miệng lẩm bẩm điều gì đó, tựa hồ rất căng thẳng.

“Cơn bão mới đã nổi lên, sao có thể chùn bước không tiến...” (*)

(*) Lời bài hát trong phim Ultraman Tiga.

Thẳng đến khi tiến gần hơn, Chu Tốn mới nghe rõ Hoàng đế đang nói mấy thứ khó hiểu, nghe kỹ thì ra giai điệu gì đó y chưa từng nghe qua.

Chân Hoàng đế để dưới bàn cũng rung rung có nhịp, giống như rất khẩn trương với hồi hộp.

Chu Tốn: ...

Bệ hạ thật sự... gấp không chờ nổi vậy sao?

Hoàng đế nhìn y chằm chằm lại rối rắm hồi lâu, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm. Hắn “phịch” một tiếng vứt tấu chương sang bên, chạy thẳng về phía Chu Tốn. Khi đến gần, lại chợt lùi một bước, ngượng ngùng cười một cái, thực cẩn thận giữ một khoảng cách tôn trọng.

Chu Tốn cũng nhân hoàng đế đến thì lùi lại một bước.

Hoàng đế nói: “Ngữ văn tiên sinh, những năm qua... ngài chịu khổ rồi!”

Ánh mắt Hoàng đế quá đỗi chân thành tha thiết, Chu Tốn ngẩn ra..

“Trước kia, ta không nên để người khác đối xử với ngài như vậy! Ta... ta sẽ hối cải!” Hoàng đế nói một cách kiên quyết, “Ngài không nên bị đối xử như vậy, ngài đáng được trân quý...”

Không nên bị đối xử như vậy?

Hoàng đế nói những lời này đầy chân thành, nhưng Chu Tốn lại không rõ nguyên do. Dù bị ánh mắt chân thành ấy nhìn, y vẫn nhàn nhạt đáp: “Ta dù sao đã quen. Cũng không nhất thiết phải nói cho người khác.”

Y nhìn vào khuôn mặt dại ra của Hoàng đế, rồi lại thấy chính mình nói ra lời này thật nực cười.

Y biết Hoàng đế yêu thích Chu Thải, Chu Thải là Trạng nguyên lang được khâm điểm, được tùy ý ra vào Ngự thư phòng, này là sự thật không thể chối cãi. Hoàng đế giữ mạng sống của y, có lẽ là vì tài hoa, hoặc có thể để áp chuyện này xuống hòng bảo vệ Chu Thải. Và lý do bất kham nhất, có lẽ Hoàng đế chỉ nhìn trúng sắc đẹp của y. Vậy thì giữa họ, còn nói gì đến chuyện "quen" đây?

“Hay lắm!”

Hoàng đế bất ngờ vỗ tay, ánh mắt lộ vẻ vui mừng không kiềm chế được. Tiếng vỗ tay đột ngột này làm Chu Tốn giật mình.

“Không hổ là kết tinh của dũng sĩ... Quả nhiên rộng lượng!” Hoàng đế giơ ngón cái lên, “Đi con đường của mình, mặc cho người khác nói gì!”

Chu Tốn: ...

Y nhìn về phía Hoàng đế, trong mắt có chút kinh ngạc. Hoàng đế thấy y nhìn, lập tức xua tay nghiêm túc nói: “Lời này không phải trẫm nói, trẫm chỉ là người truyền bá danh ngôn thôi.”

Chu Tốn: ...?

Hoàng đế nói: “Câu này là của Dante. Tiên sinh chưa từng nghe qua sao?”

“Đan tiên sinh?”

Chu Tốn cảm thấy ngày càng khó hiểu, tên người này y chưa từng nghe tới.

“Chưa nghe sao?” Hoàng đế lẩm bẩm nhỏ, “Phải rồi, trong sách Ngữ văn bắt buộc ở cấp ba hình như không có câu này... Mấy sách ngữ văn khác cũng chẳng có...”

Chu Tốn đoán rằng câu này có lẽ đến từ những cổ thư trong hoàng cung mà người thường không được tiếp cận. Mặc dù cả đời y chưa chắc có thể nhìn thấy, nhưng vẫn âm thầm ghi nhớ cái tên “Dante” kỳ lạ này.

“Nhưng làm sao lại đi quen với chuyện như vậy chứ? Chuyện này không đáng để quen.” Hoàng đế cau mày, như nhớ lại điều gì đó, ánh mắt nhìn Chu Tốn lộ ra chút áy náy, “Mà ta cũng không có tư cách để nói, vì ta cũng từng đối với ngươi... Ài...”

Chu Tốn: ?

Hoàng đế đây là có ý gì?

Bất quá những lời Hoàng đế nói cũng không phải không có lý. Ít nhất... Chu Tốn y, xưa nay không phải là người làm người thích. Hoàng đế nhìn biểu cảm có chút lo lắng của y, dường như hiểu lầm điều gì, vỗ trán nói: “Cái kia... tiên sinh.”

Chu Tốn: ...

Không biết vì sao, mỗi lần Hoàng đế gọi y là "tiên sinh", tâm trạng của Chu Tốn đều thấy thật vi diệu.

“Tiên sinh yên tâm, ta đã lệnh cho người an bài chu đáo cho người nhà ngươi, bọn họ đã được thả về rồi.” Hoàng đế lớn tiếng vỗ vai Chu Tốn: “Chuyện quá khứ không cần nhắc lại nữa, đời người bao nhiêu thăng trầm, quá khứ cứ để cho nó qua đi... Sau này ta sẽ không làm thế nữa, tuyệt đối không! Ngươi giám sát ta, từ nay về sau ta sẽ đối xử với bất kỳ quyển sách nào cũng sẽ nâng niu, nếp bìa cũng không nhăn. Với lại ngươi ám sát ta, chắc chắn nghĩa là ta làm sai! Ta đã làm hại dân chúng! Thân là Hoàng đế, từ nay về sau, ta sẽ tuân theo chỉ dẫn của các giá trị cốt lõi, không quên sơ tâm, mới có thể đạt thành quả sau cùng!”

Hoàng đế cười rạng rỡ với Chu Tốn.

Chu Tốn: ...

Y thật sự không biết Hoàng đế đã hiểu lầm điều gì, y định mở miệng giải thích, nhưng vẻ mặt hân hoan của Hoàng đế khiến y chẳng thể nói được lời nào.

Nhưng Chu gia được an bài chu đáo...

Nghĩ đến đây, ngực Chu Tốn như thắt lại.

“Thực ra, cũng không phải lỗi của bệ hạ.” Cuối cùng y nói, “Là do hoàng đệ của người...”

“Đúng, đúng, cũng tại ta, đã không dạy bảo hắn đàng hoàng, để hắn lợi dụng lúc ta không có ở đây mà đem ngươi...”

Hoàng đế nhìn sắc mặt y, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hắn đưa tay ra, cười nói: “Vậy coi như chúng ta xóa hết thù oán nhé?”

Chu Tốn: ...

Nói xong, Hoàng đế nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trời cũng không còn sớm, cũng nên nghỉ ngơi rồi...”

Nghe vậy, vai Chu Tốn khẽ run.

Những biểu hiện trước đó suýt khiến y quên mất mục đích thực sự của Hoàng đế. Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, Chu Tốn liền bóp chặt tay áo kiềm chế bản thân.

Vừa dứt lời, một tiểu thái giám liền nhanh nhảu bước lên nịnh nọt: “Hoàng thượng, tối nay Chu công tử sẽ nghỉ lại đây hay về Dưỡng Tâm điện? Giờ thu dọn cung điện khác thì không kịp, nhưng nếu Hoàng thượng muốn...”

“Nghỉ ở Dưỡng Tâm điện?” Hoàng đế ngơ ngác, tựa hồ chưa hiểu rõ tình hình, “Dưỡng Tâm điện chẳng phải chỗ của ta sao?”

Nhưng rất nhanh Hoàng đế đã tự lý giải rồi bỏ qua chuyện này: “Ồ, các cung khác đều có phi tần? Vậy thì Dưỡng Tâm điện cũng được.”

Tiểu Lý Tử dẫn Chu Tốn ra ngoài. Khi y bước ra khỏi Ngự thư phòng, vẫn còn nghe thấy giọng Hoàng đế: “Để ta xem thêm vài tấu chương nữa, tối nay đảm bảo ngủ sớm...”

Chu Tốn dừng bước tại cửa, không quay đầu lại.

Ngoài Ngự thư phòng vẫn là đêm đen tĩnh mịch. Tiểu Lý Tử dẫn đường, cùng y đi qua những con ngõ trong hoàng cung.

Chuyện Hoàng đế phong lưu vốn chẳng có gì lạ, Tiểu Lý Tử cũng đã quen với việc này, nhanh chóng truyền lệnh. Trước khi rời đi, gã lại nhắc thêm:

"Chu công tử, hoàng thượng để mắt đến ngươi, chính là phúc lớn từ trên trời rơi xuống." Gã nói, "Ngươi phải nắm bắt tốt thời cơ này đó."

Chu Tốn mặt vẫn không chút cảm xúc.

Tiểu Lý Tử nói tiếp: "Hoàng đế yêu thích là Chu trạng nguyên, điều này hẳn ngươi còn rõ hơn ta. Nhưng hắn ta là trạng nguyên, là bậc trọng thần, hoàng thượng trân quý tiền đồ của hắn ta, không nỡ ra tay. Còn ngươi thì khác. Cơ hội này hắn ta chối bỏ, nên mới tới lượt ngươi. Nếu ngươi biết nắm bắt, sau này tất sẽ vinh hoa phú quý, cất đầu cao hơn người."

Nói đến đây, Chu Tốn đã bị thay vào một bộ trung y màu trắng. Dù Tiểu Lý Tử có nói thế nào, y vẫn lạnh lùng không đáp, hàng mi rủ xuống che khuất đôi mắt.

"Cho hắn mặc cái gì thế này? Quấn kín mít thế này, là đi hầu hạ hoàng thượng hay là đi chôn cất đây?" Tiểu Lý Tử chua chát nói, "Thay bộ sa y kia vào cho hắn."

Lúc thay vào bộ sa y, Chu Tốn cuối cùng cũng ngẩng mắt lên. Đó là một kiện sa y màu đỏ thẫm, mặt trên thêu những cánh bướm vàng. Qua lớp sa y, từng đường nét cơ thể cùng làn da tái nhợt của y đều hiện rõ mồn một. Nói là y phục che thân, chi bằng gọi là y phục chuyên cho gợi dục.

"Đến nước này rồi ngươi còn giả thanh cao," Tiểu Lý Tử thấy phản ứng của y không vui, giễu cợt, "Hầu hạ hoàng thượng chu đáo mới là chính sự — các ngươi chớ quấn hắn trong chăn rồi hẵng đi."

Chu Tốn bị người ta đẩy vào Dưỡng Tâm Điện qua lối nhỏ. Y chăm chú nhìn phía trước, như đang suy nghĩ lại như không nghĩ gì cả.

Chỉ trong một ngày, Chu Tốn không ngờ mình đến được 3 nơi: thiên lao, Ngự Thư Phòng và Dưỡng Tâm Điện — quả thực là vận mệnh kỳ diệu, trong sử sách cũng hiếm ai được như y.

Với người khác, đây chính là từ địa ngục một bước lên thiên đường. Nhưng với y thì địa ngục hay thiên đường cũng chẳng khác gì nhau.

Chỉ là...

Y chợt nhớ lại mấy lời của Hoàng đế.

Một lát sau, y tự giễu cười cười, khép mắt lại.

Dưỡng Tâm Điện ấm áp, hương long diên bay đến phảng phất. Chu Tốn chờ rất lâu, bên ngoài rèm giường mới vang lên tiếng bước chân của ai đó.

Lúc Hoàng đế rời đi, miệng nói liên tục rằng sẽ đi ngủ sớm, nhưng Chu Tốn ước tính, giờ đã quá giờ Tý (23 giờ đến 1 giờ đêm).

… Có lẽ với Hoàng đế, thế này mới là ngủ sớm?

Chu Tốn nhận ra mình lại để tâm đến một việc nhỏ nhặt của Hoàng đế như vậy, suy nghĩ về câu nói của hắn, y cảm thấy mình vào lúc này nghĩ những điều này rất không bình thường.

Bên ngoài, Hoàng đế vừa nói lảm nhảm với đám cung nữ thái giám điều gì đó, đại ý là hắn muốn ngủ một mình, không cần ai hầu hạ, nhiều người ở xung quanh nhìn hắn sẽ không ngủ được, cứ như ở ký túc xá tám người. Câu nói cuối cùng này là khi đám cung nhân đã lui ra ngoài, Hoàng đế vừa bước về phía giường vừa lẩm bẩm.

Chu Tốn nằm trên giường, nghe thấy tiếng Hoàng đế đi được nửa đường thì bỗng dừng lại giữa Dưỡng Tâm Điện.

“Ài,” y nghe thấy tiếng hắn thở dài cảm thán, “Nhà to thế này chỉ có mình mình ở. Nếu mua được căn thế này trong nội thành kinh đô thì phải tốn bao nhiêu tiền đây chứ?”

Chu Tốn: ...?

Trực giác nói với y, Hoàng đế lại đang tranh thủ lúc không ai nghe mà tự nói những lời vô nghĩa.

“Quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng cao. Cố lên, ngươi có thể làm được! Làm minh quân, không thể phụ lòng nhân dân đã nuôi dưỡng và kỳ vọng nơi ngươi! Góp sức vào công cuộc xây dựng quốc gia!”

Chu Tốn: ...??

... Không hiểu vì sao, y không nhịn được mà khóe miệng co giật.

Y không để ý rằng đây là nét cười đã lâu không xuất hiện trên môi y.

Rồi, Hoàng đế vừa ngâm nga, vừa từng bước tiến lại gần giường. Hắn mạnh tay kéo rèm giường ra, lật tung chăn lên...

Giây phút nhìn thấy Chu Tốn trong chăn, Hoàng đế lập tức thét lên một tiếng đầy kinh hãi:

“Á—!!”

Tiếng thét thê thảm đến mức như thể người sắp bị lâm hạnh là chính hắn.

Chu Tốn cũng bị Hoàng đế hét làm cho hoảng hồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play