Editor: Mie
Tại sao Tiểu Lý Tử lại kêu thảm thiết ngoài kia?
Một câu nói đêm qua đột nhiên hiện lên trong đầu y.
"Cực hình, phải dùng cực hình!" Hoàng đế căm giận nói, "Tiểu Lý Tử, ngươi chết chắc rồi!"
Chẳng lẽ…
Chu Tốn bước nhanh tới bên cửa sổ, mở toang cửa ra.
Y tuy rằng lãnh đạm cũng không ưa gì Tiểu Lý Tử, nhưng cũng không muốn thấy cảnh máu bắn năm thước, phơi thây ngoài đồng ngay trước mặt mình.
Này không phải là khoan dung hay lòng thánh mẫu gì… Mà bởi trong suốt những năm tháng trước khi tham gia khoa cử, y đã thấm nhuần đạo lý trong Tứ Thư Ngũ Kinh, xem đó là quy tắc sống của mình…
Sĩ phu phải giữ tự trọng.
Dẫu y đã bị dày vò nhiều năm như vậy.
Hơn nữa, ngoài mỉa mai y vài câu, Tiểu Lý Tử cũng chẳng làm gì khác. Ít ra gã không đáng tội chết, cũng không đến mức phải chịu cực hình...
Chu Tốn mở cửa sổ ra, vừa thấy liền sững người.
"Một, hai, ba——"
"Á!"
Y nhìn thấy vài tiểu thái giám đang cùng nhau khiêng Tiểu Lý Tử. Có người khiêng vai, có người giữ tay, có người nắm chân, cả đám tách chân tay gã ra rồi đập gã vào thân cây.
Chu Tốn: ………………………???
Đây là cái gì?
Hoàng đế nói: "Đây là Aruba."
Chu Tốn quay đầu lại, Hoàng đế mặc long bào, hai tay chắp sau lưng đứng bên cạnh y.
Chu Tốn: …
Hoàng đế thấy y nhìn lại đây, liền nhướn mày cười đắc ý, sau đó bất ngờ đánh cái hắt xì.
...
Sáng sớm hôm sau, Chu Thải đã có mặt ngoài cổng cung.
Tối qua, được Ngũ vương gia hộ tống hắn mới lê cái chân khập khiễng trở về nhà. Lúc sắp đến trước phủ, từ xa hắn đã trông thấy một người mặc quan phục màu đỏ sẫm đang dẫn đoàn người rời khỏi. Người đó có dung mạo tuấn tú lại lãnh lệ, Chu Thải nhìn đến liền ngầm hận đến cắn chặt răng.
Người nọ đúng là Phó Chỉ huy sứ Giáng Vệ Lục Hiển Đạo, Lục đại nhân, ỷ vào tổ mẫu công chúa mà xưa nay luôn đối nghịch với Chu Thải.
Ngũ Vương Gia thấy người này liền quát lớn: “Lục Hiển Đạo! Bệ hạ đã hạ lệnh rút người khỏi Chu phủ từ nửa canh giờ trước, còn phái người nhanh chóng truyền tin. Ngươi còn ở nơi này làm gì?”
Lục Hiển Đạo bình thản đáp: “Lục mỗ thân là Phó Chỉ huy sứ Giáng Vệ, chỉ làm đúng chức trách. Nếu nhị vị đã tới, Lục mỗ xin cáo lui.”
Nói xong, hắn ta dẫn đám thị vệ mặc áo giáp đỏ ra khỏi Chu phủ. Lúc đi ngang qua Chu Thải, Lục Hiển Đạo nói: “Hoàng thượng quả thực rất thiên vị Chu đại nhân, Lục mỗ vô cùng thán phục.”
Ánh mắt lạnh băng của Lục Hiển Đạo khiến Chu Thải hiểu rằng hắn vẫn chưa thể lật đổ mình - kẻ mà hắn coi là kẻ nịnh bợ. Chu Thải thoáng nhếch môi, gay gắt đáp: “Thanh giả tự thanh, đục giả tự đục.” (*)
(*)Thanh giả tự thanh, đục giả tự đục: Những ai trong sạch sẽ tự trong sạch không phải giải thích minh oan, ai không tốt sớm muộn cũng sẽ lộ rõ bản chất.
Lục Hiển Đạo không thèm liếc hắn thêm một cái, lướt qua hắn mà đi. Một tiểu thị vệ đi cạnh Lục Hiển Đạo bật cười giòn tan: “Lục đại nhân, ngài đừng nóng giận, làm được như Chu đại nhân cũng không phải ai cũng làm được đâu. Nghe nói đêm qua Chu đại nhân đây quỳ ở Đông Hoa môn đến một canh giờ, mài đến sáng bóng cả gạch, sạch sẽ lắm!”
“Ngươi!”
Ngũ Vương Gia giận cực, muốn cùng bọn họ tranh cãi. Chu Thải đầu gối đau nhức không chịu được, đành đè nén nét oán độc, nhỏ giọng nói: “Thôi đi.”
“A Thải” Ngũ Vương Gia đau lòng nói, “Chính vì ngươi quá hiền lành nên bọn chúng mới dám làm vậy!”
Ngũ Vương Gia thực lòng bức xúc thay cho Chu Thải, mà lại quên chính hắn đã tra tấn “nam sủng” của mình thiếu sống thiếu chết như nào.
Chu Thải đi vào Chu phủ. Mọi người trong phủ vui mừng thấy hắn trở về. Chu mẫu thậm chí còn bỏ qua lễ nghi thường ngày của phu nhân nhà quyền quý, ôm lấy hắn mà khóc: “Tâm can nhi!”
Toàn bộ Chu gia tràn ngập niềm vui sống sót sau tai họa. Chu tiểu muội càng là dào dạt đắc ý: “Ta đã bảo mà, hoàng thượng thương ca ca nhất, không đời nào để nhà ta bị khi dễ!”
“Đại ca,” Chu tiểu đệ cũng đầy sùng bái, “Ca ca thật lợi hại!”
Người một nhà cười nói vui vẻ, hoàn toàn quên mất “đứa con hoang gây họa” kia. Mãi đến khi một thứ nữ ngồi góc phòng tình cờ hỏi: “Chu Tốn hắn...”
“Phi! Nhắc đến tiện nhân đó làm gì! Hắn chết rồi càng tốt!” Chu tiểu muội giận dữ nói, “Chính hắn hại nhà ta lâm vào tình cảnh này!”
Thứ nữ vốn cũng chẳng quan tâm gì đến Chu Tốn, chỉ tò mò nên rụt cổ cười xòa: “Chỉ là ta nghĩ không biết hắn có bị xử trảm không?”
Chu Thải lắc đầu.
“Có lẽ không dễ vậy đâu,” Chu Thải đáp, trong mắt còn có chút thương xót, nhưng trong lòng lại đầy hả hê. “Hoàng thượng vì nể mặt ta mà tha cho Chu gia, nhưng hắn thì... Giờ e là chắc sống không bằng chết.”
“Thôi đừng nhắc đến tên xúi quẩy đó nữa,” Chu mẫu nhẹ nhàng chỉnh lại vạt áo cho hắn, rồi chậm rãi nói: “Mai nhớ vào cung tạ ơn hoàng thượng đã tha cho Chu gia nha con.”
“Mẫu thân không nói, con cũng định làm vậy.” Chu Thải cúi đầu đáp, “Hoàng thượng lần này đối xử với con quá tốt. Chỉ sợ cây cao đón gió, ắt sẽ gặp bão...”
Hắn khẽ thở dài.
“Có hoàng thượng che chở, không ai dám động đến Chu gia,” Chu tiểu muội vui vẻ ôm lấy ca ca, “Cũng nhờ hoàng thượng thích ca. Ca ca nhớ bảo hoàng thượng trừng trị tên đó nặng vào,hại chúng ta đã lo lắng bao ngày nay, phải hả giận!”
Chu Thải xoa đầu nàng: “Đừng nói bậy.”
Khóe môi hắn còn mang theo nụ cười ôn nhu.
Sáng nay, Chu Thải vẫn theo thói quen đi đến Đông Hoa môn. Đông Hoa môn kiến trúc nguy nga còn ở đằng xa, hắn nhìn những viên gạch sáng loáng ở đó, đầu gối vẫn chưa lành lặn lại bắt đầu đau nhức.
“Là Chu đại nhân sao?.” Thị vệ giữ cửa thấy hắn tới liền cúi đầu mở cửa cung. Chu Thải từ lâu đã được tự do ra vào hoàng cung, không phải hiếm lạ. Ngày hôm qua quỳ gối ở cổng cũng chỉ là để diễn kịch cầu tình. Thế nhưng đi trên đường, hắn cứ cảm thấy ánh mắt của đám cung nhân nhìn mình có chút quái quái.
Chắc là chuyện hắn quỳ gối cầu xin hôm qua đã truyền khắp toàn cung, hại hắn trở thành trò cười!
Mặt ngoài Chu Thải vẫn giữ nụ cườ nhẹ nhàng như tắm trong gió xuân, trong lòng đã hận chết Chu Tốn, hận chết Lục Hiển Đạo. Hắn nghiến chặt răng đến trước cửa Dưỡng Tâm điện, gặp người vốn cùng hắn quen biết, Tiểu Đặng Tử lại giật mình lắp bắp nói: “Chu, Chu đại nhân, ngài tới rồi...”
“Không cần truyền báo đâu.” Chu Thải mỉm cười dịu dàng với hắn, “Ta trực tiếp vào là được rồi.”
Đây cũng là lệ thường. Dựa theo sự hiểu biết của Chu Thải với Hoàng đế, giờ này chắc Hoàng đế mới dậy, hơn nữa hôm qua lại thấy máu, tâm trạng hắn là rất tệ. Hắn vào lúc này an ủi chính là hợp với tâm ý Hoàng đế.
Thế nhưng vẻ mặt của Tiểu Đặng Tử lại khiến Chu Thải ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp. Tiểu Đặng Tử lắp bắp, ánh mắt lảng tránh nói: “Này, Chu đại nhân, e rằng không tiện...”
“Không tiện?”
Chu Thải đột nhiên trong lòng hơi hoảng loạn. Rồi hắn nghe Tiểu Đặng Tử nói: “Hoàng thượng đêm qua... trong Dưỡng Tâm điện còn có người khác…”
Dưỡng Tâm điện còn có người khác?!
Phải biết rằng, từ khi hắn quen biết Hoàng đế... Hoàng đế coi hậu cung như cỏ rác, thà nói chuyện phiếm với hắn, cũng không hề triệu hạnh ai khác!
Chu Thải cố đè nén hoảng loạn trong lòng, thăm dò hỏi: “Không biết là vị nương nương nào trong cung... Hoàng thượng đêm qua, thế nhưng không tức giận sao?”
Theo lý mà nói, hoàng thượng phải bạo ngược, phải tra tấn Chu Tốn cả đêm, làm sao còn sức để ân sủng người khác chứ?!
Tiểu Đặng Tử cười ha hả: “Hoàng thượng đêm qua gặp được giai nhân, thật sự cao hứng...”
“Lanh lẹ tay chân lên!” Bên trong Dưỡng Tâm điện, có tiếng của cung nữ khác: “Hoàng thượng bảo phải chuẩn bị y phục mới cho Chu công tử, đồ dùng, vật cổ trang trí... hôm nay phải làm xong hết!”
“Trang trí? Phải làm theo tiêu chuẩn cao nhất. Mấy bức《Mộng Điện Thiếp》, 《Thiện Kiến Luật》... đều phải tìm cho được!”
Chu Thải:...
Xưa nay Hoàng đế hỉ nộ vô thường, nhưng lại rất say mê thư họa. Những độc bản mà ngay cả Chu Thải cũng không thể ngày ngày nhìn thấy, giờ đây lại được lấy ra chuẩn bị cho người kia... Cái kia Chu công tử...
Chu công tử...giai nhân...
Chu Thải không biết sao sắc mặt trắng bệch, trong đầu hiện lên một suy nghĩ cực kỳ vớ vẩn cùng hoang đường.
Chẳng lẽ… người trong phòng kia… vị “giai nhân” đó…
Là Chu Tốn?!
Nhưng làm sao có thể… Không thể nào… Không có khả năng!
Khi Chu Thải còn đang hoang mang rối loạn, bên kia đột nhiên vang lên tiếng hét thảm thiết của Tiểu Lý Tử.
Chu Thải không thấy rõ tình hình, bèn hỏi Tiểu Đặng Tử: "Tiếng đó... có phải của Tiểu Lý công công không?"
“Là Tiểu Lý công công.” Tiểu Đặng Tử hạ giọng, nói nhỏ: "Tiểu Lý công công đắc tội với vị trong kia, đang bị trừng phạt."
Tiểu Lý công công... kia chính là đại hồng nhân bên cạnh Hoàng đế!
Chu Thải nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu gối vốn đang đau đớn giờ càng mềm oặt, suýt chút nữa quỳ sụp xuống.
Chu Tốn... Nhẽ ra tên đó phải muốn sống không được, muốn chết không xong hay sao?
Chỉ trong một ngày... rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?!
"Hoàng thượng," Tiểu Đặng Tử từ ngoài cửa bước vào, khom lưng thưa, "Chu đại nhân tới, đang đợi ngoài điện. Bệ hạ xem có muốn triệu ngài ấy vào không ạ...?"
Chu Thải.
Ánh mắt của Chu Tốn tối tối.
Hoàng đế không nhận ra điều đó, chỉ thân thiết vỗ vai Chu Tốn, tùy tiện nói: "Ca ca kiếp này của ngươi tới rồi, muốn ra ngoài gặp hắn không?"
Chu Tốn lắc đầu.
Hoàng đế ngẫm nghĩ một chút, rồi bảo: “Ngươi cảm thấy mình liên lụy hắn nên không muốn gặp sao? Không sao, hắn sẽ không trách ngươi đâu. Nhân gian có câu, ‘trải qua hoạn nạn, huynh đệ vẫn còn, gặp nhau cười một cái là oán hận đều xí xóa” mà.”(*)
(*)Trích trong bài thơ của tác giả Lỗ Tấn
Chu Tốn nhìn thẳng vào Hoàng đế.
"Câu này là ngươi nói... hay đúng hơn là trích trong những bài viết về tình huynh đệ của ngươi," Hoàng đế chân thành vỗ vỗ vai Chu Tốn.
"Ta chưa từng nói qua lời này."