Editor: Mie
Kinh thành, Chu phủ.
Trong phủ, mọi người như kiến bò trên chảo nóng, ai nấy đều rối rắm lo lắng. Chu phụ ngồi trên ghế cũng không yên, thấy Chu mẫu bước vào liền tát bà một cái: "Đều do bà mà ra nông nỗi này!"
"Nương!" Đệ đệ của Chu Thải thấy mẫu thân bị đánh liền nhào tới: "Cha! Sao cha lại đánh nương!"
"Lúc trước đều là bà, là bà một hai phải đưa Lâm Yên ra điền trang, hại chết bà ta ở đó..." Chu phụ gầm lên, "Ta đã bảo bà nên giữ lại một chút tình người, nếu như mẫu thân nó vẫn còn ở Chu phủ, nó như nào có thể điên cuồng như vậy!"
"Ông còn không biết xấu hổ nói ta?!" Chu mẫu ôm mặt, nói như kẻ điên: "Năm xưa nếu không phải ông muốn lấy lòng Ngũ vương gia, đem đứa nghiệt chủng đó đi làm nam sủng... thì làm sao có chuyện ngày hôm nay!"
"Cha, nương!" Chu gia tiểu muội khóc lóc an ủi, "Chúng ta không phải đã đuổi Chu Tốn ra khỏi nhà rồi sao, dù hắn có làm chuyện gì thì cũng không liên quan đến chúng ta!"
"Hoàng gia nào có dễ đối phó như vậy!" Chu phụ hối hận đến ruột gan xoắn lại, "Tội nghiệt, đều là tội nghiệt..."
Chu gia trên dưới chìm trong mây đen mù sương, gia tộc trong mắt người khác nguyên bản xa hoa bậc nhất nay chẳng khác gì đám hạ lưu, cãi cọ rùm beng. Nếu những nhân gia xưa nay cùng họ giao hảo trông thấy, chỉ sợ sẽ sốc rớt răng hàm.
Tình hình này đã giằng co mấy ngày nay. Mấy ngày trước, Chu mẫu trong tối ngoài sáng khoe trước mọi người nhi tử sẽ dự cung yến với tư cách sủng thần thiên tử. Giữa những lời thổi phồng của đám quý phụ, bà còn ảo tưởng tương lai được phong tước làm cáo mệnh phu nhân.
Dù Lâm Yên có là chính thê của Chu phủ thì sao? Dù thời trẻ, Lâm Yên mọi thứ áp bà một đầu lại như thế nào? Rốt cuộc, Lâm Yến bị bệnh nặng ở thôn quê chết trong trận lũ quét, nhi tử còn thành đồ chơi trong tay kẻ khác. Còn bà đây, sẽ là cáo mệnh phu nhân, nhờ nhi tử một bước thăng quan tiến chức.
Ai ngờ đâu chỉ trong một đêm hết thảy đều thay đổi. Chu phủ bị Giáng Vệ bao vây, người trong nhà ai nấy đều hoảng sợ. Chu mẫu tìm mọi cách dò hỏi tin tức, thậm chí còn mang cả chiếc vòng ngọc quý giá yêu thích nhất ra hối lộ. Mãi sau một người trong Giáng Vệ mới không mặn không nhạt nói ra vài câu không rõ ràng: "Nhị công tử các ngươi trong cung phạm phải đại họa."
Chu mẫu không kịp tiếc vòng tay. Bà khóc la nói Chu Tốn đã bị đuổi khỏi nhà, cùng nhà mình không liên quan, nhưng Giáng Vệ không nghe. Con cái thì chỉ biết khóc nháo, Chu phụ chỉ biết tức giận mà đánh người... Chu gia trên dưới không ngày nào yên ổn, sắp không chịu nổi nữa!
"Đại ca! Bệ hạ thích đại ca nhất!" Chu tiểu muội nói, "Có đại ca ở đây, hoàng thượng sẽ không làm gì chúng ta đâu..."
Nàng nói thổi đến một tia hy vọng giữa tình cảnh tuyệt vong của Chu gia. Chu mẫu như thấy ánh sáng trong tuyệt vọng, khóc thút thít nói: "Đúng vậy, bệ hạ thích Thải ca nhi nhất, bệ hạ sẽ không bỏ mặc chúng ta!"
Chu phụ cũng tỏ vẻ vui mừng, Chu tiểu muội vì thế nói: "Ca ca, ca ca lúc này đang đâu vậy? Có ca ca, hoàng đế sẽ không làm hại chúng ta!"
"Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, đại ca không ở nhà, ngược lại không thấy bóng dáng đâu!" Chu tiểu đệ tức tối nói, xưa nay người luôn sùng kính đại ca, giờ phút này cũng đối Chu Thải sinh lòng oán hận: "Không biết đại ca đã đi đâu?"
"Ca ca các con chắc đang ở bên ngoài lo liệu cho chúng ta!" Chu mẫu trách mắng. Bà ôm lấy Chu tiểu muội, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng, "Thải ca nhi, con nhất định phải tranh khí cho nương đấy!"
Chu Thải, người mà cả Chu gia kỳ vọng, lúc này đang quỳ trước cổng hoàng cung.
Gạch dưới cổng cung thật cứng cũng thật lạnh.
"Chu đại nhân, ngài như thế này, hà tất phải khổ vậy." Tiểu thái giám quen biết thấy Chu Thải quỳ dưới cổng cung, bộ dáng lung lay sắp đổ, không khỏi thở dài, "Bệ hạ đang ở ngự thư phòng xét hỏi... người nọ. Ngài quỳ ở đây, e là..."
"Ngụy công công, không sao đâu." Chu Thải ngẩng mặt lên, khuôn mặt tái nhợt khẽ mỉm cười, "Là ta có lỗi với bệ hạ... Tuy rằng Chu Tốn đã bị trục xuất khỏi Chu gia, nhưng nếu ta quan tâm hắn hơn..."
Ngụy công công thở dài. Ông biết Chu Thải là người trên đầu quả tim hoàng đế, ngay cả khi hoàng đế nổi giận, chỉ có Chu Thải mới có thể khuyên lại. Ông cúi xuống, nói nhỏ với Chu Thải: "Chu đại nhân, nô gia xin nói thật, lần này e là khó mà giải quyết êm đẹp."
Chu Thải gượng cười: "Chỉ cần bệ hạ có thể nguôi giận, ta thế nào cũng được."
—Chỉ cần bệ hạ có thể nguôi giận. Chu Thải thầm nghĩ, lần này là do hắn ta sơ suất. Hắn ta tuyệt đối không thể để Chu Tốn ảnh hưởng đến tiền đồ của mình!
Mặc dù vậy trong lòng hắn vẫn vô cùng sợ hãi và lo lắng. Hắn vốn dựa vào tính kế, làm hoàng đế coi hắn như trân bảo... Nhưng hoàng đế xưa nay hỉ nộ vô thường, ngay cả hắn đôi lúc cũng cảm thấy gần vua như gần cọp. Liệu lần này có thể yên ổn được không?
Chu Tốn có bị thiên đao vạn quả thế nào hắn không quan tâm. Thậm chí cả Chu gia, hắn cũng không để ý... Vô luận thế nào, hắn hiện giờ quỳ gối ở đây chính là muốn dùng khổ nhục kế để hoàng đế thương tiếc và tha cho hắn!
Một cỗ xe ngựa dừng lại gần đó, thanh niên mặc áo tím từ trên xe bước xuống. Chu Thải nhìn thấy, mừng rỡ nói: "Dung Phần?"
Người đến chính là Ngũ vương gia. Khi nhìn thấy Chu Thải, liền sửng sốt: "Sao ngươi lại quỳ ở chỗ này?"
Chu Thải gượng cười. Ngũ vương gia lập tức hiểu ra điều gì, hắn nhíu mày, nghiến răng nói: "Tất cả là tại Chu Tốn, hắn như thế nào không thể biết điều!"
Ngũ vương gia là đệ đệ ruột của hoàng đế, lại bởi tài văn chương mà luôn được quan viên trong triều trọng vọng. Dù có chịu phạt, cũng chỉ bị nhẹ, nhưng Chu Thải không phải hoàng thân quốc thích, sẽ không giống thế.
Chu Thải khẽ nói: “Thỉnh Ngũ vương gia, thay đệ ấy cầu….cầu tình.”
Ngũ vương gia giật mình, một lúc sau chua xót nói: "A Thải, ngươi quá thiện lương... Hai huynh đệ các ngươi, một người quá thiện lương, một người mãi mãi không biết đủ."
Chu Thải cúi đầu, không nói lời nào. Ngũ vương gia cắn răng, như thể đã thông suốt điều gì: "Việc đã đến nước này, cầu tình cũng vô dụng. Hắn nếu đã muốn chết, chi bằng để hắn chết cho gọn gàng sạch sẽ! Ta chỉ là không rõ, hắn..."
Chưa nói hết lời, Chu Thải bỗng dưng mềm oặt, ngất xỉu!
Mọi người hốt hoảng la lên, cuống quít bấm huyệt nhân trung cho hắn. Một tiểu tư khóc lóc nói: "Chu đại nhân đã quỳ ở đây suốt một canh giờ rồi, hoàng thượng..."
Ngũ vương gia cắn răng, giật vạt áo: "Ta vào gặp hoàng huynh nói chuyện!"
"Vương gia đừng vội," Ngụy công công lau mồ hôi nói, "Tiểu Toàn Tử! Ngươi mau vào bẩm báo một tiếng!"
Mắt thấy Chu Thải ngất xỉu, Ngụy công công cũng thầm mắng trong lòng.
Ai mà trong cấm thành không biết Chu Thải Chu đại nhân là người hoàng thượng đặt trên đầu quả tim chứ! Hiện giờ hoàng đế đang nổi giận. Nhưng nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, đến khi hoàng đế nguôi giận, bọn họ – đám canh cửa cung – sẽ không tránh khỏi việc bị trách phạt!
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngụy công công cũng có chút oán trách. Chu Thải muốn quỳ thì quỳ ở đâu chẳng được, tại sao lại phải đến trước cửa cung này quỳ để hoàng thượng nhìn thấy chứ? Đúng là xui rủi!
Chu Thải với khuôn mặt tái nhợt từ từ tỉnh lại. Vừa tỉnh dậy, Chu Thải nói với giọng nghẹn ngào: "Hoàng thượng người..."
"Ngụy... Ngụy công công!"
Người được cử đi bẩm báo hoàng thượng, Tiểu Toàn Tử, nhanh chóng trở về!
Hảo gia hỏa, mau vậy sao? Nửa nén hương còn chưa đến nữa mà!
Hắn chỉ kịp ghé tai Ngụy công công nói một câu, Ngụy công công liền quay qua nói với Chu Thải: "Chu đại nhân, người nọ..."
"Người nọ làm sao?"
Ngũ vương gia so với Chu Thải còn sốt ruột hơn, hỏi lại.
"Bệ hạ... đã lệnh cho người đè chuyện này xuống. Đưa người ra khỏi ngự thư phòng, hoàn toàn không chút tổn hại."
Ngụy công công nói xong, chính mình cũng ngỡ ngàng.
Đưa ra ngoài rồi?
Hai người bên ngoài đều sững sờ, Ngũ vương gia bèn nói: "Hoàng huynh tính cách bạo ngược, nếu trực tiếp xử tử tại chỗ thì có lẽ đã xong chuyện. Nhưng giờ hoàng huynh lại tha hắn, e rằng..."
E rằng sẽ ngày đêm tra tấn người nọ cho đến khi nguôi giận. Đến lúc đó, Chu Tốn chỉ sợ một khối da hoàn chỉnh cũng chả còn, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Ngũ vương gia chưa nói hết, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng. Chu Thải nghe vậy, mặt trắng bệch, lảo đảo: "Bệ hạ ngài ấy..."
"Hoàng huynh đã đè chuyện này xuống, tức là không muốn ảnh hưởng đến Chu phủ." Ngũ vương gia an ủi, "Ngươi có thể yên tâm... Còn về Chu Tốn."
Hắn dừng lại một chút, cuối cùng nói: "Đã làm ra chuyện như vậy, cũng nên trả giá đại giới."
Chu Thải cắn môi, gật đầu.
Một vài gia nhân đỡ Chu Thải đứng lên. Chu Thải đã quỳ quá lâu, máu đầu gối không lưu thông, đến khi đứng dậy mới cảm thấy đau nhức, sợ là mấy ngày cũng không khỏi. Dù tự ngược như vậy nhưng nghĩ Chu phủ đã thoát nạn, tuy hoàng đế không ra gặp hắn thì trong lòng vẫn có chút an ủi.
Khổ nhục kế quả nhiên hữu dụng! Nhìn đi, chỉ cần hoàng thượng nghe tin hắn hôn mê, rồi chỉ vài câu hắn nói đã buông tha cho Chu phủ không phải sao!
Bản thân được an toàn, Chu Thải liền có tâm trí nghĩ đến chuyện khác. Chỉ cần nghĩ lúc này Chu Tốn đang chịu cực hình, dù đầu gối đau nhức như muốn nứt ra, trong lòng Chu Thải vẫn thấy hả hê đôi chút.
Cùng lúc đó, trước cửa cung.
Ngụy công công nhìn theo Chu gia xe ngựa đang dần khuất bóng, cảm thán: "Bệ hạ tha cho Chu gia nhanh thật, thế gian này ai được Hoàng đế như Chu đại nhân chứ."
Ông tấm tắc vài câu, lại thấy Tiểu Toàn Tử đứng bên cạnh với vẻ mặt muốn nói lại thôi.
"Muốn nói gì thì nói mau đi." Ngụy công công vỗ nhẹ vào người hắn.
"Ngụy công công, có cái này..." Tiểu Toàn Tử cũng hơi ngơ ngác, "Vừa rồi tiểu nhân còn chưa kịp vào ngự thư phòng bẩm báo, thì tội nhân... đã được thả ra rồi ạ!"
Ngụy công công ngẩn người, Tiểu Toàn Tử lại nói tiếp: "Tiểu nhân còn nhìn thấy Tiểu Lý Tử dẫn tội nhân đi về hướng... Trường Lạc cung..."
Trường Lạc cung?! Ngụy công công kinh ngạc, đó chẳng phải là nơi ở của sủng phi tiên đế sao?!
...
"Đã bảo ngươi xoa bóp tử tế vào." Trên xe ngựa, Chu Thải không ngần ngại đá vào gia nhân một cái, còn gì cái vẻ thiện lành yếu đuối như trước mặt Ngũ vương gia nữa.
Gia nhân lẩm bẩm đáp. Chu Thải ngồi trên xe, nghĩ đến cảnh Chu Tốn bị hoàng đế tra tấn đến không ra hình ra dạng, nụ cười méo mó của hắn gần như trào ra khỏi khóe miệng.
Dù đầu gối đã đau nhức tưởng như sắp phế đi.
Trong khi Chu Thải đang cắn răng chịu đau và bôi thuốc, thì lúc này đây Chu Tốn lại đang vẻ mặt mộng bức ngồi ghế nhung tơ vàng mềm mịn.
Sau khi hoàng đế lệnh mở trói, Chu Tốn đã bị mười mấy cung nhân dẫn đến Trường Lạc cung – cung gần với Dưỡng Tâm điện nhất. Trường Lạc cung vốn là nơi ở của sủng phi tiên đế, với lối kiến trúc hết sức xa hoa. Sau khi tiên đế băng hà vì lao lực, sủng phi cũng theo tiên đế mà đi, Trường Lạc cung từ đó đến nay vẫn luôn để trống.
Người dẫn đầu đám cung nhân là thái giám thân cận của hoàng đế, Tiểu Lý Tử. Sau khi nhìn chằm chằm mặt Chu Tốn một hồi, Tiểu Lý Tử bỗng như bừng tỉnh, vỗ tay đôm đốp, vội vàng lệnh người chuẩn bị bồn tắm bằng cẩm thạch trắng, trước tiên đưa Chu Tốn đi tắm rửa.
"Tiểu Lý công công anh minh!" Lúc Chu Tốn bị lôi đi, y còn nghe thấy tiếng một tiểu thái giám khác nói, " Tiểu Lý công công đúng là người hiểu hoàng thượng nhất!"
Tiểu Lý Tử nghe vậy, nở nụ cười đắc ý.