Editor: Mie
“Bệ hạ nói gì?”
Chu Tốn không thể hiểu được nhìn Hoàng đế, Hoàng đế cũng nhìn y với ánh mắt tương tự.
Hoàng đế dường như càng thêm bối rối. Sau một lúc suy nghĩ, lại nói: “H He Li Be B?”
Chu Tốn: ?
Thanh Hải… Ly Bì Bồng?
Y nghe không hiểu Hoàng đế nói gì. Những lời này không giống một câu thơ, mà nghe như tiếng lóng hơn. Hoàng đế đi vòng quanh y hai lần, gãi đầu rồi nói câu thứ ba: “Nếu ngươi không biết cái đó, vậy… thú một sừng đối với gì?”
Chu Tốn theo phản xạ đáp: “Bình ngư.”(*)
(*)Bình ngư: Cá bơn
Hoàng đế: “Giá của cái áo sơ mi là?”
Chu Tốn: “...?”
Hoàng đế: “Tứ đại danh tác(*) là gì... không, người bị Gia Cát Lượng mắng chết là ai?”
(*)Tứ đại danh tác: bốn tác phẩm nổi tiếng
Chu Tốn: “...Vương Lãng?”
Chu Tốn vẫn mờ mịt không biết chuyện gì đang xảy ra. Hoàng đế nhìn như nhất thời cao hứng kiểm tra kiến thức văn hóa của y. Sau khi hỏi thêm vài câu, Hoàng đế đột nhiên vỗ tay, buồn bực nói: “Đồng hương, đúng là đồng hương rồi, ngươi biết cả câu nói nổi tiếng của Lỗ Tấn, sao lại không biết câu hỏi thi đại học? Chẳng lẽ ngươi là học sinh tiểu học trước khi xuyên qua đây?”
Chu Tốn càng không hiểu Hoàng đế đang nói gì. Vốn dĩ y cho rằng hoàng đế đang thử y. Nhưng mặt mày hoàng đế nhíu chặt, sắc mặt thâm trầm, giống như đau đầu về một bí mật kinh thiên nào đó.
Hoàng đế vẫn đang trầm tư, nhưng Chu Tốn đã quỳ trên mặt đất quá lâu rồi.
Kể từ ngày ám sát, y bị kéo thẳng vào ngục tối, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, cơ thể đầy vết thương. Giờ lại phải quỳ trong ngự thư phòng quá lâu, y gần như không thể chịu đựng nổi nữa.
Trong cơn mơ màng, y lảo đảo ngã sang một bên.
“Xoạt!”
Tay áo của y liền lúc này bị kéo lên, để lộ một vết bỏng màu đỏ nhạt trên cánh tay trái.
— Đó là một vết sẹo cũ từ lâu, đã mờ đi nhiều, nhưng vẫn còn dấu vết.
Hoàng đế khi nhìn thấy hình dạng quen thuộc của vết sẹo, toàn thân lập tức run rẩy.
Hắn bước nhanh tới, nắm chặt cánh tay Chu Tốn: “Vết... vết sẹo này…”
Sẹo?
Chu Tốn nhìn xuống cánh tay mình, làn da trắng nhợt của y có một vết sẹo đỏ nhạt.
Đó là do một đứa trẻ trong Chu gia đã đổ nước nóng lên cánh tay y từ khi còn nhỏ...
“Là thật lâu về trước, một hài tử không không hiểu chuyện làm phỏng lên...”
Bàn tay đang nắm cổ tay y bắt đầu run rẩy. Hoàng đế mấp máy môi, vừa định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy mắt cá chân lộ ra của Chu Tốn.
“Đây… đây là gì?!” Hoàng đế kinh hãi thốt lên, “Đây là... từ khi ngươi xuất xưởng đã có sao?”
Xuất xưởng? Là đang chỉ… vết bớt khi sinh ra sao?
Chu Tốn nhìn theo ánh mắt của Hoàng đế, mắt cá chân y có một vết bớt nhạt.
Y gian nan gật đầu.
“Ngươi có thể trích dẫn câu nói trong ‘Tưởng niệm Lưu Hòa Trân quân,’ biết cả lời trong ‘Tái Biệt Kháng Kiều,’(Kháng Kiều: Cambridge, Anh) trên người lại có vết mực in lỗi, vết mực đỏ ta vô tình đổ lên sách...” Hoàng đế càng nói, càng tỏ vẻ kinh hãi, “Vụ Kinh Kha ám sát Tần Vương... trời ạ, cũng là một trong những đầu sách đó! Ngươi lấy linh cảm từ nó... Ngươi…”
Chu Tốn: ?
Y hoàn toàn không hiểu Hoàng đế đang nói gì. Nhưng Hoàng đế lại gấp gáp hỏi y: “Ngươi… ngươi có từng quen một bảo mẫu tên Đại Diêm Hà không?”
Chu Tốn suy nghĩ một lát: “Lúc ta còn bé, có một a di ở phụ cận, đúng là tên Yến Hà...”
Hoàng đế run rẩy: “Sống ở phụ cận nhà ngươi?”
Chu Tốn gật đầu.
“Ngươi…” Hoàng đế nửa ngày mới thốt lên một giọng điệu như muốn khóc không ra nước mắt, “Chẳng lẽ ngươi còn có nhũ danh kêu... sách ngữ văn?!”
Chu Tốn sửng sốt một lúc: “Sao bệ hạ biết tự của ta là Úc Văn?”
Chu Tốn không biết bằng cách nào Hoàng đế lại biết được tên tự của mình.
Năm xưa y được đặt tên là “Tốn” tức là “Tốn” (thua kém) ba phần so với đích huynh, thu liễm mình lại, không đến mức bị nhắm vào.
Mẫu thân y vốn là tiểu thư thư thương thế gia, tri thư lễ nghĩa, nếu không phải phụ thân bà bị vu oan, vốn nên làm chính thất. Mẫu thân ban đầu đặt tên cho y là Chu Phỉ, “Phỉ” trong “văn tài phỉ nhiên” (tài văn chương xuất chúng)
Sau khi bái nhập môn hạ, tiên sinh cũng đặt tự cho y “Úc Văn” gần âm “Văn chương”, hy vọng y có thể dùng văn làm đạo, ít quản ưu phiền tại gia.
Chỉ là về sau, nguyện vọng của tiên sinh không thành. Chu Tốn vào nhầm vương phủ, bị Ngũ vương gia đổi tên thành Thải Ngọc, “Thải” trong tên Chu Thải, từ đó không ai gọi y là Chu Tốn, cũng không ai gọi y là Chu Úc Văn nữa.
Hoàng đế làm thế nào biết được tên Chu Tốn, làm thế nào biết được tên tự của y?
“Bốp!”
Chu Tốn hoảng sợ, trơ mắt nhìn Hoàng đế tự tát mình một cái!
“Xuyên không làm Hoàng đế, kết giao với nhiều văn hào(*), nói cười vui vẻ, cưới một lão bà xinh đẹp như minh tinh điện ảnh…” Chu Tốn thấy Hoàng đế hoảng hốt mà sờ lên mặt mình, “Ta đang mơ sao? Văn hào, sách ngữ văn... Trong sách ngữ văn, có nhiều văn hào... Đúng rồi, sách ngữ văn…”
(*)Văn hào: Nhà văn lớn
Chu Tốn: ???
Hoàng đế đột nhiên quay phắt lại, nhìn chằm chằm y như thể nhìn một sinh vật đến từ hành tinh khác.
“Dù sao sách ngữ văn cũng sẽ không hóa thành tinh đến giết ngươi, sau khi lập quốc không thành tinh...” Chu Tốn nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Hoàng đế, “Đây… chẳng phải là trước khi lập quốc sao? Đây có phải là trừng phạt của sách ngữ văn không?! Tỉnh lại, ám sát, sách ngữ văn…Miệng tiện, này thì miệng tiện!”
Chu Tốn:?
Hoàng đế cau mày như bánh quai chèo, như đang đấu tranh xem phải phản ứng thế nào.
“Vậy…” Hoàng đế run rẩy, nói ra câu cuối cùng, “Ta hỏi một vấn đề cuối… ngươi là… cả cuốn sách hóa thành tinh? Hay chỉ là những trang bị hỏng nặng nhất?”
Chu Tốn: ?
Bệ hạ nói vậy là có ý gì?
“Tên của ngươi...” Hoàng đế run rẩy, “Đợi đã, tên của ngươi, Tốn... Là mệnh, mệnh bất công đã sai ngươi tới sao?”
Chu Tốn: ???
“Bịch!”
Một tiếng vang lớn lên khiến Chu Tốn trợn tròn mắt. Hoàng đế anh tuấn đột nhiên quỳ xuống trước mặt y.
“Tiên sinh!!” Hoàng đế hướng y bái lạy, gương mặt đầy sợ hãi, “Ta biết sai rồi!!”
Chu Tốn: ???
“Ta không nên, không nên đem tiên sinh… Người đâu!” Hoàng đế đứng dậy, hô to ra ngoài ngự thư phòng, mấy Giáng Vệ lập tức hối hả tiến vào, “Mau... mau cởi trói cho vị tráng sĩ này!”
Lời này của hoàng đế không thể hiểu được, nhóm Giáng Vệ trợn mắt há hốc mồm, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám nhúc nhích.
Này, này là chuyện gì?
Chuyện cung yến và an nguy của hoàng đế vốn được giữ kín như bưng, không ai biết rõ nội tình, nhưng họ biết.
Người đang quỳ trong Ngự Thư Phòng… đã phạm phải tội lớn mà đến họ cũng không dám nói ra!
Hoàng đế xưa nay hỉ nộ vô thường. Họ đều nghĩ người này vào ngự thư phòng, nếu không bị giết chết thì cũng phải bị lột da sống. Bọn họ đã sớm chuẩn bị đi nhặt xác, nhưng…
Nhưng sao tự nhiên lại ra lệnh cởi trói?
“Như thế nào? Lời của trẫm không còn tác dụng nữa?” Hoàng đế lạnh lùng nói. Khuôn mặt hoàng đế vốn anh tuấn lại đầy uy nghiêm, khí thế áp chế cơn giận khiến bách quan phải cúi đầu quỳ xuống, “Trẫm lệnh các ngươi cởi trói cho y!”
Nhóm Giáng Vệ vội vã tiến lên.
Dây trói trên người Chu Tốn được tháo ra, y đứng trong ngự thư phòng, mơ màng, không hiểu xảy ra chuyện gì.
Một nén hương trước, y còn ở bờ vực sống chết; một nén hương sau, hoàng đế đã nắm lấy tay y, bái y hai cái: “Cái kia... hồi trước không nhận ra ngài, ta không biết ngài thật sự có thể thành tinh. Nếu biết sớm, sao ta dám mạo phạm ngài… xin ngài rộng lượng bỏ qua, bỏ qua cho.”
Chu Tốn bị hoàng đế nắm tay, lúng túng như mèo rơi vào bầy chó. Một lúc lâu sau, y mới cứng đờ thốt ra được một câu: “Bệ hạ... trước đây từng nghe qua ta sao?”
Nghe y vừa hỏi, hoàng đế lắp bắp: “Cái này... thanh danh tiên sinh truyền xa, từ nhỏ trẫm đã đọc... đọc nhiều bài văn của tiên sinh… hoặc là của vị tiên sinh nào có liên quan đến hóa thân của ngài…”
Chu Tốn:...
Y tự động xem nhẹ mấy từ kỳ quái đó.
Hoàng đế thấy sắc mặt của y kỳ lạ, liền vội bổ sung: “Có lẽ tiên sinh không biết, vãn bối đã có mười hai năm giao tình với ngài! Không chỉ đọc, trẫm còn thuộc lòng rất nhiều bài của tiên sinh!”
Chu Tốn:...
Khi còn ở Giang Châu, dù phải sống dưới cái bóng của Chu Thải, nhưng y cũng từng là tài tử nổi danh một thời. Chu Thải nhờ quan hệ thân thích mà vào kinh, bái nhập danh sư. Nhân lúc đối phương không ở, y mới có được khoảng thời gian tương đối nhẹ nhàng và cũng viết ra vài bài văn được người đời ca ngợi.
Nhưng không ngờ những bài văn khi đó lại đến tai hoàng đế?
Mười hai năm trước... Mười hai năm trước y mới bảy tuổi, vậy lúc bảy tuổi y đã gặp hoàng thượng?
Hoàng đế lôi kéo tay y, nói điều gì đó, Chu Tốn lại không nghe rõ. Y không biết nên vui hay buồn.
Chẳng lẽ chính những bài văn năm xưa của y đã khiến hoàng đế động lòng mến tài, nên mới tha cho y một mạng?
Y cuối cùng vẫn là lựa chọn trầm mặc.
Lưu lạc mấy năm nay trong vương phủ, y gần như đã quên mất con người mình khi còn ở Giang Châu. Thiếu niên khí phách, đàm tiếu phong lưu, tay cầm quạt lông, đầu đội khăn gấm... Vậy mà trên đời này vẫn có người nhớ những chuyện mà chính y đã quên?
Lòng y nhất thời ngổn ngang trăm mối.
“Ngài trông tàn tạ quá!” Hoàng đế hết nhìn trái rồi nhìn phải y, rồi quay sang đám hạ nhân: “Sao các ngươi lại để tiên sinh chật vật thành ra thế này? Mau dẫn tiên sinh xuống dưới, rửa mặt chải đầu chăm sóc cho cẩn thận. Còn bữa ăn... cái gì thịt cá sơn trân hải vị, dọn hết lên!"
Chu Tốn:?
Không biết tại sao, y cảm thấy ánh mắt hoàng đế nhìn mình có chút gì đó cẩn thận, kinh sợ cùng...
Kính trọng?
Nhóm Giáng Vệ vẫn còn sững sờ, hoàng đế lại quát: “Không nghe trẫm nói gì sao?!”
Chỉ huy sứ Giáng Vệ trước đó áp giải Chu Tốn bước lên: “Bệ hạ, chuyện ám sát...”
“Là hiểu lầm, hiểu lầm, làm nhiều việc bất nghĩa... ài.” Hoàng đế xua tay, cười gượng, “Trẫm và tiên sinh chỉ đùa giỡn thôi.”
Chỉ huy sứ Giáng Vệ:...
“Bệ hạ!” Chỉ huy sứ nói: “Không thể trọng sắc khinh quốc…”
“Cái gì gọi là trọng sắc khinh quốc?!” Lông mày hoàng đế nhướng lên, “Đây không phải trọng sắc khinh quốc! Đây gọi là... gọi là... Ngươi có biết thân phận của y không?! Thôi khỏi… ngươi sao biết được.”
Hắn gãi đầu, nói mang theo lực đạo: “Việc cấp bách của trẫm là: một sinh tồn, hai ấm no, ba phát triển. Đây gọi là giữ lại hạt giống văn hóa! Còn y… là một nhân tài kiệt xuất, là tinh hoa hội tụ, giá trị của y... không chỉ là 100 phân quan trọng mà là 150 phân quan trọng!”
Nói xong, hoàng đế liếc nhìn Chu Tốn một cái, cẩn thận mà cười cười. Chu Tốn không hiểu sao thấy biểu tình hoàng đế có chút ngốc nghếch, tội nghiệp…
Lấy lòng, áy náy cùng kính sợ?
Hoàng đế đây...đống biểu tình này là sao?
Chỉ huy sứ Giáng Vệ: ...
“Đừng nói nhảm nữa, mau đưa tiên sinh đi chăm sóc cho cẩn thận.” Hoàng đế vẫy vẫy tay, quay sang thái giám bên cạnh: “Tiểu Lý Tử, ngươi an bài cẩn thận, tuyệt đối, tuyệt đối đừng để xảy ra sơ sót!”
Chu Tốn trong lúc mê mang bị các thái giám dẫn đi. Cho đến lúc này, y vẫn không hiểu tại sao chỉ trong một khắc, vận mệnh y đột nhiên xoay chuyển.
Điều duy nhất y hiểu rõ...
Hình như... y sắp được tự do?
Vừa bước chân qua ngưỡng cửa ngự thư phòng, Chu Tốn đã nghe thấy tiếng hoàng đế dặn dò thái giám: "Sửa soạn cho y cẩn thận, chạng vạng đưa y đến Dưỡng Tâm Điện… tới dạ đàm."
Dạ đàm?
Chu Tốn nhất thời bối rối.
Hoàng đế hắn….rốt cuộc muốn làm gì?