Trọng Sinh: Trưởng Công Chúa Ép Gả Thái Phó

Chương 5: Tam công chúa muốn gả chồng


1 tháng

trướctiếp

Nụ cười của Nghi Loan không hề giảm đi nhưng mày lại nhướn lên nói: "Tiểu đệ, chẳng lẽ trước đây ta đối xử không tốt với đệ hay sao?"

Thiếu Đế nghẹn lại: "Cũng không phải là như vậy... A tỷ đối với trẫm tốt lắm." Thế cho nên cả tuổi thơ của hắn đều bị bao phủ bởi cái bóng của vị tỷ tỷ ruột thịt này.

Chân mày Nghi Loan trở về vị trí ban đầu: “Dù sao chúng ta cũng là tỷ đệ thân thích, ta sẽ chăm sóc đệ thật tốt.”

Thiếu Đế chậm chạm gật đầu, không thể phủ nhận là dưới sự chăm sóc của a tỷ hắn có một chỗ dựa vững chắc, tính khí của hắn cũng không dễ dàng kiềm chế, nhưng bởi vì còn nhỏ cho nên càng ương bướng thì càng phải sửa trị hắn. Hơn nữa từ sau khi a nương qua đời, hắn thường xuyên bị đường huynh, biểu huynh trong Điện Hoa Quang ức hiếp, mỗi lần như vậy, a tỷ luôn vô cớ đàn áp hắn lại bắt đầu bảo vệ hắn quyết liệt. Theo lời nàng nói, đệ đệ của nàng chỉ có thể để mình nàng bắt nạt, nếu có ai dám lớn tiếng với hắn, nàng sẽ đánh người đó cho đến khi người đó không nói ra tiếng được nữa.

Vị thân tỷ dũng mãnh đánh đâu thắng đó ở Điện Hoa Quang không gì có thể cản nổi, có đôi khi hắn không khỏi cảm thấy thân phận công chúa đã vây khốn a tỷ của hắn, thật sự là tổn thất lớn của Tây Lăng khi không để nàng đích thân ra trận tiêu diệt kẻ địch bằng tài năng của nàng.

Tỷ tỷ của hắn luôn tin rằng những người đó có vấn đề, nàng sẽ không bao giờ tự kiểm điểm bản thân, sau này dù là vì hắn bị đối xử tệ hay là vì hắn khiêu khích người khác trước, tỷ tỷ của hắn cũng sẽ đánh gục bọn họ bất kể lý do gì. Cuối cùng, không còn ai dám làm gây khó dễ với hắn nữa, cũng không phải trải qua thời khắc đen tối nhất trước khi trở thành vua của một nước.

Bây giờ a tỷ hắn còn nghiêm túc nói sẽ đối xử tốt với hắn, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, gần như mất bình tĩnh. Nhưng hắn là hoàng đế, mỗi lời nói và cử chỉ đều là hình mẫu cho người dân Tây Lăng nên hắn đành phải kiềm lại sự cảm động, giả vờ dáng vẻ bình đạm không quan tâm.

Sau khi hắng giọng, Thiếu Đế chắp tay nói: "Trẫm còn có việc quan trọng phải làm, đi về trước, ngày mai đi học a tỷ không nên đến lớp muộn nữa."

Nghi Loan nói: “Tên tâm đi, ta sẽ nhớ kỹ.”

Sau khi nhìn Thiếu Đế rời đi, nàng quay đầu lại nhìn, Thế tử Lăng Vương đang vội vàng thu dọn hộp sách dừng lại, có chút kinh hãi giải thích: "Ta... Ta không có ý gì khác, ta chỉ muốn chia sẻ nỗi lo lắng của Thái phó, trở thành một học trò giỏi mà thôi."

Nghi Loan đứng dậy bước tới: “Muốn trở thành một học trò giỏi, việc học tập tiến bộ là quan trọng nhất, khôn ngoan nhận biết người khác của ngươi nghe xong khiến cả chó cũng phải lắc đầu, e rằng đời này khó có thể trở thành một học trò giỏi."

Thế tử Lăng Vương nhìn nàng đi đến chỗ hắn, chân không khỏi lùi lại nửa bước, giơ một tay lên trước mặt nàng, mạnh mẽ nói lời nhận tội: "Lần này là ta có lỗi với ngươi, sau này có cơ hội ta sẽ bồi thường cho ngươi."

Trước đây, Nghi Loan rất coi thường loại đền bù nhẹ dạ này, nàng là trưởng công chúa, chẳng thiếu thứ gì. Nhưng thời gian trôi qua, phải trải qua nhiều gian khổ hơn, nàng phát hiện ra rằng những ân tình này ​​đều đáng để sử dụng khi cần thiết. (TY T)

Nhìn kỹ Thế tử Lăng Vương, khuôn mặt quen thuộc của hắn không có gì nổi bật nhưng trong số nhiều người Lý gia, hắn dường như là một sự tồn tại đặc biệt. Mẫu thân của hắn là trưởng nữ của Bành Chiêu Vương, bà gả cho một vị quận mã có chiến công hiển hách, quận mã lập được chiến công phi thường trong trận chiến Bá Thủy, được phong vương khác họ, hắn cũng nhờ vào mối quan hệ này để có thể vào học phủ đứng đầu Tây Lăng.

"Biểu huynh." Nghi Loan đổi giọng điệu nhẹ nhàng nói với hắn: "Ta có một câu hỏi muốn hỏi huynh."

Trong lòng Thế tử Lăng Vương đập thình thịch, bình thường nàng chưa bao giờ gọi hắn là biểu huynh, Ninh Thiếu Vân lớn tuổi hơn nàng nhưng từ trước đến nay nàng không hề biết người trên kẻ dưới. Hôm nay thái độ lại khác thường đến vậy, có lý do để hắn nghĩ rằng đây là chồn đến nhà gà chúc tết, nghĩ đến như vậy hắn càng cảm thấy bất an, lắp bắp nói: "Ngươi... Ngươi muốn hỏi cái gì?"

Trước đó trong lớp học, Nghi Loan đã nhanh chóng sắp xếp lại khoảng thời gian một chút, năm đầu tiên của Chương Hòa, đại công chúa xuất giá, mùa xuân năm thứ hai, nhị công chúa cũng tuyển phò mã, nàng trở thành con quỷ xui xẻo độc nhất vô nhị. Nhưng nếu bản thân nàng cũng xuất giá thì sao? Cũng không thể để một công chúa đã xuất giá đi hòa thân được! Cho nên cách tốt nhất là nàng phải gả ra ngoài càng sớm càng tốt, bất kể đối phương là người mù hay là mặt rỗ, chỉ cần người đó có thể cưới nàng là được.

Hơn nữa, Ninh Thiếu Vân tuy có chút bất tài nhưng gia thế không tệ, dung mạo cũng không tệ. Cùng lắm thì nàng có thể đợi cho đến khi họ thoát khỏi kiếp nạn này rồi mới hòa ly với nhau, nàng sẽ tự mình giải quyết, cưới cho hắn một thê tử hoàn mỹ là được.

Sau khi thu xếp xong, Nghi Loan làm ra vẻ mặt ôn hòa, ngượng ngùng nhìn hắn một cái, nói: "Biểu huynh, huynh được mai mối chưa? Nếu chưa thì ta có một người muốn tiến cử với huynh."

Liệt tổ liệt tông thương xót, bầu trời của Ninh Thiếu Vân lại sắp sụp đổ rồi, hắn không ngờ rằng chỉ phản bội nàng một lúc, nàng lại có thể nghĩ ra mưu kế ác độc như vậy để trả thù hắn.

Hắn không biết người nàng muốn nói đến là ai nhưng chỉ dựa vào điểm nàng là người mai mối đã khiến hắn cảm thấy trước mắt tối sầm, thậm chí cũng không dám nghĩ đến tương lai sau này.

Nghi Loan chăm chú nhìn hắn một lúc lâu cảm thấy rất kinh ngạc, hóa ra trên đời thật sự có người tâm tình tốt xấu gì cũng đều thể hiện ra trên mặt.

Mặt của Thế tử Lăng Vương là khuôn mặt biến đổi màu sắc nhất mà nàng từng thấy, nó chuyển từ trắng sang đỏ rồi từ đỏ sang xanh. Mỗi khoảnh khắc đều có những điều ngạc nhiên mới, nàng cũng có thể nhìn ra hai câu nói ngắn ngủi này thực sự khiến hắn cảm thấy kinh hãi, đến tột cùng là do lá gan của hắn quá nhỏ hay là do nàng quá nổi danh.

Nhưng tốt nhất là không nên châm chọc tâm tình xấu hổ này của hắn, nàng cảm thấy nên nhường nhịn nhau một bước, cho nên liền giả vờ như không biết, cười nói: “Biểu huynh, đừng ngại ngùng, nam lớn lấy thê, nữ lớn gả phu, huynh mười chín tuổi rồi, cũng đã đến lúc tính đến chuyện thành thân."

Nghi Phương nghe thế thì tò mò đi tới, quay lại hỏi Nghi Loan: "Muội mai mối cho ai thế? Ta có quen biết không?"

Nghi Loan cười nhếch mép: "Làm mai mối cho ai không quan trọng, quan trọng là... Đến tột cùng là biểu huynh đã hứa hôn hay chưa."

Nói đến chuyện này, luôn có người tràn đầy sự thích thú: "Chưa đâu, năm nay đạo trưởng Thái Cực Quan sẽ lập tế đàn, Thiếu Vân được mời đến tế đàn cầu thần."

Với lời tuyên bố như vậy, Thế tử Lăng Vương gần như muốn té xỉu, mặt đỏ bừng quay người lại đấm người nói nhiều hai cái: "Câm miệng, câm miệng! Không nói lời nào cũng không ai nói ngươi câm đâu!"

Có một yêu cầu trong khi cầu thần của Thái Cực Quan, cần phải là nam tử trong trắng có xuất thân minh bạch, người bình thường cũng không có cơ hội này. Nhưng tin tức này cũng thu hút ánh mắt đồng cảm của hai tỷ muội Nghi Loan, Nghi Hoàng nói: "Thiếu Vân, Sao năm nay lại đến ngươi thế? Ta nhớ đã ba năm liên tiếp ngươi được mời rồi..."

Ba năm mà thân thể vẫn trong trắng, gia giáo của Lăng Vương gia quả nhiên rất nghiêm khắc.

Mọi người đang bận cười nhạo hắn nhưng Nghi Loan đã nhận được câu trả lời thỏa đáng. Trước đây nàng không quan tâm đến Thái Cực Quan hay Ninh Thiếu Vân, không ngờ bây giờ nàng để ý lại phát hiện hắn luôn giữ mình trong sạch, cho nên sự không nghĩa khí cùng với mưu mẹo của hắn đều có thể tha thứ được.

Ninh Thiếu Vân cảm thấy như có một cái gai nhọn đâm vào lưng hắn, hoảng sợ cố gắng nói thêm: "Tình hình sẽ thay đổi trước khi ngày đó đến, ai nói ta nhất định sẽ đi!"

Hắn không đi cũng không quan trọng, điều đó cũng không gây trở ngại việc hắn chiêu cáo với cả thiên hạ rằng hắn vẫn còn trong trắng, Nghi Loan nghiêm túc nói: “Nếu đã như thế thì biểu huynh càng phải xứng đáng với một cô nương tốt, ta hỏi huynh, huynh thích ăn điểm tâm gì? Trong cung ta có một vị đầu bếp vô cùng tài giỏi, để hắn đốt lửa làm điểm tâm cho huynh ăn có được không?"

Da đầu Ninh Thiếu Vân tê dại, sợ hãi hỏi: "Tam công chúa, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?"

Vẻ mặt Nghi Loan vô tội, buông tay nói: "Ta có thể làm cái gì chứ, ta chỉ muốn đối tốt với biểu huynh mà thôi, đối xử tốt với mọi người xung quanh ta."

Ngay khi nàng nói lời này, mọi người đều xoa mũi giải tán.

Đại tỷ vẫn bảo vệ nàng, lo lắng hỏi: “Nghi Loan, muội có chỗ nào cảm thấy không khỏe hay sao? Nếu cảm thấy có gì không ổn thì nhất định phải gọi thái y đến xem, không được giấu bệnh, sợ thầy thuốc mà không điều trị."

Nhìn đi, đây là thái độ của người thân và người cùng lớp đối với nàng, có lẽ trước đây nàng bảo vệ Văn Dự quá mức, thế cho nên bây giờ nàng muốn thay đổi nhưng vẫn khiến bọn họ tránh xa.

Nghi Loan chỉ có thể trả lời mơ hồ: “Ta không có bệnh, ta rất khỏe.”

Bỗng nàng nghĩ đến cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc giữa Nghi Phượng cùng với phò mã một năm sau đó, nàng lại bắt đầu lo lắng, kéo tay Nghi Phượng hỏi: "Tỷ tỷ, gần đây tỷ có hòa hợp với phò mã không? Hắn đối xử với tỷ có tốt hay không?"

Ánh mắt Nghi Phượng trở nên mờ mịt, nàng không thể biết trước được nhưng cho đến nay nàng ấy vẫn cảm thấy vừa lòng với mọi thứ: "Phò mã rất tốt với ta... Nghi Loan, rốt cuộc là muội bị sao vậy?"

Nghi Hoàng đã thu dọn hộp sách xong, trước khi rời đi còn thản nhiên xen vào một câu: "Các ngươi thực sự rất kỳ lạ, đối xử với các ngươi tốt một chút, tại sao lại hoảng sợ như vậy." Một bên lại nói "Này" với Thế tử Lăng Vương: "Thiếu Vân, nếu ngươi chưa hứa hôn thì tại sao không cân nhắc đến Tam công chúa."

Nghi Hoàng vốn là người như vậy, ăn nói nhanh nhẹn, sát phạt quyết đoán, không giống như Nghi Phượng, tính tình giống mẫu thân Hồ Đức Phi của nàng, mặc dù phần lớn thời gian không vui vẻ cho lắm nhưng nàng ấy lại thấu đáo hơn bất kỳ ai khác trong những thời điểm quan trọng.

Ninh Thiếu Vân sợ đến tê lưỡi: "Đây không phải là chuyện vui đùa đâu."

Nghi Hoàng cười khúc khích nói: "Ta khuyên ngươi nên thức thời một chút."

Nghi Loan không nói gì nữa, chỉ nheo mắt nhìn hắn.

Ninh Thiếu Vân đương nhiên biết sự lợi hại của Nghi Loan cho nên sau khi cân nhắc lợi hại một lúc, hắn khó khăn nói: "Ta rất thích ăn điểm tâm hỏa nhung."

Thích ăn là tốt rồi, Nghi Loan gật đầu: "Vậy biểu huynh chờ một chút, lát nữa ta sẽ đích thân đưa cho ngươi."

Thật ra, hắn vẫn cho rằng việc cầu thần ở tế đàn không xấu gì cả, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng việc giữ thân mình sạch sẽ lại thu hút những con mắt tò mò, cho nên hắn chật vật trốn khỏi Điện Hoa Quang cùng với thư đồng, vừa đi vừa lo lắng nói: "Ta phải làm sao bây giờ? Còn hai tháng nữa là bắt đầu mở Thái Cực Quan, bây giờ thỉnh tấu chương yêu cầu thay thế người có kịp không?"

Thư đồng Bão Phác nhìn hắn bằng ánh mắt sầu thảm: "Đổi người cũng không khó, nhưng người không sợ quận chúa sẽ đánh chết người hay sao?"

Trước có sói, sau có hổ, dường như hắn chỉ có thể ngồi chờ chết.

Hắn khó hiểu nói: "Tam công chúa này rốt cuộc đã trúng thứ tà đạo gì mà lại nghĩ đến ý muốn không an phận này đối với ta chứ."

Bão Phác nhìn trời nói: "Thế tử gia vốn rất ưu tú, nhưng trước giờ người rất khiêm tốn, đánh giá thấp chính mình."

Thật sao? Ninh Thiếu Vân buồn bã lắc đầu, bước ra khỏi Tây Môn.

===

Tên truyện: NHẶT NHẦM THOẠI BẢN LẬU, TA BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN

Tác giả: Thịnh Vãn Phong

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ

Giới thiệu:

Trong lòng các tiểu thư khuê các nhà quyền quý trong kinh thành đều có cùng một ánh trăng sáng. 

Đích trưởng tử của Tạ gia, Tạ Uẩn, tuấn mỹ vô trù, vô cùng tự phụ. ( truyện trên app tyt )

Nhưng Tang Yểu không thích hắn, nguyên nhân là có một lần nàng vô ý trẹo chân ở bên cạnh hắn, người này rõ ràng chỉ duỗi tay một cái là có thể đỡ lấy nàng vậy mà lại bất động thanh sắc né sang bên cạnh một chút, trơ mắt xem Tang Yểu té ngã, làm nàng mất mặt trước vô số người.

Tang Yểu: ╰ ( ‵□′ ) ╯

Việc này Tang Yểu ghi nhớ đã lâu, mỗi khi Tạ Uẩn đi qua nàng, nàng đều phải giận dỗi hừ một tiếng, nhưng trước nay Tạ Uẩn cũng chẳng liếc nhìn nàng một cái nào. 

Tang Yểu: Càng tức giận hơn ( `Δ? )!

Mãi cho đến khi Tang Yểu vô tình nhặt được sổ tay của Tạ Uẩn, mở ra đã thấy ——

Bên trong không chỉ được ghi chép kỹ càng tỉ mỉ tình yêu của Tạ Uẩn đối với nàng mà còn có không ít hương tình diễm sử do hai người bọn họ đóng vai chính, càng kỳ quái hơn chính là còn có thư tình Tạ Uẩn viết cho nàng, vô cùng khoa trương, vô cùng lớn mật! 

Tang Yểu thẹn quá hóa giận, nàng bang một tiếng, khép sổ tay lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Từ đây, ánh mắt khi nàng nhìn Tạ Uẩn trở nên khác lạ.

Quả nhiên mỗi một người ưu tú đều có phiền não riêng, Tạ Uẩn nhìn như không gì làm không được, kỳ thật cũng chỉ là một người yêu mà không có được, thậm chí còn không dám nói cùng nàng một câu, mỗi ngày chỉ có thể đáng thương chìm trong mộng ảo mà thôi.

Từ trước đến nay Tang Yểu vẫn luôn mềm lòng, ngẫu nhiên đại phát từ bi chủ động nói chuyện cùng Tạ Uẩn.

Tạ Uẩn vẫn cứ lãnh đạm như thường.

Tang Yểu: Thẹn thùng thôi.

Sau này trong gia tộc có biến, Tang Yểu bất đắc dĩ phải cầu kiến Tạ Uẩn.

Với Tạ Uẩn mà nói, đây cùng lắm cũng chỉ là lần gặp mặt cho có lệ mà thôi. 

Sắc mặt hắn lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng: “Cô nương mời đi về, kết cục việc này đã định.”

Nàng biết ngay tên cẩu nam nhân này sẽ không dễ dàng đáp ứng nàng mà.

Tang Yểu không nói hai lời tiến lên hôn hắn một ngụm, “Đừng giả vờ nữa, thế này là được rồi chứ.”

……

Không gian tĩnh lặng, hai người bốn mắt nhìn nhau

Chuyện này không bao lâu thì thành danh, Tạ Uẩn từ trước đến nay thong dong bình tĩnh rốt cuộc bắt đầu nhìn thẳng vào vị thiếu nữ gan to bằng trời này.

*

Gã sai vặt bên người Tạ Uẩn trộm viết thoại bản đẩy thuyền cp Tang Yểu cùng Tạ Uẩn, một ngày nào đó hắn phát hiện thoại bản cẩm kỵ do mình tỉ mỉ sáng tác đột nhiên biến mất! 

Sau này, tuy rằng thoại bản tử không thấy, nhưng cp hắn vẫn luôn mong ngóng kia lại thành thật rồi?!?

Thật lâu sau nữa.

Thoại bản biến mất đã lâu lại xuất hiện trong tay phu nhân nhà hắn, phu nhân chỉ vào thoại bản nói cho hắn biết,“Đừng nhìn tên nam nhân cũ kỹ kia mà xem thường, kỳ thật nội tâm chàng ấy cũng rất cuồng dã đấy.”

1v1 sc he

【 Lưu ý 】

1: Nữ chính là một mỹ nhân ngốc, có thể không thích nhưng xin đừng buông lời thương tổn. Không thích xin dừng đọc.

2: Nam cường nữ nhược, nam nữ chính toàn tự mình công lược.

3: Tuyến tình cảm chiếm 90%, truyện ngọt 

4: Nữ chính là một người mau nước mắt, một khi cãi nhau là kích động, kích động sẽ dễ rơi nước mắt.

5. Phần lớn tình tiết trong truyện sẽ được giải thích, mong lưu tâm chú ý trước khi buông lời nghi ngờ. 

Tag: Duyên trời tác hợp, Ngọt văn

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp