Trọng Sinh: Trưởng Công Chúa Ép Gả Thái Phó

Chương 1: Bệnh nặng không dứt


1 tháng

trướctiếp

Đâu là nơi ngắm cảnh đẹp nhất ở Lung Thành? Đương nhiên là Vọng Hạc Lâu.

Đứng trên lầu nhìn ra xa có cảm giác như một vị thần đang quan sát nhân gian.

Mùa đông năm ngoái lạnh hơn những năm trước, những cơn gió mạnh thổi qua cũng không làm mất đi màu sắc của nhà cửa nhưng nhớ lại thì trong ký ức tràn ngập sự hoang tàn. 

Nhưng mùa đông lạnh giá cuối cùng cũng qua đi, mùa xuân lại đến, băng tuyết tan, cây cỏ tươi tốt, chiến sự ở biên giới cũng lắng xuống... Tóm lại, mọi thứ đều đang trở nên tốt đẹp hơn, tất cả mọi thứ đều do công lao của Trưởng công chúa Thường Sơn.

Một tiểu nữ lang trẻ tuổi kiễng chân lên, buộc một mảnh lụa đỏ trên lan can cao nhất của Vọng Hạc Lâu: “Hôm nay là lễ hội Hoa Triêu, ta cầu nguyện trước cây mai sợ lão thiên gia không để ý tới cho nên đã quyết định đến nơi này cầu nguyện để lão thiên gia có thể nghe rõ hơn."

Bằng hữu đi cùng nàng cũng buộc dải lụa đầy màu sắc của chính mình lên, quay lại hỏi: "Ngươi đã cầu điều gì?"

Vẻ mặt tiểu nữ lang thành kính nói: "Ước nguyện thứ nhất ta cầu mong cho tỷ tỷ của ta sẽ lấy được một lang quân tốt, ước nguyện thứ hai cầu mong cho Tam công chúa ở nơi đất khách được bình an."

Vị bằng hữu đi cùng nàng bật cười: "Ngươi quen Tam công chúa à?"

Tiểu nữ lang nói rằng không quen nàng: “Chỉ gặp qua một lần khi nàng ấy ra khỏi thành, nhưng cả nhà chúng ta đều rất biết ơn nàng ấy, vì nàng ấy đi hòa thân mà Bột Hải Quốc mới chấm dứt chiến tranh với Tây Lăng. Ngươi biết không, huynh của ta mới trở về vào ngày hôm trước! Huynh ấy chiến đấu sáu năm ròng ở biên giới, cháu của ta cũng không nhận ra huynh ấy, lần này huynh ấy quay trở về có thể nói là sẽ không rời đi nữa, cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ đều là nhờ có Tam công chúa, ta thấy mình không chỉ nên cầu phúc cho nàng mà còn nên xây một ngôi miếu và tượng vàng cho nàng!"

Vị bằng hữu đi cùng nàng ấy suy nghĩ một lúc, cũng đồng ý nói: "Công chúa của Tây Lăng chúng ta chưa bao giờ liên hôn với ngoại quốc, Tam công chúa là người đầu tiên trong lịch sử."

Tiểu nữ lang gật đầu không ngừng nói: "Đúng vậy! Tam công chúa đã hy sinh bản thân để mang lại lợi ích cho người dân Tây Lăng, nhân từ và đại nghĩa đến như thế, nếu ta là nàng, nhất định ta sẽ cảm thấy cuộc đời này không hề uổng phí."

Đang nói, mảnh lụa đỏ trên lan can không hiểu vì sao bị gió thổi bay.

Tiểu nữ lang không kịp tóm lấy: "Ay nha..." Nàng đưa tay định chộp lấy nhưng không bắt lấy được nó. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Mảnh lụa đỏ cuộn lên, lướt qua nhiều mái hiên, thẳng về nơi sâu nhất của chốn phồn hoa.

Ở đầu hành lang bên kia, một cung nhân mặc áo choàng cổ tròn bước nhanh tới, hai tay cầm một phong thư bước vào đại điện.

Ở trung tâm đất nước, hàng ngày có vô số vấn đề chính vụ cần được nghị luận, chẳng hạn như thuế, doanh trại, thành trì, biên phòng... Vẻ mặt Yên Thái hậu, người đã lên ngôi hoàng đế trông có vẻ rất tịch mịch, phong thư đã được chuyển đến tay nàng nhưng lại bị gạt sang một bên một cách tùy tiện.

Một cơn gió mạnh thổi qua cung điện, khiến rèm cửa tung bay.

Bức thư chưa mở nằm trên chồng tấu chương, nét chữ hơi xấu, không có gì nổi bật.

***

Thời tiết quái quỷ này thật sự lạnh đến mức không thể chịu được!

Nghi Loan không thể rời khỏi giường được nữa, sau khi rời khỏi Tây Lăng, nàng bị nhiễm phong hàn, ho khan suốt đường đi đến Long Tuyền Phủ, kinh đô của biển Bột Hải.

Cứ tưởng thời tiết sẽ ngày càng ấm hơn, dù sao thì đang là đầu xuân, vạn vật sẽ sinh sôi nảy nở nhưng ai ngờ được rằng khí hậu ở Bột Hải khác với ở Tây Lăng nên mùa đông ở đây kéo dài lâu hơn so với ở Tây Lăng.

Nàng khó nhọc nhìn ra ngoài cửa, sao tuyết lại rơi nữa rồi!

Hơi thở Nghi Loan mỏng manh, có chút bi quan nói: "Ta còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời hay sao?"

Bài Vân, nữ quan đứng trước mặt nàng nói có thể: "Điện hạ đã dưỡng bệnh tốt lắm rồi, thần sẽ đặt một cái giường nhỏ ở phía trước, trải đệm lên đó, dìu điện hạ ra ngoài phơi nắng."

Phơi nắng, chuyện đơn giản như vậy giờ đây dường như đã trở thành một điều xa xỉ.

"Ta không còn sức lực nữa..." Nghi Loan nói một câu, phải hít thở ba hơi, nàng có linh cảm bản thân sắp chết rồi.

Gần đây nàng nằm mơ rất nhiều, đều là những chuyện ngày xưa, như mùa xuân thả diều trên đường hẻm cung thành, mùa hè thì chèo thuyền hái hạt dẻ đỏ. Nếu nói về nửa đầu cuộc đời ngắn ngủi của nàng, mặc dù nàng dành cả những ngày ấy lang thang la cà khắp nơi nhưng nàng cũng có rối rắm cùng với hạnh phúc của riêng mình.

Nàng và Thiếu Đế cùng một mẫu thân, được Minh Đạt quý phi sinh ra, vào năm Minh Đạt quý phi qua đời, nàng mười ba tuổi, Thiếu Đế mười một tuổi. Khi đó, phụ thân si mê Yên hoàng hậu trẻ trung, cho dù Yên hoàng hậu suốt ngày trưng ra vẻ mặt khó chịu nhưng phụ thân nàng vẫn cực kỳ lấy lòng nàng ta. Yên hoàng hậu mới vào cung, không có con nối dõi, phụ thân liền đưa Thiếu Đế đến cho nàng ta, thời gian tạm biệt ngắn ngủi, tỷ đệ hai người sinh ly tử biệt khóc suốt đêm, nhưng ngày hôm sau Nghi Loan lại nghĩ thoáng hơn. Đệ đệ vẫn là đệ đệ của nàng, đưa đến chỗ của Yên hoàng hậu thì dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tiền đồ của nó nhất định sẽ rất rộng mở. Nếu tương lai nó có tiền đồ thì chỉ bằng mối quan hệ tỷ đệ tình thâm này sẽ đảm bảo cho nàng không lo cơm ăn áo mặc suốt phần đời còn lại. ( truyện trên app T Y T )

Nàng cho rằng như vậy, đương nhiên Thiếu Đế cũng không phản đối. Sau này, khi phụ thân băng hà, Thiếu Đế đăng cơ, Nghi Loan vẫn ỷ vào thân phận của mình mà không cảm thấy sợ hãi lo lắng, không ngờ nàng làm Trưởng công chúa chưa được hai năm đã bị đưa đi hòa thân.

Đời người dường như luôn có nhiều điều bất ngờ, không thể làm chủ được vận mệnh, may mắn thay, nàng vẫn còn có một cơ thể tốt. Nàng từng cho rằng bản thân sống đến tám mươi tuổi cũng không thành vấn đề, nhưng ai ngờ chuyến hành trình ngàn dặm này lại bất ngờ đánh bại nàng, nàng lại tính toán sai lầm thêm một lần nữa.

Dựa vào gối, hai má nàng nóng bừng, hơi nóng truyền lên đầu nàng, nàng hoảng hốt hỏi Bài Vân: "Văn Dự có nhận được thư chưa?"

Lúc này niềm tin rất quan trọng, Bài Vân nói: “Chắc chắn đã nhận được rồi, Bệ hạ chắc hẳn cũng nhớ mong điện hạ.”

Nhớ mong cũng không có lợi ích gì, điều duy nhất Nghi Loan để tâm đó là: "Đệ ấy có đến đón ta không? Ta bệnh thành như vậy, sẽ chết mất."

Những hy vọng trong lòng nàng là viển vông, nàng biết điều đó, quả nhiên đúng như dự đoán, Bài Vân không làm theo ý nguyện của nàng mà thay vào đó nói: "Điện hạ, chỉ cần uống thuốc đúng giờ thì sẽ khỏi bệnh, trước kia điện hạ cũng không bị bệnh, sức khỏe rất tốt."

Nghi Loan thở dài, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa, Thiếu Đế vẫn chưa tự mình chấp chính được, không thể làm chủ, mối liên hôn giữa hai nước cũng không phải là do hắn quyết định mà là do chủ ý của Yên Thái hậu. Tây Lăng và Bột Hải tranh đấu quanh năm, nếu muốn chấm dứt chiến tranh thì liên hôn là cách nhanh nhất và thuận tiện nhất, hy sinh mạng sống của một vị công chúa, nếu may mắn thì có thể có được mười năm bình yên, mười năm thái bình thực sự là một lợi ích tốt đẹp đối với người cầm quyền.

Nàng vẫn nhớ ngày nàng rời khỏi thành, dân chúng rơi nước mắt hô to vạn tuế, ai nấy đều xem nàng là một anh hùng, nhưng không ai quan tâm đến suy nghĩ trong lòng nàng.

Bài Vân cũng tránh nói về chuyện này, hôm nay nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, ngồi xổm dưới chân hỏi: "Nếu như được chọn, điện hạ vẫn nguyện ý đến đây hòa thân sao? Thần nghe nói Bột Hải Quốc đã rút quân, sẽ không chiến tranh nữa.”

Nghi Loan ủ rũ, cái gì gọi là “vẫn”? Chính nàng chưa từng nguyện ý làm chuyện này.

Nàng từ từ quay lại, hít một hơi nói: "Bây giờ... Cuộc sống của ta như treo lơ lửng, không hề cảm nhận được vinh quang." Vừa nói, nàng vừa nhắm mắt lại: "Ai lại muốn đến nơi này cơ chứ... Dù sao ta cũng sẽ không muốn đến đây."

Nàng muốn về nhà, trở về quê hương ngay cả sau khi nàng chết đi, nhưng đường đi quá xa, nàng sợ bản thân không thể tìm được đường về.

Nhưng quốc vương của Bột Hải Quốc quả thật là không đối xử tệ bạc với nàng, y tiếp đãi nàng long trọng theo quy chế, ngoại trừ việc đứng xa vì sợ bị lây bệnh thì mọi thứ  đều được xem là toàn diện. Y đã sắp xếp một cung điện xa hoa cho nàng, cử các thái y có y thuật giỏi đến chữa bệnh cho nàng, đích thân hứa sẽ nghênh đón nàng làm hoàng hậu vào giữa mùa xuân.

Tính toán thời gian, giữa mùa xuân đang đến gần ở Bột Hải Quốc mà sương vẫn còn đọng trên cành... Thật sự là khiến người cảm thấy tuyệt vọng.

Nghi Loan rơi vào trạng thái buồn ngủ rồi lại ngủ thiếp đi, nàng đã sớm nói rằng Bột Hải Quốc này xung khắc với nàng, ngay cả thuốc cũng không có tác dụng.

Cũng không biết nàng đã ngủ bao lâu thì có một giọng nữ vang lên, giọng điệu khiêm tốn thảo luận với Bài Vân: “Nghe nói bệnh của điện hạ đã khá hơn nhiều, trong cung cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, Bệ hạ phái thần đến xem điện hạ có chỉ thị gì không. Lễ nghi ở Bột Hải Quốc và Tây Lăng không giống nhau, nếu điện hạ có ý muốn gì thì cứ nói cho thần biết, thần sẽ hồi bẩm lại với Bệ hạ."

Bài Vân lo lắng quay đầu lại nhìn nói: "Điện hạ còn chưa khỏi bệnh, hôn lễ mệt nhọc chỉ sợ không thể chịu đựng nổi."

Nữ quan nghe xong liền nghiêm mặt lại, sau đó giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn, khoanh tay nói: “Mối liên hôn giữa hai nước là chuyện trọng đại, thân thể điện hạ tuy không tốt nhưng nước chúng ta phải giữ lời hứa với Tây Lăng, hôn lễ phải được hoàn thành trước, sau đó hôn sự xem như đã được định sẵn đảm bảo mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nước trong trăm năm. Cho nên cầu mong điện hạ hãy cố gắng thực hiện điều này, tới ngày đó cũng sẽ mời thái y tham dự vào, chí ít khi gặp mặt tất cả quan viên, ta cũng có một lời giải thích cho họ."

Bọn họ chỉ cần lời giải thích, mặc kệ sống chết của người khác, Phó mẫu đi theo Nghi Loan đến Bột Hải Quốc sốt ruột, suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, mời Bệ hạ di giá đến thăm Trưởng công chúa chúng ta một lần. Nếu Bệ hạ cảm thấy thân thể của Trưởng công chúa có thể chịu đựng được thì hôn lễ sẽ diễn ra như bình thường."

Đáng tiếc lời này nói ra liền không được tán thành, nữ quan kia cười cong lưng nói: "Hoàng lăng ở Tây Sơn đã hoàn thành, Bệ hạ đã đích thân đi kiểm tra, không có ở trong cung, trước khi đi đã đốc thúc mệnh thần, thần phụng mệnh làm việc cho nên không dám chậm trễ."

Phó mẫu mím môi, biết rằng có thương lượng thêm nữa cũng vô ích, từ khi Trưởng công chúa vào Long Tuyền Phủ, các nàng đã gặp qua rất nhiều nữ quan Bột Hải, nhưng người trước mặt lại khác với những người thường ngày, dung mạo nàng ta xinh đẹp, lời nói thì khách sáo nhưng mặt mày thì lại giấu diếm sắc sảo.

Phó mẫu đành phải nhường một bước: "Không biết nên xưng hô với nữ quan như thế nào?"

Nữ quan mỉm cười nói: "Ma ma, cứ gọi ta là Ngân Trù là được. "

Ngân Trù, chính là loại lụa bạc nổi tiếng.

====

TN Team: Ta-da!! Chào mừng mọi người đến với hố mới ạ!!( •̀ ω •́ )✧

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp