Thật xui xẻo, người cùng hội cùng thuyền sao lại có thể hãm hại nhau như vậy? Thật uổng công bọn họ quen biết hơn mười năm, còn là thân thích với nhau, vậy mà vào thời điểm quan trọng hắn lại phản bội nàng như thế này.
Nghi Loan muốn trốn tránh nhưng hàng chục cặp mắt đồng loạt nhìn về phía nàng khiến nàng không thể trốn được.
Nỗi buồn do cái chết bi thảm chợt tiêu tan, lúc này nàng không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho mình, nàng hơi hoảng sợ nhìn đám người trong đại điện, trưởng tỷ Nghi Phượng nhìn nàng với ánh mắt đồng tình. Suy cho cùng, tình trạng bi thảm mỗi lần bị trừng phạt vẫn hiện rõ trong tâm trí nàng, nhị tỷ Nghi Hoàng vẫn có dáng vẻ lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra, nàng ấy giống với Nghi Loan, không hề thích học hành nhưng lại giỏi thơ ca hơn bất kỳ nam tử nào.
Điều khiến Nghi Loan đau xót nhất chính là Thiếu Đế, hắn là đệ đệ ruột của nàng, khi tiễn nàng đi hòa thân, hắn đã khóc lóc thảm thiết nhưng lại cố gắng hết sức để kìm nén, ở Tây Lăng, người duy nhất không nỡ chia tay nàng nhất chính là Văn Dự.
Đương nhiên, vị đệ đệ ruột này từ nhỏ đã bị nàng quản thúc, cũng không dám có thái độ chỉ trích về việc nàng liên tục đi trễ. Hắn chỉ lo Thái phó sẽ trừng phạt nàng nên lúc nào cũng sẵn sàng thay mặt nàng cầu tình, giúp nàng chép bài.
Lời cáo trạng của Thế tử Lăng Vương cuối cùng cũng khiến cho Thái phó phải quay người lại. Nghi Loan không dám nhìn thẳng, vội vàng cúi đầu, bước đi chậm chạp tiến về phía Thái phó.
Nàng đã viện ra vô số lý do khi đến muộn, mỗi lần giải thích đến cuối cùng mặt mày đều tái nhợt không còn sức lực, chắc hẳn Thái phó đã nghiêm túc lắng nghe những lời nói dối của nàng nhưng cũng đã nghe đến mức phát chán và mệt mỏi!
Người từng trải qua sinh tử bỗng nhiên lại có dũng khí thành thật, lần này nàng thành thật thú nhận, chắp tay nói: "Ta ngủ quên, xin lão sư hãy trách phạt."
Nói đến hình phạt của Thái Phó, ngoại trừ những hình phạt nghiêm khắc ra thì cũng không có bất kỳ lời lẽ gay gắt nào nhưng bản chất răn đe của hắn cũng đủ khiến người ta phải khóc than gọi trời. Lúc trước khi phụ thân nàng mời hắn xuống núi đã nói rằng hắn có thể phụ tá hoàng đế, có tài chấn chỉnh triều cương, điều này Nghi Loan vô cùng tin tưởng. Bởi vì chỉ việc giảng dạy thôi cũng đã khiến mọi người rất ấn tượng trước tài hoa và kính nể khả năng của hắn.
Thừa nhận lỗi sai một cách nhanh chóng, nhận thước phạt cũng sẽ thoải mái hơn một chút, tránh việc bắt gặp ánh nhìn chăm chú đáng sợ của Thái Phó. Trước đây khi lần đầu bị đánh, nàng còn cảm thấy xấu hổ không thể ngẩng đầu lên trước mặt mọi người, nhưng khi số lần đánh tăng lên, dường như việc đó đã trở nên dễ chấp nhận hơn nhiều. Suy cho cùng, trước mặt Thái phó, mọi người đều ngang hàng, khi Văn Dự lên ngôi vua, có lần đã ra lệnh cho các nội quan bắt chước theo chữ viết của hắn chép lại cuốn sách cũng bị Thái phó trừng phạt một lần. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nghi Loan cúi đầu chờ Thái phó trừng phạt, liếc nhìn Thiếu Đế đang nửa đứng nửa ngồi, sẵn sàng giải cứu nàng bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, lần này lại khiến cho mọi người bất ngờ, có lẽ Thái phó cảm thấy nàng hiếm khi thành thật cho nên đã chừa lại một con đường sống cho nàng, thản nhiên nói câu lần sau không được viện ra lý do này nữa, phất tay áo nói: "Quay về chỗ ngồi của người đi." Xem như cho qua mọi chuyện.
Tựa như ánh nắng mặt trời chiếu vào trái tim nàng, Thái phó của ngày hôm nay vô cùng từ bi.
Thiếu Đế thở phào nhẹ nhõm, yên tâm ngồi về lại chỗ của mình, Nghi Loan nhìn chằm chằm vào góc áo choàng hoa văn màu đen của Thái phó, ngay cả những sợi chỉ bạc được thêu ngang dọc trên áo cũng trở nên rực rỡ.
"Đa tạ lão sư." Nàng vui vẻ cúi người ôm hộp sách về chỗ ngồi, đi ngang qua bàn của Thế tử Lăng Vương, nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Thế tử Lăng vương ngượng ngạo cúi đầu, không hiểu tại sao lần này Nghi Loan lại may mắn đến như vậy. Chiến thuật đánh lạc hướng của hắn lại không có tác dụng, ánh mắt của Thái phó lại nhìn về phía hắn, lãnh đạm hỏi: "Thế tử, người còn muốn bổ sung ý gì vào cuộc thảo luận vừa rồi hay không?"
Thế tử Lăng Vương nâng trán nói: "Học trò bất tài, chỉ nghĩ đến những điều này, không có... Không có gì bổ sung thêm cả."
Sau hai năm dạy học, dạy ra một học trò cho rằng nhận biết được người khác là khôn ngoan, ngay cả Thái phó cũng phải tự suy ngẫm về bản thân. Cuối cùng, hắn khẽ lắc đầu, lại bắt đầu một chủ đề mới, là nghiên cứu và thảo luận về nông nghiệp và kinh lược trị quốc.
Nghi Loan ngồi được một lúc, đầu óc ổn định lại, đột nhiên nàng có những hiểu biết khác về con người và sự việc mà trước đây nàng chưa từng để ý tới. Trước đó, nàng nóng nảy, bốc đồng, không thích học tập, suy nghĩ khi trên lớp thì lúc nào cũng phân tán, hay lừa dối sư trưởng. HIện tại nàng lại tự cảm thấy bản thân trưởng thành hơn trước, dường như có thể học bù lại những bài học mà nàng đã bỏ lỡ.
Giọng nói của Thái phó rất dễ nghe, không nhanh cũng không chậm, như gió mát thổi vào mặt. Ngoại hình và phong thái của Thái phó cũng rất đẹp, nghe nói Cao Phủ là một tiên phủ, những người vào tiên phủ này đều là những người phi phàm trong thiên hạ, có lẽ Thái phó cũng là một vị tiên nhân!
Nghi Loan lấy hết can đảm, ngước mắt lên khỏi trang giấy, lần đầu tiên đánh giá kỹ Thái phó.
Triều phục của Tây Lăng, nhất phẩm màu đen, nhị phẩm màu đỏ, quan nhất phẩm trong triều cùng với hoàng thân cũng có một vài vị nhưng chưa từng có một người nào có thể mặc triều phục toát lên vẻ phong độ nhã nhặn đến thế này.
Khi nói đến vị trí Thái phó, nhiều người đều nghĩ rằng người đó chắc hẳn là một vị Nho gia lớn tuổi, dù sao thì lão sư của hoàng đế cũng phải là người có thâm niên, để đảm nhiệm phẩm giai như vậy thì người đó ít nhất cũng phải năm sáu mươi tuổi. Tuy nhiên, lão sư của hoàng đế không giống như vậy, dường như không ai biết rõ tuổi tác của hắn, trong trí nhớ của bọn họ, hắn vào triều đã lâu nhưng dung mạo vẫn không thay đổi sau nhiều năm. Hắn nho nhã thâm thúy, thông minh uyên bác, tính tình trái ngược với vẻ bề ngoài, so với vẻ ngoài thì khí chất chỉ có chút chững chạc. Nếu nói sự thịnh vượng biến hóa kỳ lạ của Lung Thành giống như một chiếc cốc hoa khổng lồ, thì hắn chính là Tố Hà quật cường trong chiếc cốc hoa, cao ngạo, không quan tâm đến thế tục, có một thân hình đẹp đẽ, tách biệt khỏi tự nhiên.
Sau khi hình dung xong, Nghi Loan cảm thấy rất kinh ngạc, từ khi nào nàng lại trở nên hiểu biết như vậy? Tuy nhiên, Thái phó quả thực có công đức của mình, người đẹp có thể nảy sinh ý văn chương. Nếu đổi lại là Thiếu phó của Thái Học Viện thường xuyên tới kiểm tra, đối diện với cặp mắt có con ngươi nhỏ được di truyền lại kia, trong đầu nàng có thể xuất hiện những từ khen ngợi như vậy mới là lạ.
Nàng chống cằm, vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ mông lung, người đã quay trở lại nhưng tất cả những gì nàng trải qua giống như một thanh kiếm sắc bén treo trên đầu khiến lúc nào nàng cũng cảm thấy lo lắng hoảng sợ. Một năm trôi qua rất nhanh, ý kiến tệ hại của Đài Các có lẽ đã bắt đầu hình thành từ bây giờ, nàng phải nghĩ ra cách để ngăn chặn mọi chuyện xảy ra lần nữa. Lúc trước nàng đã từng khổ sở cầu xin Thái hậu nhưng Yên Thái hậu là loại người dù ngươi có nói gì đi chăng nữa thì cũng có thể tống cổ ngươi đi chỉ bằng một câu nói -
“Ngươi không phải là trưởng công chúa hay sao? Không phải là con cháu của Lý gia hay sao? Có phúc thì ngươi được hưởng trước, gặp khó khăn hoạn nạn thì sao ngươi lại không chịu gánh vác?"
Đại nghĩa gia quốc đổ lên đầu nàng, một câu Nghi Loan cũng không nói ra được.
Tây Lăng phải phòng thủ, cuối cùng lại hiến tế nàng, Lý gia hưởng phúc cũng không phải chỉ có một mình nàng, lui một vạn bước, nếu xuất giá đến Bột Hải xa xôi thật sự có thể đổi lấy thái bình thì nàng có thể chấp nhận. Nhưng sự thật cho thấy rằng người ở Bột Hải căn bản không muốn nàng sống, uống thuốc cũng không thấy khỏe hơn, trong lúc bệnh tình của nàng đang nguy kịch lại giày vò nàng đến chết... Cái gọi là đình chiến nơi biên giới cũng không phải là như vậy mà là để đánh lừa người khác, chuẩn bị cho đòn thắng bại sau cùng. ( truyện trên app T Y T )
Cho nên nàng không thể đi hòa thân nữa, ngàn vạn lần không được, trước khi ván đóng thành thuyền thì nàng phải ngăn chặn chuyện này xảy ra một lần nữa.
Nhìn quanh đại điện một vòng, những người có thân phận cao quý nhất Tây Lăng đều ở đây, nàng cần biết cách linh hoạt và cố gắng tận dụng những mối liên hệ mà trước đây nàng chưa bao giờ tận dụng.
Suy nghĩ miên man như vậy, bài giảng buổi chiều bất tri bất giác đã qua đi, Thái phó tuyên bố kết thúc lớp học, thu dọn sách vở và bước xuống bục cao.
Bàn của Nghi Loan ở dãy gần cửa điện, khi rời khỏi đây thái phó nhất định sẽ đi qua chỗ này, không biết có phải là do nàng để tâm hay không mà khi tay áo của Thái phó lướt qua, nàng ngửi thấy như có mùi dược hay là mùi rượu gì đó từ tay áo hắn, đáng tiếc chỉ là thoáng qua, nhìn lại thì phát hiện tay áo của Thái phó đã đi xa từ lâu.
Lúc này nhóm phàm phu tục tử trong lớp mới thả lỏng, đều tự do đi đi lại lại, Thiếu Đế có chính vụ phải rời đi trước, trước khi rời đi còn không quên nói với Nghi Loan mấy câu: "A tỷ, sao tỷ lại đến muộn nữa rồi? Hôm nay nếu Thái phó không thủ hạ lưu tình, tỷ lại phải chép phạt "Thanh Tịnh Kinh" suốt đêm mất.”
Nghi Loan ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mày của thiếu niên đế vương này đã có thêm mấy phần sắc bén nhưng hắn vẫn quan tâm đến nàng như trước.
Mũi nàng cảm thấy đau nhức, nàng thật tâm nói: "Bệ hạ, sau này tỷ sẽ đối đãi với người tốt hơn."
Sống sót sau hoạn nạn đã khiến nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, nàng cảm thấy tâm tính của bản thân không còn giống như lúc trước, giờ đây lại biết trân quý và phải cẩn thận giữ gìn quan hệ gia đình quý giá giữa nàng và Văn Dự.
Thiếu Đế kinh ngạc, chăm chú nhìn nàng, tựa hồ nghi ngờ người trước mặt có phải là người lúc trước hay không.
Nghi Loan kiên nhẫn cười nói: "Sao nào? Đệ không tin lời ta nói à?"
Thiếu Đế vội vàng nói không phải như vậy, trong mắt lộ ra vẻ vô tội: "Tuy đây không phải là lần đầu tiên a tỷ nói những lời như vậy nhưng trẫm vẫn rất vui mừng, hơn nữa nguyện ý tin tỷ một lần nữa."
Chậc, đây là thái độ gì vậy, giống như hắn thực sự nghi ngờ sự quyết tâm của nàng vậy.