Trọng Sinh: Trưởng Công Chúa Ép Gả Thái Phó

Chương 3: Tam công chúa lại đến muộn


1 tháng

trướctiếp

Mặc kệ chuyện đó đi, điều quan trọng là phải ôn lại chuyện quá khứ trước đã, Nghi Loan đưa tay ôm lấy eo Nguy Lam, nức nở nói: “Cô cô, gặp lại người thật là tốt.”

Vẻ mặt cau có của Nguy Lam dịu đi khi được nàng ôm lấy, có chút sửng sốt nhưng cũng không quên vỗ về lưng an ủi nàng. Đương nhiên, lời nói cũng không mấy dịu dàng: “Ngủ một giấc mà điện hạ đi lạc vào cõi thần tiên à? Dù có vui mừng thế nào khi gặp lại thần, người vẫn phải đến lớp, dù sao thần cũng sẽ không xin nghỉ ốm giả cho người. “

Nghi Loan đứng thẳng dậy, trong lòng không khỏi buồn bực, sao Nguy Lam vẫn có thái độ như vậy? Sau một thời gian dài xa cách, không phải nàng ấy nên có biểu cảm khác hay sao, còn liên tục giục nàng đến lớp là sao!

Nàng ngước mặt lên nói: "Với tình trạng hiện tại của ta không thích hợp để học tập, ta nên an tâm tĩnh dưỡng mới đúng, ngươi xem tay chân của ta vừa mới trở về vị trí cũ..."

Sắc mặt Nguy Lam lộ ra vẻ kỳ quái: "Điện hạ, rốt cuộc là người đang nói cái gì vậy?"

Nghi Loan ngơ ngác, nàng vừa mới trải qua sinh tử nhưng dường như Nguy Lam lại không để ý đến.

Nàng khó khăn trợn mắt nhìn xung quanh, phát hiện có điều gì đó không đúng, rõ ràng nàng đã chết ở Bột Hải, tại sao đồ đạc trong điện này lại giống hệt như trong cung Lung Thành?

"Bài Vân đâu?" Nàng hỏi: "Bài Vân ở đâu?"

Nguy Lam càng cảm thấy kỳ lạ: "Hôm qua Bài Vân leo lên hòn non bộ để nhặt cầu cho điện hạ, bị ngã gãy chân đang ở trong phòng dưỡng thương, điện hạ quên rồi sao?"

Đúng, đúng, đúng là có việc này, nhưng chuyện này đã xảy ra từ lâu về trước... Đầu óc Nghi Loan hỗn loạn, nhất thời không thích ứng được.

Lúc này, Sa ma ma từ bên ngoài đi vào, xoa xoa hai tay còn oán giận nói: "Con bé Bài Vân này, kiếp trước chắc là một con lừa mà,  uống thuốc mà lại khóc lóc gào thét thảm thiết khiến lỗ tai ta suýt chút nữa bị điếc." Nói xong lúc này bà mới chú ý đến người đứng trước bàn nói "Ơ, Điện hạ, người lại ngủ trên bàn à! Bây giờ đã là đầu thu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì người sẽ bị cảm lạnh mất, thái y lại dùng kim châm dài châm cho người thì phải làm sao bây giờ!"

Nghi Loan trợn mắt há hốc mồm, Sa ma ma cùng với Bài Vân đều đi cùng nàng đến Bột Hải Quốc, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, thật khó tin là dường như không có chuyện gì xảy ra cả.

Nàng đứng dậy, loạng choạng ôm chặt Sa ma ma hỏi: "Hôn lễ còn chưa xong, hài cốt của ta xử trí như thế nào? Đã đưa về Tây Lăng chưa?"

Điều này khiến Sa ma ma cùng với Nguy Lam bàng hoàng, hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng đưa ra kết luận: "Điện hạ, người gặp ác mộng."

Gặp ác mộng... Cơn ác mộng chân thật đến như vậy, nàng nhớ rõ từng chi tiết một làm sao có thể chỉ là ác mộng được? (APP TYT)

"Không đúng... không đúng... Không phải ta phụng mệnh đi hòa thân rồi hay sao, ta đã chết ở Bột Hải Quốc." Nghi Loan không thể giải thích được mọi chuyện, ngửa mặt lên trời dừng lại một lúc. Phải chăng ông trời đối đãi với nàng không tệ, lại cho nàng một mái ấm để xoa dịu tâm hồn không nơi nương tựa của nàng?

"Ghê quá!” Sa ma ma kêu lên: “Ghê quá, điện hạ bị trúng tà rồi!”

Tiếng kêu khóc của Sa ma ma đã thu hút những cung nhân khác trong điện.

Việc một công chúa bị trúng tà không phải là chuyện nhỏ, lập tức một đôi đũa sơn đỏ kẹp chặt ngón giữa của nàng, Chưởng ma ma ở phía Bắc trừng mắt đe dọa: “Cô hồn dã quỷ từ đâu đến đây làm càn, còn không nhanh cút đi, nếu không ta sẽ ném ngươi vào chảo dầu nóng chiên ngươi!"

Nghi Loan đang trong trạng thái bối rối, mặc dù nàng không thể hiểu nổi nhưng mọi thứ quen thuộc dường như đã quay trở lại, nhiều điều bất ngờ xảy đến, rốt cuộc nàng cũng bình tĩnh lại.

Mọi người thấy nàng đã an ổn liền nhanh chóng giải tán, thật ra Nguy Lam không tin quỷ thần, sau khi nhìn nàng một lúc lâu, cau mày nói: “Người Tây Lăng chúng ta chưa từng liên hôn với ngoại quốc, nếu điện hạ muốn trốn học thì nên tìm một lý do nào khác tốt hơn."

Cái gì mà trốn học hay không trốn học, điều đó còn quan trọng hay sao? Nói đến việc Tây Lăng không liên hôn với ngoại quốc, đó là lời tổ tông chúng ta đã khẳng định. Sau đó, tình thế thay đổi, Yên Thái hậu trở thành người nắm quyền, quy tắc cố hữu lại bị phá vỡ từng cái một.

Bình tĩnh lại một chút, nàng hỏi Nguy Lam: "Bây giờ là năm nào? Hoàng đế là ai?"

Nguy Lam chỉ đơn giản nghĩ rằng nàng đang hồ đồ: "Bây giờ là năm thứ hai của Chương Hòa, dưới sự cai trị của Thiếu Đế."

Năm thứ hai của Chương Hòa, một năm trước khi Đài Các đưa ra mối liên hôn.

Nghi Loan cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện, dường như ông trời đã ban cho nàng một cơ hội nữa để làm lại từ đầu, để nàng tự cứu mình, thay đổi số phận phải chết ở tha hương nơi đất khách.

Nghĩ đến đây, nàng bật cười sung sướng, quả nhiên vận mệnh của nàng vẫn chưa đến đường cùng. Một người chưa từng làm điều gì xấu xa trong đời như nàng lẽ ra không nên có kết cục thê thảm đến như vậy.

Nhưng đó chỉ là niềm vui ngắn ngủi của nàng, không đợi nàng cười xong thì Nguy Lam đã sai người đưa hộp sách đến, cung kính nói: "Điện hạ, người đã muộn rồi, chưa đầy nửa khắc Thái phó sẽ phái người tới mời người." ( truyện trên app T Y T )

Nỗi sợ bị Thái phó quản thúc đã ăn sâu vào trong tâm trí nàng, nếu có người mà Nghi Loan sợ nhất thì đó chắc chắn là Thái phó.

Không dám trì hoãn, nàng vội vã chạy ra khỏi cửa, nơi nàng ở là Vân Đài Điện cách Dực Long Viên cả một Tây Cung, phải đi qua hai cửa cung lớn mới có thể tiến vào Điện Hoa Quang. Mỗi khi không đến kịp nàng đều cảm thấy vô cùng buồn bực, chỗ ở của nàng quá xa, đến lớp cũng vô cùng bất tiện, nàng đã từng phàn nàn điều này với Thiếu Đế, muốn chuyển đến một nơi gần Điện Hoa Quang hơn, đương nhiên Thiếu Đế sẽ không từ chối nàng, nhưng phải trình bẩm với Thái hậu.

Yên Thái hậu rất thờ ơ với mọi người, chính là thái độ cả thiên hạ nợ nàng ta mười lạng tiền, lạnh lùng liếc nhìn nàng nói: “Đức Dương Điện của ta gần Điện Hoa Quang nhất, chi bằng ta đưa nó cho công chúa nhé?"

Nghi Loan sợ đến mức không bao giờ dám nhắc đến chuyện này nữa, chỉ muốn sống càng xa càng tốt, đi ra ngoài sớm một chút cũng không có vấn đề gì lớn cả.

Đương nhiên suy nghĩ là một chuyện còn việc thực hiện nó không hiểu sao lại khó khăn đến như vậy, mỗi lần nàng cảm thấy mình có đủ thời gian nhưng lần nào nàng cũng vội vàng gấp rút.

Nhưng lần này mọi việc thực sự xảy ra đều có nguyên do của nó, nàng vừa trở về sau một chuyến đi dài xa nhà, việc có thể trở lại vị trí cũ một cách nhanh chóng như vậy cho thấy khả năng thích ứng của nàng cũng xem như là mạnh mẽ, dù sao bản thân nàng cũng có thể hiểu được đạo lý này, nàng chỉ mong Thái phó cũng có thể hiểu cho nàng.

Vội vàng tiến vào cửa Thần Hổ nhìn về phía tây thì thấy phía trước Điện Hoa Quang chật kín người, tất cả đều là người hầu của các cung khác nhau. Tây Lăng có quy định rất rõ ràng về việc giáo dục con cái trong hoàng tộc, ai cũng phải học đến năm hai mươi tuổi, ngay cả có là công chúa cũng phải đến học đúng giờ mỗi ngày, không được lười biếng.

Thành thật mà nói, lúc trước khi nàng xuất giá, điều đáng mừng duy nhất đó chính là nàng không cần phải học hành nữa, trời sinh nàng đã không muốn học hành, việc ngồi trong lớp đối với nàng mà nói cứ như là một sự tra tấn vậy, thậm chí đến bây giờ ngay cả chữ nàng còn không thể viết đẹp được.

Thái phó không muốn nhìn thấy một học trò kém cỏi, tự ti lại mẫn cảm như nàng, dù không thể biết bản thân nàng đã bị phân biệt đối xử ở đâu nhưng nàng lại có cảm giác như vậy. Vì vậy, mặc dù Thái phó là một người có dung mạo tuấn mỹ nhưng nàng cũng không dám nhìn kỹ mặt hắn.

Trong lớp đang bàn luận về câu người biết rõ người khác là người thông tuệ, người biết rõ chính mình cũng là người thông tuệ, Thái phó dạy bọn họ hai năm đã biết rõ nền tảng của từng người, những bài giảng thâm sâu đều có học trò xuất chúng trả lời, còn những bài đơn giản như thế này thì sẽ để những học trò có tư chất bình thường trả lời.

May mắn thay, phần lớn những người trong lớp đều có tư chất bình thường, theo một phương diện nào đó thì Nghi Loan không hề đơn độc, cũng có hai đến ba người khác đã lâu không tiến bộ giống như nàng, chẳng hạn như Thế tử Lăng Vương.

Hắn lắp ba lắp bắp, vô cùng không lưu loát trả lời: "Câu này có nghĩa là, có thể nhận biết người khác là một loại thông tuệ. Khi còn nhỏ, chúng ta đã được học cách nhận biết người khác... kiểu như… ba tuổi đã có thể nhận ra cha, nương và trưởng bối, lớn hơn một chút thì nhận biết được đồng hương, sư phụ, như thế chính là... Chính là thông tuệ."

Ý nghĩa là như vậy nhưng cách diễn đạt này quá mức đơn giản, mất đi ý nghĩa của cuộc thảo luận, ngay cả Nghi Loan cũng cảm thấy không phù hợp.

Thái phó quay lưng về phía cửa điện, tư thế tao nhã dường như không còn ôn hòa như trước, "Ừ" một tiếng rồi im lặng.

Không khí trong lớp ngưng trọng, không ai dám tùy tiện lên tiếng, Nghi Loan ở ngoài cửa đương nhiên sẽ không chọn lúc này để đi vào, nàng lén cúi người đi tới cửa.

Thật lâu sau, nàng nghe thấy giọng nói của Thái phó như đao xuyên qua tuyết: "Thế tử giải thích “thông tuệ” như thế này thật quá đơn giản rồi."

Thế tử Lăng Vương lo lắng đến toát mồ hôi, đầu óc cằn cỗi của hắn không thể nghĩ ra câu trả lời có chiều sâu hơn. Chỉ có điều trong bụng hắn không có được bao nhiêu kiến thức nhưng lại có chút nhanh trí, không hiểu sao ánh mắt lại nhanh nhạy đến vậy, bỗng nhiên nhìn thấy Nghi Loan, hắn lập tức báo cáo như được ân xá: “Thái phó, tam công chúa lại đến muộn!"

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp