Trọng Sinh: Trưởng Công Chúa Ép Gả Thái Phó

Chương 2: Cơ hội mới


1 tháng

trướctiếp

Nàng ta vừa rời đi, Phó mẫu liền kéo Bài Vân đến bên giường Nghi Loan, thấp giọng nói: “Chúng ta nhất định phải lưu ý người này, nghe nói nàng ta là nữ quan đắc ý nhất trước mặt quân vương, từ nhỏ nàng ta đã thư đồng của quốc quân, cũng là thanh mai trúc mã với quốc quân."

Khi Nghi Loan nghe được tin này, tinh thần phấn chấn, trong đầu nàng đã hình dung ra cảnh cầm gậy đánh uyên ương, thậm chí nàng bắt đầu cảm thấy áy náy vì bản thân mình chen chân vào.

Phó mẫu khoát ống tay áo, sôi nổi nói: “Không phải là ta thất lễ nhưng có một số người chỉ cần nhìn qua liền biết con người họ không thành thật, Ngân Trù gì gì đó, có mưu tính gì đều hiện hết lên trên mặt rồi."

Nghi Loan vẫn luôn tò mò, tính cách của một người thật sự có thể ảnh hưởng tới tướng mạo hay sao? Sau đó nàng lấy tinh thần hỏi: "Còn con thì sao, ma ma?"

Mắt Phó mẫu đảo quanh, cười ngượng nghịu nói: "Điện hạ cũng không bình thường... À, là lương thiện đến lạ thường."

Nghi Loan mím môi, không biết là bà ấy đang khen hay là đang chê.

Chủ đề nhanh chóng thay đổi, quay trở lại chuyện chính, không thể từ chối hôn lễ, đã tới lãnh thổ của người ta, mọi thứ đều do người khác định đoạt, Phó mẫu chỉ có thể an ủi nàng: “Có một bài thuốc dân gian cổ truyền, nếu người nào mắc bệnh lâu ngày thì cho người đó thành thân, dùng không khí vui mừng lấn át tà khí. Ta nghĩ quốc quân Bột Hải tốt xấu gì cũng là vua của một nước, vua của một nước xung hỉ với điện hạ thì cũng không cần phải lo lắng về việc điện hạ không thể khỏi bệnh.”

Mong ước là tốt, nghe cũng có vài phần hợp lý, khó có thể biết đó có phải là do thần thánh nào đó giúp đỡ hay không, nhưng tình trạng của Nghi Loan hiển nhiên đã tốt hơn một chút, ít nhất nàng đã hạ sốt cao và có thể ăn được nửa bát cháo, trong phút chốc mọi người đều bừng lên niềm hy vọng, chỉ cần cuộc sống tốt hơn thì nhất định sẽ khỏi bệnh.

Tuy nhiên, hôn lễ của một gia đình bình thường còn khiến người ta mệt mỏi chứ đừng nói đến hôn lễ của đế vương.

Tẩm điện nơi Nghi Loan ở đột nhiên trở nên đông đúc, cho dù có hạ giọng nói chuyện thì vẫn ồn ào khiến người ta khó chịu.

Những cung nhân phụ trách thay y phục cho nàng lần lượt đến, bọn họ cho rằng nàng bị bệnh, lau người cho nàng bất chấp sự cản trở, sau đó bế nàng lên mặc từng lớp y phục lạnh như băng lên người nàng.

Nghi Loan bị tra tấn như muốn chết đi, khi nàng được đặt trở lại ghế bành, đầu nàng đã gục xuống, các nàng ấy thấy nàng uể oải không có tinh thần liền cho nàng ăn một bát canh, sau đó búi tóc cho nàng, đội một chiếc mão vàng ròng nặng nề lên đầu nàng như một con rối. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Người Tây Lăng lo lắng đến mức hét to: "Điện hạ của chúng ta vẫn còn chưa khỏi bệnh..."

Tiếng la chìm trong đám đông, người Bột Hải cười hì hì nói một câu hàm ý: "Sắp xong rồi, sắp xong rồi... Điện hạ là hoàng hậu của Bột Hải Quốc chúng ta, không thể phá vỡ lễ nghi. Hơn nữa, hôn lễ đương nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, thần đã cố gắng đơn giản hóa chúng hết mức có thể, nếu không thì ít nhất phải phức tạp hơn gấp mười lần."

Nghi Loan chỉ cảm thấy bản thân như muốn hấp hối, hơi thở ở cổ họng nghẹn lại, chỉ cần một cú va chạm mạnh là có thể khiến nàng mất mạng.

Nước da của người sắp chết không được tốt, như lòng trắng nhuốm màu xám xịt, cần dùng nhiều phấn hơn để che đi. Các cung nhân trang điểm hết lần này đến lần khác, đánh phấn cho nàng rồi tô son đỏ tươi, hết lần này đến lần khác một cách tỉ mỉ.

Bài Vân không thể chịu đựng được nữa, dùng hết sức lực đẩy những cung nhân này ra, tức giận hét lên: "Các ngươi hại chết điện hạ! Cái gì mà quan hệ tốt đẹp giữa hai nước, tất cả chỉ là dối trá mà thôi!"

Các nàng ồn ào nhốn nháo đến mức không thể chịu được, Nghi Loan đột nhiên cảm thấy bản thân như thoát khỏi sự ràng buộc, nàng có thể nhìn thấy rõ nét mặt của mỗi một người ở đây, nàng thậm chí còn có thể nghe thấy rất rõ những tiếng cười nhạo báng ẩn giấu giữa môi và răng của họ.

Phải chăng xung hỉ đã có hiệu quả? Đang lúc nàng đang thắc mắc thì tiếng kêu của Bài Vân dọa nàng toát mồ hôi lạnh.

Nhìn lại thì phát hiện bản thân nàng vẫn nằm ở nơi đó, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt được trang điểm đậm trông tươi tắn đến lạ thường, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.

Nghi Loan ngây người một lúc mới biết rõ hết thảy đều không thể cứu vãn được nữa. Thật ra bệnh trạng của nàng đã có chuyển biến tốt hơn nhưng lại bị cung nhân Bột Hải nhân cơ hội hành hạ, đến cuối cùng nàng vẫn mất mạng.

Công chúa hòa thân mất mạng trong ngày thành thân như nàng là cực kỳ hiếm hoi, còn trẻ lại phải chết trong uất ức, sau khi chết làm sao có thể buông bỏ mọi chuyện! Nàng tò mò rằng nếu còn sống nàng không thể trở về Tây Lăng, liệu thi thể của nàng có thể được đưa về Lung Thành hay không? Còn có Hoàng Lăng Tây Sơn mà Bột Hải quốc vương đẩy nhanh tốc độ hoàn thành, sẽ không phải là chuẩn bị cho nàng đấy chứ?

Đầy nghi ngờ, nàng đành phải tiếp tục chờ xem, đáng tiếc một tia thần thức này của nàng cũng quá yếu ớt, một người tròn trịa cao lớn va vào nàng, khiến nàng tan rã trong giây lát.

Đôi mắt nàng mờ đi, bị xé thành từng mảnh, thậm chí nàng không còn thời gian để hối hận.

Dường như nàng không thể lo liệu được mọi việc ở cuộc đời này nữa.

----

Tỷ như bình hoa bị đập nát, nếu muốn sửa lại thì phải nhặt từng mảnh vỡ một.

Nghi Loan đã phải tốn rất nhiều công sức để ghép nối các giác quan của mình lại với nhau, đầu óc nàng đờ đẫn, không tìm ra phương hướng. May mắn thay, cơ thể nàng dường như có chỗ dựa vào, không còn yếu đuối trống rỗng nữa. Nàng có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ và tiếng lật trang sách, ánh sáng hiện lên trước mắt nàng, dần dần sáng lên cho đến khi lấp đầy toàn bộ hốc mắt nàng.

Trong ý thức của nàng, tay chân dần dần dài ra, nàng thực sự rất vui mừng, so với cái chết, điều đáng sợ nhất chính là sự vô thường mênh mông mịt mù trên thế gian này, nửa người nàng tê dại, không biết vì sao không thể sử dụng sức lực.

Mùi hoa quế thơm ngát bay tới, thơm đến nỗi ngay cả khứu giác của nàng cũng được phục hồi. Có lẽ nếu nàng nỗ lực chăm chỉ hơn, nàng sẽ có thể tồn tại trên thế gian này theo một cách khác --

Mặc dù từ "quỷ" kia khi nói ra khiến người ta không thích.

Nghi Loan vốn rất sợ quỷ, khi nương của nàng qua đời, đêm đêm nàng phải túc trực bên linh cữu, nàng vừa đau buồn vừa cảm thấy sợ hãi, ngồi canh giữ bên cạnh quan tài cả người nàng cứng đờ như bị đinh đóng chặt. Hiện tại bản thân nàng cũng đã chết, nàng mới cảm thấy rằng quỷ cũng không đáng sợ đến như vậy, ít nhất nàng chắc chắn mình là một con quỷ tốt.

Trong khi đang chìm đắm trong những suy nghĩ phức tạp của mình, nàng lại mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, nàng mơ hồ đoán được, chẳng lẽ cung nhân đến để thêm dầu đèn và hương cho nàng sao? Mùi quế thơm ngọt ngào vừa rồi đến tám phần là cống phẩm, xem ra sau khi nàng chết đi bọn họ cũng không keo kiệt mấy, còn có người nhớ tới bày đồ cúng cho nàng.

Nghi Loan thật sự là một người dễ hài lòng, ngay cả chuyện nhỏ này cũng có thể khiến nàng cảm thấy rất vui vẻ. Kết quả là có người lay mạnh nàng, hét vào tai nàng như sấm: "Đã đến khi nào rồi, sao điện hạ vẫn còn ngủ? Mau dậy đi, sắp muộn giờ học rồi!"

Sau một hồi ngừng lại, nàng đột nhiên ngồi thẳng dậy, cảm giác tê dại đột nhiên lan từ đầu ngón tay đến ngón chân, Nghi Loan không khỏi kêu lên: "Ôi, tay của ta... Chân của ta... Lại rã rời rồi!"

Nàng hoảng sợ mở mắt ra, một khuôn mặt to lớn xông vào trước tầm nhìn của nàng, là Nguy Lam đang tức giận thở phì phò.

Nguy Lam họ Nguy, họ này nghe rất khác biệt đúng không? Vừa cường thế vừa hung hãn, quả nhiên con người nàng ấy cũng giống như họ của nàng vậy, đầy sự cứng rắn và nghiêm khắc. Nàng ấy là cô cô quản giáo chuyên trách của Nghi Loan và Văn Dự, lớn hơn Nghi Loan năm sáu tuổi, năm sáu tuổi mà thôi, nhưng dường như nàng ấy đã vượt xa nàng một thế hệ, ngay cả thái giám trong cung cũng nể mặt nàng ấy mấy phần.

Trước đó, một thái giám trẻ tuổi ở Tư Cung Đài không thức thời, trêu chọc nàng ấy: “Nguy cô cô tài giỏi như vậy, gọi tên này cũng thật là khiến người thiệt thòi rồi." khiến Nguy Lam trừng mắt hung ác nói: "Cha ngươi đặt họ cho ngươi, ngươi nói muốn sửa là có thể sửa được à?"

Nguy Lam đương nhiên không đáng giá bằng ngọc bích thượng đẳng, nhưng với xuất thân của mình, nàng ấy không tìm cách trở thành người giỏi nhất nhưng vẫn có thể trở thành người giỏi nhất. Vì vậy, nàng ấy đã tận tâm hết sức đốc thúc Nghi Loan và Thiếu Đế, việc này không chỉ được quý phi giao phó mà còn là chức trách của nàng ấy đối với công việc.

Dù sao thì Nghi Loan sợ nhất là tính cằn nhằn của nàng ấy, khi còn sống là điều nàng không thể tránh khỏi, thế mà sau khi chết nàng vẫn phải chịu sự quản giáo của nàng ấy.

Tuy nhiên, nếu nghĩ kỹ thì nàng ấy không hề đến Bột Hải Quốc cùng nàng, trong lúc bản thân nàng đang bơ vơ bất lực, sự xuất hiện bất ngờ của nàng ấy cũng đủ làm giảm bớt sự hoang mang tột độ của nàng.

Không ai có thể hiểu được niềm vui và cảm động khi đột nhiên gặp lại người quen sau khi chết, hai mắt Nghi Loan nóng bừng như muốn khóc lớn, nhưng Nguy Lam đã tới trước mặt, cắt đứt sự cảm động của nàng: “Thần không biết tay chân của người có tê hay không, thần chỉ biết nếu người không đến lớp, thước của Thái phó đánh vào lòng bàn tay chắc chắn là rất đau."

Nghi Loan rùng mình, lẽ nào chết rồi cũng không thể thoát khỏi thước bảng của Thái phó hay sao?

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ủng hộ các truyện khác của nhà nhé!!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp