9.
Đêm khuya, khi hơi thở của Úc Kính An đã đều đều, ta cuối cùng cũng tìm được cơ hội thoát khỏi phòng khách.
Nhưng không biết hắn đã căn dặn gì trước khi ngủ, ta đi một vòng quanh mà không tìm được lối ra, thậm chí đến cái lỗ chó cũng có người canh giữ.
Ta thất vọng định quay lại phòng, bỗng thấy có bóng người ở cánh cửa bên hông.
“Ai đó?” Thị vệ quát hỏi.
“Tưởng Nhàn Quân.”
Một nữ tử từ trong bóng tối bước ra, tựa như tiên nữ hạ phàm.
Ta kinh ngạc nhìn nàng.
Đứng dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân, quả thật Tưởng Nhàn Quân đẹp đến nao lòng, không hổ danh là dung mạo làm chim sa cá lặn.
Dù ta cũng là nữ nhân, nhưng cũng không tránh khỏi việc bị vẻ đẹp của nàng làm kinh diễm.
Nhưng không hiểu sao, ta lại có chút thất vọng, trong tưởng tượng của ta, Tưởng Nhàn Quân phải là một nữ tử có dáng vẻ anh dũng, oai phong.
Còn trước mắt ta đây, nàng dịu dàng mềm mại, không giống như một vị tướng quân chỉ huy binh mã, hoàn toàn khác xa với những lời đồn đại.
“Thần nữ xin được ra mắt Thái tử phi.”
Nàng nhún người hành lễ, vẻ đẹp dịu dàng khiến ta vội đáp lại:
“Cô nương nhanh bình thân.”
Nàng mỉm cười nhìn ta: “Không ngờ hôm nay hữu duyên, gặp được Thái tử phi, liệu người có nguyện cùng ta nói chuyện vài câu?”
Ta còn chưa kịp đáp lời, phía sau đã vang lên tiếng bước chân.
Ta quay đầu lại, thấy ngay Úc Kính An, mặt hắn tối sầm, nhìn Tưởng Nhàn Quân với ánh mắt sắc bén.
Biểu cảm này, giống hệt phu quân đến bắt gian thê tử!
Hai người họ đứng trước và sau ta, cảnh tượng thật quái dị...
10.
Tưởng Nhàn Quân thấy Úc Kính An, thì đôi mắt thoáng sáng lên: “Thần nữ xin được bái kiến Thái tử.”
Nàng khẽ cúi đầu, lộ ra một nét nghiêng hoàn mỹ, dưới ánh trăng càng thêm phần kiều diễm.
Trong chốc lát, ta đã bị cảnh tượng ấy làm cho mê mẩn.
Ai mà ngờ ngay lúc đó, Úc Kính An lại bất ngờ đưa tay nâng mặt ta, ép ta quay về phía hắn, giọng trầm trầm nói.
“Nhìn ta đây, ta còn đẹp hơn nàng ta.”
Ta bị hắn kéo lệch hướng, ánh mắt đành dừng lại trên khuôn mặt hai người.
Ừm, chẳng biết có phải vì tình nhân trong mắt hóa Tây Thi hay không, nhưng khi so sánh kỹ càng, đúng là Úc Kính An đẹp hơn thật!
Người này tuy không biết xấu hổ, nhưng dung mạo quả thực là hiếm có khó tìm.
Ta thậm chí nghi ngờ rằng lão Hoàng đế phong hắn làm Thái tử cũng vì muốn hắn dùng nhan sắc để thu phục lòng người.
Khi thấy ánh mắt ta cuối cùng dừng lại trên mặt hắn, Úc Kính An mới cười mãn nguyện.
“Nương tử, chúng ta về phòng thôi.”
Tưởng Nhàn Quân vẫn đang đứng đó, hắn chẳng biết xấu hổ là gì!
Hắn cuối cùng cũng hiểu ánh mắt của ta, liền quay lại nhìn Tưởng Nhàn Quân vẫn chưa đứng dậy.
“Tưởng cô nương, vừa rồi cô có nghe ta ra lệnh rằng viện này là nơi ở của ta cùng Thái tử phi, người ngoài không được phép bước vào, cô có phải đã quên không?”
Ta liếc hắn, có thật là có chuyện đó sao?
Tưởng Nhàn Quân cúi đầu kính cẩn đáp:
“Hồi bẩm Thái tử, thần nữ khi thưởng nguyệt ở viện bên cạnh thấy Thái tử phi dường như muốn ra ngoài, nên mới mạo muội tới đây, mong Thái tử thứ tội.”
Nói xong, nàng lại lo lắng nhìn ta:
“Thái tử phi, nơi này thỉnh thoảng có sơn tặc qua lại, xuất trạm dịch lúc này thật không phải là hành động sáng suốt.”
Ta nghe xong chỉ thấy mình như mất hết cả hồn vía.
Úc Kính An nhìn ta, khẽ cười như thể muốn bỏ qua chuyện này, nhưng ta vẫn cảm thấy nụ cười ấy chỉ là cười giả tạo, không có chút chân thành nào.
11.
Cuối cùng, ta vẫn không trốn thoát được.
Khi trở về phòng khách, màn giường đã buông xuống, Úc Kính An một tay nhàn nhã vuốt tóc ta, giống như đang xoa đầu một con mèo.
Ta biết mình có lỗi, nhưng vẫn không vui, liền hất tay hắn ra rồi bắt chước hành động của hắn lúc nãy, vuốt tóc hắn lại.
"Phụt," Úc Kính An bật cười, để mặc ta nghịch ngợm.
Trong lòng ta có chút không thoải mái, ta tuy không phải là kẻ thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc, hai câu nói của Tưởng Nhàn Quân nhìn thì có vẻ như quan tâm ta, nhưng thực chất là đem ta ra làm con cờ, chuyển họa sang ta.
Hình tượng nữ tử mẫu mực trong lòng ta dường như mất sạch, điều này khiến ta vô cùng thất vọng.
"Nương tử muốn ra ngoài làm gì?"
Đến rồi, hắn định tính sổ đây.
Ta khựng lại, rồi đáp: "Đi mua đồ ăn đêm cho chàng."
Dù sao cũng không thể nói là muốn trốn chạy.
Hắn nhẹ thở dài:
"Nương tử, nàng có biết bên ngoài toàn là những kẻ có ý đồ xấu với nàng không?"
"Á?"
Ta nghi ngờ đầu hắn có vấn đề, có ý đồ xấu với ta? Có lẽ là với hắn thì đúng hơn!
"Nàng đừng không tin, nàng xinh đẹp đáng yêu thế này, phu quân thật sự sợ nàng bị người ta lừa mất."
Nói nhảm gì thế chứ!
"Nương tử của ta nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, trước khi thành thân đã có không ít kẻ thầm thương trộm nhớ rồi."
Đúng là có, nhưng toàn là những kẻ không ra gì.
"Nàng đảm đương việc trong việc ngoài, lại còn giỏi giang việc nội trợ."
Tuy cũng tạm được, nhưng ta chỉ có vài món ăn nấu được thôi.
"Nàng văn võ song toàn, cứu ta khỏi cơn nguy khốn, lại còn có tấm lòng lương thiện..."
Úc Kính An, tên này, bình thường không nói thì thôi, một khi mở miệng liền khiến người khác bị cuốn theo.
Từ đầu ta cảm thấy hắn như ăn nhầm thuốc, đến khi bị hắn dỗ ngon dỗ ngọt đến mê mẩn, ta cứ như thế mà mơ màng nghe hắn nói suốt nửa đêm.
Mãi đến khi trời tảng sáng, ta mới mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Sau đó, ngủ trên xe ngựa cả ngày.
Kế hoạch trốn thoát ngày hôm sau, tan biến.
12.
Đến khi đêm xuống, ta nhìn bốn bức tường của quan dịch mới nhận ra mình lại bị trúng kế của Úc Kính An. Hắn quả thực có ý đồ từ trước!
Ngày mai, ta nhất định phải tìm cách rời đi!
"Nương tử." Úc Kính An vừa mở miệng, ta liền quyết định, hôm nay bất kể hắn nói gì, ta cũng không thể bị mắc lừa.
"Ngày mai chúng ta sẽ đến Phồn Thành."
Phồn Thành sao? Nhân khẩu đông đúc, đúng là cơ hội tốt để trốn thoát!
"Nương tử có biết sản vật đặc biệt của Phồn Thành là gì không?"
"Vân cẩm." Ta nhớ ngoại tổ phụ từng kể, vân cẩm của Phồn Thành nổi danh thiên hạ, đặc biệt là loại vân cẩm nổi tiếng. Ngay cả các quý nữ ở kinh thành, nếu được một tấm vải, cũng có thể khoe khoang cả năm.
Úc Kính An nắm lấy tay ta:
"Ngày thành hôn của hai ta quá đơn sơ, không thể tặng nương tử một bộ y phục vân cẩm của Phồn Thành, ta thật lấy làm tiếc."
Theo lễ nghi hoàng gia, Hoàng tử cưới thê thì phải có hôn phục làm từ vân cẩm.
Nhưng khi chúng ta thành thân, Úc Kính An là Hoàng tử không được coi trọng nhất, còn ta chỉ là nữ nhi của một quan viên không được sủng ái, vân cẩm đều bị nội phủ tham lam chiếm đoạt, y phục hôn lễ gửi đến thì bị mọt ăn thủng.
May mắn thay, ngoại tổ phụ của ta từ nhỏ đã tích góp sính lễ cho ta, ta lại vội vã mua hôn phục sửa lại, mới không bị mất mặt.
Nhưng so với các quý nữ kinh thành khác, hôn lễ của ta quả thực quá đỗi đơn giản.
Sau này cùng Úc Kính An phiêu bạt khắp nơi, y phục càng ngày càng cũ, bây giờ bộ tốt nhất trên người ta cũng không sánh nổi với y phục của một nha hoàn ở kinh thành.
Nói không tiếc nuối là dối lòng, ta cũng muốn có một bộ y phục làm từ vân cẩm.
"Đồng Đồng, ta đã sớm sai người đến Phồn Thành, đặt may y phục vừa vặn cho nàng. Ngày mai đến thử, có được không?"
Ch/ết rồi, ta lại muốn có nó!
Ta tự an ủi bản thân, đã hơn hai năm rồi, dù không có công lao, cũng có khổ lao.
Hay là đợi đến mai, lấy y phục rồi chạy cũng chưa muộn.