[Zhihu] - Thái Tử Phi Sắp Chạy Rồi

Chương 4


3 tuần


13

Ta cứ nghĩ Úc Kính An đặt may cho ta một hai bộ y phục, chỉ cần một cái bọc là có thể mang đi.

Ai ngờ, hắn đặt hẳn nửa xe.

Nửa xe, ta chắc chắn không thể mang đi hết, chỉ có thể chọn vài bộ mà ta yêu thích nhất.

Thế là suốt cả một ngày, ta chỉ ngồi trong xe thử y phục.

Cuối cùng, sau khi chọn được mười mấy bộ, ta lại không nỡ bỏ bớt bộ nào.

"Nương tử có vừa ý không?"

Vừa ý? Ta nghi ngờ Úc Kính An đây là cố ý!

Không thể bị hắn lừa thêm nữa, ngày mai dù có nói gì thì ta cũng phải rời đi, cùng lắm là bỏ lại năm bộ y phục!

Úc Kính An thuần thục gấp gọn y phục ta đã chọn, đặt vào chiếc rương mới mang đến.

"Ngày mai, chập tối chúng ta sẽ đến Phong Trấn, sau đó có thể chọn thêm vài món trang sức thích hợp."

A, trang sức sao? Trang sức của Phong Trấn là nổi tiếng nhất.

Nói thật, hiện giờ ta thiếu nhất là gì? Chính là bạc!

Hai năm nay, sính lễ của ta gần như đã bị Úc Kính An "yếu ớt" phá sạch.

Trên người chỉ còn chưa đến một trăm lượng ngân phiếu.

Sau khi trốn thoát, ta không thể tìm đến ngoại tổ phụ, vì như thế sẽ liên lụy đến người, chỉ có thể tự lo liệu.

Vàng bạc châu báu so với y phục còn hữu dụng hơn nhiều, nếu thiếu tiền thì vẫn có thể bán lấy bạc.

Có lẽ, trì hoãn thêm một ngày cũng không sao nhỉ?

14.

Phải thừa nhận rằng, ánh mắt của Úc Kính An quả thực rất tinh tường.

Khi đến tiệm trang sức lớn nhất ở Phong Trấn, hắn chọn cho ta những món trang sức tinh xảo vô cùng, trọng lượng vàng bạc đá quý cũng khiến ta vô cùng hài lòng.

"Thật trùng hợp." Một giọng nữ quen thuộc vang lên, ta quay đầu nhìn, chính là Tưởng Nhàn Quân.

Hôm nay nàng mặc một bộ y phục cưỡi ngựa, phong thái anh dũng hiên ngang.

Thấy chúng ta ăn mặc thường phục, nàng liền tinh ý hành lễ:

"Công tử, phu nhân."

Phía sau nàng, một thiếu nữ ló đầu ra, tuổi còn trẻ, dung mạo kiều diễm, trông rất lanh lợi đáng yêu.

Vừa nhìn thấy chúng ta, ánh mắt nàng đã dừng lại trên khuôn mặt Úc Kính An không rời.

"Biểu tỷ, họ là ai vậy?"

"Không được vô lễ, mau gọi công tử, phu nhân."

Thiếu nữ đỏ mặt, nhìn Úc Kính An ngoan ngoãn gọi một tiếng "công tử", nhưng khi quay sang ta lại cau mày hỏi:

"Ngươi là phu nhân nhà ai? Sao mà đen như thôn nữ thế này."

Ta có chút tức giận, chưa kịp đáp trả thì Úc Kính An đã đứng chắn trước mặt ta, giọng nói lạnh lùng:

"Tiểu thư đây là nữ nhi của Lễ Bộ Thượng Thư."

"Ngươi nhận ra ta?" Đôi mắt thiếu nữ lập tức sáng lên, nàng rời khỏi Tưởng Nhàn Quân, tiến lại gần Úc Kính An.

"Ngươi là công tử nhà nào?"

Không đợi nàng đến gần hơn, Úc Kính An liền phất tay, hai tên thị vệ tiến lên chặn nàng lại.

"Các ngươi dám ngăn cản ta? Tránh ra!"

Tưởng Nhàn Quân bước lên giảng hòa:

"Lan nhi, đừng vô lễ! Nàng tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, xin công tử và phu nhân lượng thứ."

Thiếu nữ bị nàng ép buộc phải xin lỗi, nhưng hai người họ lại theo chúng ta về quan dịch, khiến kế hoạch trốn chạy của ta một lần nữa lại thất bại.

Úc Kính An vừa nghêu ngao hát một khúc điệu không thành lời vừa giúp ta thu xếp rương hòm:

"Nương tử không vui sao?"

Cũng không hẳn, chỉ là ta thấy Tưởng Nhàn Quân so với những lời đồn thổi có phần kém xa, nên có chút thất vọng.

Nàng như cố ý chờ biểu muội gây rối, rồi mới đứng ra hòa giải, khiến người ta cảm thấy nàng biết xem trọng đại thể.

Nàng làm mọi việc thật khéo léo, nếu là trước khi thành thân ta cũng chẳng nhận ra, nhưng sau nửa năm sống cùng Úc Kính An, đôi khi hắn kể về những chuyện tranh đấu giữa các phi tần trong cung, khiến ta không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.

Ta thậm chí nghi ngờ rằng, Tưởng Nhàn Quân trong lời đồn và người mà ta thấy thực ra không phải là cùng một người.

"Đồng Đồng, nàng có biết chiếc trâm này đáng giá bao nhiêu bạc không?"

Úc Kính An lấy ra một chiếc trâm vàng hỏi ta.

"Không biết." Hôm nay hắn là người chọn, nội phủ xuất tiền, chủ tiệm kích động đến nỗi muốn ngất đi, ta không có cơ hội hỏi giá.

"Năm trăm lượng."

"Cái gì? Nó nhiều nhất chỉ là một chút vàng với vài viên bảo thạch, sao lại đáng giá đến vậy?”

"Chiếc vòng tay này bảy trăm lượng."

"Sợi ngọc bội này chín trăm lượng."

Ngày hôm nay quả không uổng công ta chờ đợi, ta nghĩ rằng nửa cuộc đời sau này của mình có thể đảm bảo rồi!

"Tiếc thay." Úc Kính An thở dài: "Nếu tháo ra và nung chảy, sẽ bị mất giá rất nhiều."

Ta nghi ngờ hắn cố tình trêu chọc ta!

"Nhưng mấy món đồ ngọc này lại vô cùng quý hiếm, gặp được là phúc, ngay cả trong cung cũng không nhiều."

"A?"

Thế thì mấy món này nhất định phải mang đi!

Úc Kính An bắt đầu đem từng món từng món ra giảng giải, còn kể về các câu chuyện truyền thuyết liên quan, nghe đến nỗi ta phải thán phục, rồi… lại một đêm nữa không ngủ.

Kế hoạch trốn chạy ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm, thất bại.

15.

Ta suy tính suốt một đêm, không ngờ đến ngày thứ sáu lại xuất hiện một nhóm khách không mời.

Tưởng Nhàn Quân cùng biểu muội của nàng ta cũng muốn tiến kinh, tuy đã bị Úc Kính An từ chối cho đi cùng, nhưng họ vẫn kiên trì bám theo từ xa.

"Hừ."

Ta sớm biết cái thân phận Thái tử này chẳng khác gì miếng bánh thơm ngon, ai cũng muốn cắn một miếng.

Khi đến kinh thành, ai ai cũng sẽ không vừa mắt với một Thái tử phi như ta, không quyền, không thế.

Cho dù Úc Kính An không tính đến chuyện tính sổ sau này, thì hắn cũng sẽ có lương đệ, thục nữ.

Tổ phụ và phụ thân ta cũng vậy, sau khi phát đạt, mỹ nhân, thiếp thiếp bên cạnh, ai còn nhớ đến thê tử cùng mình chịu khổ?

Mỗi khi nghĩ đến những điều này, ta chỉ muốn bỏ chạy thật xa.

Tay nải đã sớm thu xếp xong, chỉ cần có cơ hội là ta sẽ chạy ngay, nhưng Úc Kính An cứ bám dính ta cả ngày trong cùng một chiếc xe ngựa, đuổi thế nào cũng không đi!

Đến giờ nghỉ trưa, cuối cùng ta cũng tìm được cơ hội xuống xe ngựa thăm dò.

Phía xung quanh mấy chục dặm đều là đồng bằng, chẳng có một bóng núi rừng nào, mà đám thị vệ thì canh phòng rất nghiêm ngặt.

Không thể giả vờ trượt chân rơi xuống vực, cũng không thể lấy cớ bị thú dữ làm lạc đường, ta đành thất vọng quay lại xe ngựa.

Úc Kính An đang ngồi bên trong nhàn nhã uống trà:

"Về rồi à."

Chả trách lúc nãy hắn không theo ta, hóa ra hắn đã biết trước!

Ta nghiến răng, trừng mắt nhìn hắn đầy tức giận.

"Đồng Đồng." Hắn cười, vén tay áo lên đưa cánh tay về phía ta: "Cho nàng cắn."

Ngươi nghĩ ta là chó sao?

Hắn đưa tay lên vuốt tóc ta.

"Dáng vẻ nổi giận của nương tử thật xinh đẹp, giống như con mèo nhỏ của đại nương nhà bên cạnh."

"Mèo nhỏ" là con mèo do đại nương nhà bên nuôi.

Cuối cùng ta không nhịn được mà cắn hắn một cái! Hừ! Sao cánh tay hắn cứng thế chứ!

"Nói đến chuyện này, khi ta còn nhỏ, cũng từng bị người ta cắn một lần."

Úc Kính An vẫn giữ nụ cười đó, chậm rãi kể.

Chuyện này ta chưa từng nghe hắn nói bao giờ.

Dù hắn có không được sủng ái thế nào đi nữa, hắn vẫn là Hoàng tử.

Trong hoàng cung, chuyện ngầm giở thủ đoạn với nhau thì không hiếm, nhưng trên mặt không ai dám để lại dấu vết trên những người con của rồng phượng.

Ai lại dám to gan như thế?

"Kẻ cắn ta là một tiểu cô nương lạc đường khi đến cung dự yến."

Ta mơ hồ cảm thấy không ổn, dường như trong đầu có điều gì đó bị quên lãng đang sắp sửa trồi lên!

"Nàng thấy có cung nhân giằng co với ta, bịt miệng ta rồi lợi dụng lúc hỗn loạn mà ấn ta xuống nước, liền hô hoán khiến cung nhân kia sợ hãi bỏ chạy.

Nàng nói phải kéo ta đi gặp quan, nói rằng việc này nha môn nhất định phải quản, dù cho nha môn không quản, Hoàng thượng cũng phải quản.

Ta không đồng ý, nàng tức giận cắn ta một cái rồi bỏ chạy."

Năm ta sáu tuổi, mẫu thân vừa qua đời không lâu, phụ thân đã muốn cưới thê mới, ta bụng đầy oán khí, lạc đường trong cung yến rồi tình cờ chứng kiến cảnh ấy.

Nhưng sao ta nhớ rằng mình đã gặp một cô nương xinh đẹp mà nhỉ?

Nhìn khuôn mặt của Úc Kính An, ta chợt tỉnh ngộ, ta hóa ra đã sa vào cùng một cái bẫy tận hai lần!

Úc Kính An đưa tay xoa đầu ta: "Vậy nên mới nói rằng duyên phận giữa ta và Đồng Đồng không hề cạn."

"Sao trước đây ngươi không kể chuyện này?"

Hắn lại ngắm nghía dấu răng trên cánh tay:

"Hàm răng của nương tử thật đều, thật đẹp, dấu vết này nên được vẽ lại rồi đóng khung."

Đây là muốn công khai tội chứng của ta trước thiên hạ, ta lại muốn đấm hắn một cái nữa!

Nhưng khi nghĩ đến chuyện lúc nhỏ hắn đã trải qua, ta không khỏi lo lắng thay:

"Khi ấy ai muốn hại ngươi vậy?"

Hắn cười đáp: "Lúc đó là Thục phi."

A! Đó chẳng phải là dưỡng mẫu trên danh nghĩa của Úc Kính An, hiện nay là Hoàng hậu sao?

16.

Từ trước ta đã nghe nói, xưa kia Thục phi không con, địa vị không vững, nên mới để thị nữ của mình lên long sàng, sinh hạ con mà bỏ lại mẹ.

Sau này, Úc Kính An quả thực được nuôi dưỡng dưới gối nàng.

Chỉ vài năm sau, nàng sinh ra Thập bát Hoàng tử và trở thành Hoàng hậu, còn Úc Kính An thì ngày càng lâm vào cảnh ngộ khó xử.

Nhưng việc hại ch/ết Úc Kính An thì có lợi gì cho nàng? Chẳng lẽ không sợ bị nghi ngờ sao?

Nhìn ra sự bối rối của ta, Úc Kính An mỉm cười:

"Khi ấy bà ta đã sắp đặt sẵn người chịu tội thay, nhưng đáng tiếc lại gặp phải nương tử, khiến mọi việc thất bại trong gang tấc, làm phải tới hai năm sau mới lên ngôi Hoàng hậu."

"Lần này sao ngươi lại trở thành Thái tử?"

"Công lao của Hoàng hậu nương nương không hề nhỏ." Hắn vuốt đầu ta, chậm rãi giải thích.

"Những huynh trưởng trước ta người thì ch/ết, kẻ thì tàn phế, còn có kẻ khiến thánh nhân giận dữ, vốn dĩ vị trí này thuộc về Thập bát Hoàng tử, nhưng đáng tiếc, hắn cũng sắp không qua khỏi rồi."

Chả trách một người không quyền không thế như Úc Kính An lại đột nhiên trở thành Thái tử.

Ta vốn đã thấy ngôi vị Thái tử này hắn nhận được thật kỳ lạ, biết bao hoàng tử vẫn còn sống, sao đột nhiên lại đến lượt hắn?

Thì ra Thập bát Hoàng tử mắc trọng bệnh, nên Hoàng hậu muốn để Úc Kính An chiếm lấy vị trí này!

"Tình thế nguy hiểm, ta biết nương tử không muốn cùng ta hồi kinh."

Úc Kính An cúi mắt nhìn ta.

"Nhưng ta không nỡ rời xa Đồng Đồng, sợ nàng rời xa ta sẽ bị kẻ khác hại."

Ta nắm lấy vạt áo hắn, nói không có tình cảm là giả dối.

Ta đã sớm đoán được, Úc Kính An khi hồi kinh nhất định sẽ gian nan.

Hắn chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của rất nhiều người.

Các Hoàng tử khác đều dòm ngó, Hoàng hậu cũng sẽ muốn điều khiên hắn, chính vì hiểu rõ điều đó, nên ta biết hắn cần một thê tử có gia tộc hùng mạnh.

Nội tổ phụ, phụ thân của ta đều là những kẻ nhút nhát, sợ phiền phức, trước đây đã đoạn tuyệt quan hệ với ta, chắc chắn sẽ không dám nhúng tay vào vũng nước đục này.

Ta chẳng thể giúp được gì cho hắn, trái lại còn có thể trở thành gánh nặng.

Cho dù chúng ta có tình nghĩa cùng khổ cùng vui thì đã sao, sinh tử, quyền lực đều khó mà tránh khỏi.

Úc Kính An đột nhiên thở dài nói: "Ba nghìn lượng bạc ta mượn nương tử vẫn chưa trả."

Đúng là nhắc đến chuyện không nên nói! Nếu không phải tại hắn, ta bây giờ đã không túng quẫn thế này, nghĩ đến số bạc hồi môn ngoại tổ mẫu cho ta, ta liền thấy đau lòng, không kìm được đánh hắn một cái.

"Về kinh cùng ta đi." Úc Kính An vuốt nắm tay ta, thấp giọng nói: "Lần này ta nhất định bảo vệ nàng vẹn toàn."

Lần này?

Ta nghi hoặc nhìn hắn.

Hắn có chút u ám trên nét mặt.

"Biết người biết mặt không biết lòng, nương tử ngàn vạn lần đừng dễ dàng bị kẻ khác lừa gạt.

Nếu nàng bị người ta hại, vi phu sẽ phát điên.

Hai kẻ đang theo sau chúng ta kia không phải thứ tốt đẹp gì."

Hắn đang nói đến Tưởng Nhàn Quân và biểu muội của nàng? Sao lại đột nhiên nhắc đến họ?

"Vì nương tử đã đồng ý, nên ta giờ sẽ nói cho nàng tình hình trong cung."

Ai đồng ý chứ, cái tên này sao lại tự quyết định rồi!

Ta tức giận đến mức nhảy dựng lên, nhưng Úc Kính An lại đột ngột kể chuyện bát quái trong hậu cung.

Hắn thật sự có chút tài năng của người kể chuyện, những chuyện bát quái bí mật trong cung được hắn kể lại rất sinh động, gay cấn, nghe xong một hồi lại muốn nghe hồi tiếp theo.

Mãi đến khi nằm trên giường vào buổi tối, hắn đột nhiên ngừng lại ở đoạn quan trọng.

"Rồi sao nữa?" Ta kéo hắn thúc giục.

"Hoàng thượng có phát hiện ra An Tài nhân đã cắm sừng mình không?"

Hắn cười nhẹ đáp:

"Đợi ngày mai sẽ rõ."

Đồ vô lại! 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play