5.
Chưa kịp đẩy hắn ra, Úc Kính An đã nhanh chóng ép ta xuống dưới thân.
Chỉ nghe vài tiếng “phập phập,” những mũi tên lạnh băng xuyên qua cửa sổ xe, đâm thẳng vào vị trí ngực và giữa trán nơi hai ta đang ngồi.
“Có thích khách!”
Mãi đến lúc này bên ngoài mới trở nên hỗn loạn, tiếng thị vệ hét lên: “Hộ giá!”
Ta ngửa mặt nhìn Úc Kính An, đáng lẽ lúc này phải nghĩ cách đối phó với thích khách, hay ta nên nhân cơ hội này mà đào tẩu, nhưng kỳ lạ thay, ta lại cảm thấy có chút thất thần.
Khoảng cách giữa ta và hắn lúc này thật gần, ta có thể rõ ràng cảm nhận hơi thở của hắn, thấy từng hàng mi khẽ cong, cùng với nét mặt có chút trầm ngâm.
Hắn đang giận.
Ta và Úc Kính An đã thành thân hơn hai năm, hắn luôn cười, như thể không bao giờ có một chút tức giận, dù ta bảo hắn làm gì, hắn đều vui vẻ đồng ý, nhưng thực sự thân cận thì không nhiều.
Ta cảm giác mình chưa từng nhìn thấu con người và lòng dạ của hắn.
Trong lòng ta luôn thấy trống rỗng.
Đây là lần đầu tiên, ta thấy hắn giận.
“Đồng Đồng.” Có lẽ thấy ta ngẩn ngơ, hắn lo lắng đưa tay sờ sau đầu ta.
“Có đụng vào chỗ nào làm nàng đau không?”
Ta lắc đầu, trên xe trải thảm dày, không đau.
Hắn như thể lại hiểu nhầm gì đó: “Sợ không?”
Ta mím môi: “Đâu phải lần đầu.”
Lần này còn có bao nhiêu người hộ giá.
Dù sao hắn cũng là Hoàng tử, dù không được sủng ái, nhưng cũng luôn có kẻ coi hắn là cái gai trong mắt.
Rốt cuộc, lão Hoàng đế đâu chỉ có mười hai người con trai.
Từ khi thành thân đến giờ, tuy chưa bị ám sát mười lần tám lượt, thì ba bốn lần cũng có.
Nhưng dù sao đối phương cũng chỉ nhằm vào Thập nhị Hoàng tử, mục tiêu chính không phải ám sát, mà là vu oan giá họa, nên chẳng ai quá tâm huyết, ta cũng có thể đối phó được.
Khó chịu nhất là, không chỉ bị ám sát, mà còn bị đổ oan, lưu đày, bị phụ thân đoạn tuyệt quan hệ, cùng hắn phiêu bạt khắp nơi, sống thật gian nan.
Ta từ nhỏ đến lớn chưa từng khổ sở như vậy.
Nhưng ngắm mỹ nhân lại khiến ta ăn cơm ngon miệng hơn, ta thật sự có chút yêu thích hắn, nên dù lúc gian khổ nhất cũng chưa từng nghĩ đến việc hòa ly.
Hắn là kiểu người, một mình có thể sẽ bị ch/ết đói đó!
Dù sao ta cũng lớn lên ở thôn quê, lại có ngoại tổ phụ lén cho chút tiền riêng, cũng có thể tạm nuôi nổi một phu quân tay chân vụng về không biết làm gì.
Dù sao đi nữa, ta cũng đã an lành sống đến bây giờ.
Ta từng nghĩ sẽ cùng hắn làm một đôi phu thê bình thường, nghèo một chút không sao, sống khó khăn một chút cũng không sao, trên đời này hàng vạn người cũng đều sống như thế.
Sống trên đời có người để yêu thương đã là may mắn rồi, ta là người không quá tham lam.
Nhưng Úc Kính An đã thành Thái tử.
Ta hiểu rõ trong lòng, thế sự chẳng ai lường trước, ta không có nhà ngoại để dựa dẫm, hắn lại cần một một thê tử có gia tộc lớn mạnh để hỗ trợ, giờ đây hắn đã không còn là người phù hợp với ta nữa.
Nhân lúc hắn thất thần, ta khéo léo lật người, ép hắn xuống dưới.
“Mạng ngươi giờ đáng giá lắm.”
Hắn sững sờ, không giãy dụa, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại ngậm miệng, tránh ánh mắt ta, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Ta không kìm lòng được, lại nhìn hắn thêm vài lần.
Người này thường làm ta tức giận, nhất là mấy tháng gần đây.
Tức đến nỗi làm ta học được bao nhiêu cách trừng trị phu quân từ các bà cô hàng xóm.
Hắn lại chịu đựng tất cả, bất kể là làm việc nặng nhọc hay phải quỳ trên bàn giặt.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn đã biết trước rằng sẽ có ngày được phong làm Thái tử, nên muốn nhanh chóng cạn tình cạn nghĩa với ta rồi.
6.
Nghĩ đến đây, trong lòng ta không khỏi cảm thấy chua xót.
Tên khốn kiếp này!
Ta không nhịn được, lại đánh hắn một cái.
Hắn lại "ai da" một tiếng, nhỏ giọng nói:
“Phu nhân, thích khách cũng không lợi hại bằng nàng.”
Ta trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi còn lợi hại hơn thích khách.”
Ta tức đến nghiến răng, không lẽ hắn định nhân cơ hội này đổ tội lên đầu ta?
Hắn cúi đầu, vẻ mặt đầy uất ức: “Vi phu sai rồi.”
Không thể chịu nổi nữa, ta nắm lấy chỗ mềm trên eo hắn mà vặn, nhưng lại không vặn được.
Hắn khựng lại một chút, vội thả lỏng người, nhắc nhở ta:
“Giờ thì được rồi.”
Ta càng tức hơn, lại diễn, đúng là đồ giả dối!
“Phu nhân, đã giải quyết xong thích khách rồi.” Hắn vội vàng chuyển chủ đề.
Quả thật, tiếng đấu đá bên ngoài đã dần lắng xuống, tiếng vó ngựa cũng không còn hỗn loạn.
Xác định không còn nguy hiểm, ta buông Úc Kính An ra, ngồi vào một góc xe, không muốn nói chuyện với hắn.
Một lát sau, có người đến gần cửa sổ bẩm báo.
“Bẩm Thái tử, thích khách đã bị tiêu diệt hết.”
“Không còn người sống sao?” Ta không kìm được mà hỏi.
Vị tướng sĩ ngoài kia có lẽ không ngờ ta lại mở miệng, sững người một lúc rồi đáp:
“Bẩm Thái tử phi, thích khách ngậm độc trong miệng, kẻ bị bắt cũng không giữ được mạng.”
Ta nhìn sang Úc Kính An, mặt hắn vẫn bình thản, như đã sớm đoán trước điều này, nhẹ nhàng nói:
“Phái người báo với quan phủ địa phương, để họ đến thu dọn thi thể.”
“Vâng.”
“Sau khi nghỉ ngơi một lát thì khởi hành.”
“Vâng.”
Đây là cơ hội để ta đi tiểu tiện rồi! Ta chỉnh lại y phục, định xuống xe.
“Phu nhân?”
“Ta muốn đi tiểu... thay y phục.”
“Ta sẽ canh chừng cho phu nhân.”
Úc Kính An thật là không biết xấu hổ!
Trong lúc ta và hắn còn đang giằng co, từ xa lại vang lên tiếng vó ngựa.
“Lại là thích khách sao? Còn chưa dứt nữa à?”
“Đừng lo lắng, Đồng Đồng.” Úc Kính An kéo ta ngồi xuống.
“Có vi phu ở đây.”
Chính vì có ngươi ở đây mà ta mới không yên tâm đấy!
Một lát sau, tướng sĩ đến bẩm báo.
“Đó là tiểu thư của Thái thú Vĩnh Hưng, Tưởng Nhàn Quân. Nàng đi qua đây, nghe nói có sơn tặc nên dẫn theo thị vệ đến trợ giúp.”
Tưởng Nhàn Quân?
Dù chúng ta mới đến quận Vĩnh Hưng chưa bao lâu, cái tên này đã vang danh khắp nơi.
Nàng là đích nữ của Thái thú Vĩnh Hưng, cũng là đứa con duy nhất, nổi danh từ khi còn trẻ, không chỉ tinh thông cầm kỳ thư họa, mà binh pháp kiếm thuật cũng được kế thừa từ gia tộc, mười hai mười ba tuổi đã nổi tiếng khắp thiên hạ.
Sau khi đủ tuổi, nàng còn khoác chiến giáp, một mình dẹp tan không ít ổ sơn tặc.
Có thể nói, nàng chính là kiểu nữ tử mà ta hằng ngưỡng mộ, tài trí thông minh, lại có thể xông pha chiến trường!
Ta có chút kích động, không đi tiểu được cũng có cái lợi, có thể gặp được Tưởng Nhàn Quân! Đáng giá!
“Ta muốn gặp nàng...”
Chưa kịp nói xong, ta đã bị Úc Kính An nắm chặt lấy tay.
Ta quay đầu lại nhìn, thấy hắn với vẻ mặt lạnh lùng chưa từng có.
“Đừng gặp nàng ta.”
7.
Ta bị sắc mặt xanh trắng lẫn lộn của Úc Kính An làm cho hoảng sợ.
Chẳng lẽ hắn vừa bị trúng tên độc sao?
Ta vội vã kiểm tra sau lưng hắn, áo ngoài còn chẳng bị rách chút nào.
“Ngươi làm sao vậy?”
Bị thích khách ám sát còn không có phản ứng gì, sao lúc ta muốn gặp Tưởng Nhàn Quân hắn lại phản ứng dữ dội như thế này?
Đó là một nữ tử, không phải tình lang, sợ ta bỏ trốn theo nàng chắc?
Hắn đối diện với ánh mắt chất vấn của ta, dần dần dịu xuống, ủy khuất nói:
“Vi phu sợ nàng bỏ ta mà theo Tưởng Nhàn Quân.”
Hắn vậy mà dám nói ra chuyện này!
Ta giận đến nỗi phải hạ giọng rít lên:
“Ngươi đã là Thái tử rồi, không thể nghiêm túc một chút được sao? Lo lắng thì cũng phải là ta lo ngươi có tình mới chứ, ngươi nói cái gì vậy hả!”
Hắn nghiêm túc đáp:
“Vi phu so với Tưởng Nhàn Quân, nhan sắc vượt trội hơn hẳn, phu nhân chỉ cần nhìn ta, chớ để dã hoa có độc mê hoặc, chỉ khiến vi phu thương tâm.”
Những lời lẽ văn hoa này khiến ta tức đến phát đau răng, véo hắn lại chẳng có tác dụng, ta chỉ biết dùng đầu húc hắn, nhưng hắn lại nhân cơ hội ôm ta vào lòng, ép sát vào ngực.
Trong lúc giãy giụa, ta nghe hắn nói với bên ngoài.
“Truyền lời qua, cảm tạ Tưởng cô nương đã đến giúp đỡ. Bổn Thái tử lần này không muốn quấy rầy dân chúng châu quận, nên sẽ không gặp nàng ta.”
“Rõ!”
Nghe thoáng qua thì không có gì, nhưng suy nghĩ kỹ lại, rõ ràng hắn đang nói Tưởng Nhàn Quân hành sự phô trương, đi đến đâu cũng khiến dân chúng hay biết, gặp nàng ta rồi đường xá sẽ càng thêm nguy hiểm.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, Úc Kính An bình thường dù có chọc ta tức giận, nhưng chưa từng dùng lời lẽ cay nghiệt.
Đối với người ngoài cũng rất ôn hòa, không bao giờ nói nặng lời, sao đến Tưởng Nhàn Quân lại dùng lời lẽ đầy gai nhọn thế này?
Ta thử đoán: “Ngươi đối với Tưởng Nhàn Quân…”
Úc Kính An cúi đầu, ý muốn ta nói tiếp.
“Vì yêu mà sinh hận?” Ta chỉ có thể nghĩ ra lý do này.
Nghe xong, hắn rõ ràng sững sờ, sau đó nghiến răng nghiến lợi ôm chặt ta vào lòng, xoa đầu ta:
“Vì yêu mà sinh hận? Ta và Tưởng Nhàn Quân từ trước đến nay chưa từng gặp mặt! Có vẻ vi phu phải tịch thu hết tranh vẽ của phu nhân rồi.”
Đúng là trời đất đảo lộn, làm Thái tử rồi là dám tịch thu tranh vẽ của ta!
Được thôi... quả thật trời đất đảo lộn rồi, nếu hắn thật sự tịch thu, ta cũng không chống lại được.
Tên này nhất định là muốn đánh vào tinh thần ta trước, sau đó định tội nặng, báo thù việc ta bắt hắn làm việc nặng nhọc, quỳ gối trên bàn chải giặt đồ trong suốt hơn hai năm qua.
Không thể đi tiểu tiện được, vậy tối nay phải trốn thoát!
8.
Úc Kính An hiện đã là Thái tử, lời nói của hắn chỉ kém thánh chỉ một bậc.
Tưởng Nhàn Quân tất nhiên không dám không biết điều mà đến thăm.
Tuy nhiên, đúng là chuyện đời có lúc trùng hợp, tối đó, hai đoàn xe ngựa lại tình cờ gặp nhau tại trạm dịch của quan gia.
Điều này cũng chẳng có gì lạ, đường tiến kinh chỉ có một, mà trời lại mưa không ngừng suốt cả ngày, trong phạm vi trăm dặm chỉ có mỗi trạm dịch này, muốn tránh cũng khó tránh được.
Nhà ăn của trạm dịch chỉ cần liếc mắt là thấy hết, khiến ta cảm thấy có chút phấn khởi.
Triều đình hiện tại không có quá nhiều quy tắc khắt khe về lễ nghi nam nữ, Tưởng Nhàn Quân lại là con gái của Thái thú, còn Úc Kính An mới được phong làm Thái tử, không thể cứ lần này đến lần khác mà làm mất mặt đối phương.
Ta gặp Tưởng Nhàn Quân rồi mới chạy cũng chưa muộn!
Ta háo hức chờ đợi, mong Tưởng Nhàn Quân nhanh chóng bước vào.
“Phu nhân.”
“Hử?”
Úc Kính An sắc mặt tái nhợt, tay ôm bụng nói: “Vi phu đau dạ dày.”
“Ai bảo ngươi hôm nay không chịu ăn cơm cho đàng hoàng!”
Ta có chút lo lắng, trước đây Úc Kính An ở trong cung sống không tốt, để lại chút bệnh ở dạ dày, ăn uống không điều độ là sẽ đau.
Hôm nay ở trên xe ngựa chỉ lo đút cho ta ăn điểm tâm, còn bản thân lại kén cá chọn canh, giờ thì phát bệnh rồi!
“Muốn ăn mì nước phu nhân nấu mà.”
Úc Kính An kén ăn, nhưng lại thích mì nước do ta làm.
Mỗi khi đau dạ dày, hắn đều muốn ăn món này, lại chỉ ăn mì nước do ta nấu.
Lòng ta chợt dâng lên cảm giác chua xót, đợi sau khi ta đi rồi, hắn... dù sao vẫn còn ngự trù mà!
Đối diện với khuôn mặt đầy mong chờ của hắn, lòng ta mềm nhũn, thôi thì hôm nay nấu cho hắn thêm một bữa nữa vậy.
Khi ta nấu xong mì nước và trở lại nhà ăn, vẫn chưa thấy đoàn người của Tưởng Nhàn Quân đâu.
“Người đâu rồi? Lẽ ra phải vào rồi chứ?”
Úc Kính An ăn ngon lành, thị vệ bên cạnh đáp lại ta.
“Bẩm Thái tử phi, Tưởng cô nương đã đến hậu viện an để nghỉ ngơi rồi.”
Ta liền nhận ra, Úc Kính An là cố ý!
Rõ ràng biết ta muốn gặp người, hắn đã cho người dàn xếp đưa họ đi từ trước.
Nếu là trước đây, ta đã vặn tai hắn mà dạy dỗ rồi.
Giờ thì, dù tay ta có ngứa ngáy, cũng không dám làm gì.
Úc Kính An lại tự mình ghé sát.
“Đợi ta với nàng về phòng, nàng hẵng nhéo.”
Ta lại muốn đấm hắn rồi!