1.

"Chúng thần cung nghênh Thái tử, Thái tử phi hồi kinh!"

Thái giám và thị vệ quỳ đầy đất, tiếng hô vang to khiến ta giật mình.

Thái tử phi, là ai?

Ta ư? Vừa rồi không chú ý lắng nghe, chẳng lẽ cả ta cũng được phong rồi?

Khoan đã, ta hiểu rồi, trở thành Thái tử rồi, nếu bỏ thê sẽ bị mang tiếng xấu, nhưng nếu ta ch/ết thì lại là chuyện khác!

Cái danh Thái tử phi này chẳng phải vinh dự gì, mà là lưỡi dao đoạt mạng.

Mạng ta coi như xong rồi!

Chưa kịp giãy giụa bỏ chạy, ta đã bị Úc Kính An kéo lên xe ngựa.

Không đúng, lần đầu tiên ta phát hiện kẻ này sao lại có sức mạnh lớn đến vậy!

Úc Kính An vốn là người tay không cầm nổi gánh, vai không gánh nổi nặng, sao lại có sức mạnh thế này?

"Ngươi sao lại..." Ta nghĩ đến thân phận hiện tại của hắn, liền nuốt những lời định nói vào bụng.

Dù hắn có lừa ta thêm lần nữa thì đã sao, chẳng lẽ lại đánh hắn một trận như trước?

Hắn không lập tức ch/ém ta là may lắm rồi. Tốt hơn là nghĩ cách trốn khỏi kinh thành trước khi về đến nơi!

"Có phải nàng muốn biết vì sao phu quân bỗng dưng khỏe mạnh thế này không?"

Ta cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn thở dài:

"Nàng ngày ngày thích xem tranh của các võ tướng."

Ta rụt cổ lại.

"Còn nhỏ dãi trước những chàng trai cường tráng không áo."

Trời cao ơi, ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội này!

Từ nhỏ ta đã không thích thêu thùa may vá, cũng không thích những thú thanh tao như cầm kỳ thi họa, chỉ thích nghe chuyện về các tướng quân, múa đao múa kiếm, mộng mơ có ngày ra trận.

Đáng tiếc thiên phú ta bình thường, lại là phận nữ nhi, không thể ra chiến trường.

Chính vì vậy, ta thực sự ghen tị và ngưỡng mộ những chàng trai cường tráng, sao ta lại không có thể trạng như họ chứ?

"Ta không có."

"Hai năm qua, nương tử bắt phu quân làm việc nặng, gánh nước đun lửa, cày bừa tưới phân."

Mỗi từ hắn nói ra, ta lại cúi đầu thêm một chút.

"Chính vì vậy, phu quân mới không còn là kẻ thư sinh yếu đuối nữa."

Hả? Hóa ra hắn giờ khỏe mạnh thế này, không còn là kẻ yếu đuối nữa, thật sự là nhờ ta biết cách dạy phu sao!

Ta đập bàn tiếc nuối.

Sớm biết thế này, từ đầu ta đã chẳng làm những việc như vậy!

Ta khi không lại rảnh rỗi huấn luyện hắn làm gì cơ chứ?

"Nương tử, nàng đập bàn làm gì vậy?"

Úc Kính An mỉm cười nhìn ta, kéo tay ta đặt lên ngực.

"Chẳng phải nàng thích đánh ta sao?"

2

“Ta không có, ngươi đừng nói bậy!”

Ta giãy giụa, cuối cùng dùng hết sức lực cũng thoát được hắn.

Kẻ này lại đưa tay ra, sờ lên mặt ta:

“Mặt đỏ bừng rồi kìa.”

Ta thật muốn đấm hắn một cái, nhưng hắn lại nghiêm chỉnh nét mặt.

“Nương tử nói đúng, tình thú phu thê sao có thể xem là đánh? Nương tử của ta chỉ đánh những kẻ đê tiện ức hiếp phu quân thôi.”

Lời này khiến mặt ta càng thêm nóng bừng, phải nhắc đến mối nghiệt duyên giữa ta và hắn.

Ngày đó, ta thật không nên làm anh hùng cứu mỹ nhân!

3.

Nói ra thì, ta và Úc Kính An cũng là môn đăng hộ đối.

Một người là Thập nhị Hoàng tử, con trai của Hoàng thượng, một người là cháu gái duy nhất của một vị đại thần nhị phẩm đương triều.

Nhưng mẫu thân ta mất khi ta mới sáu tuổi. Mẫu phi của Úc Kính An cũng sinh hắn ra thì qua đời.

Kế mẫu của ta quyền thế rất lớn, tìm cớ đày ta ra thôn quê, may thay người trên điền trang đều đã được ngoại tổ phụ của ta âm thầm thay thế và mua chuộc, vì thế ta chưa từng phải chịu khổ.

Chỉ là vì phụ thân ta không cho phép, vài lần thương lượng vẫn không thể đón ta về Giang Nam.

Ngoại tổ phụ rất thương ta, mỗi năm đi buôn bán đều đặc biệt ghé thăm Kinh thành để gặp ta, không chỉ cho ta học thư họa, mà còn cho ta học võ nghệ, sống tự do hơn cả khi còn ở trong phủ.

Còn Úc Kính An thì thật đáng thương, mẫu phi hắn là cung nữ thân cận của Thục phi, sau này được Hoàng thượng sủng ái một đêm, chỉ phong cho một cái tước hiệu nhỏ rồi sinh ra hắn, không lâu sau đó liền qua đời.

Trong cung ngoài cung đều đồn rằng, đây là cái ch/ết để giữ con.

Ta cũng nghe nói từ sớm, vị Thập nhị Hoàng tử này ở trong cung sống rất khổ cực.

Thực ra, giữa ta và Úc Kính An vốn không nên có bất kỳ liên hệ nào.

Nhưng thật tình cờ, vào năm ta vừa đến tuổi cập kê, Hoàng thượng không biết nghĩ gì, lại nhất quyết tổ chức một cuộc săn mùa thu.

Chỉ định con cháu của các quan lại từ ngũ phẩm trở lên đều phải tham gia.

Phụ thân ta lúc này mới nhớ đến trưởng đích nữ đang nuôi dưỡng tại thôn quê là ta, bèn sai người đón ta về phủ.

Thực ra chúng ta đều biết, đây chỉ là hình thức, sau khi cuộc săn mùa thu kết thúc, ngoại tổ phụ của ta sẽ chi tiền để phụ thân ta thả người, để ta gả về Giang Nam.

Thậm chí, ta đã ngầm chọn người, đó là một chàng trai nhã nhặn, thanh tú, gặp ta còn đỏ mặt.

Chỉ là không đủ khỏe mạnh để làm tướng quân, nhưng về gia thế thì hoàn toàn phù hợp với kỳ vọng của ta, quan trọng nhất là gia thế của hắn không vượt qua nhà ngoại tổ phụ của ta.

Nghĩ đến việc ngoại tổ phụ ngày càng lớn tuổi, ta cũng đồng ý với hôn sự này.

Vì vậy, đối với ta, cuộc săn mùa thu chỉ là một thủ tục, ta không kết giao với bất kỳ ai trong đám nam nữ kia, cũng không định tìm phu quân tại Kinh thành, bèn tránh xa đám con cháu quý tộc ấy.

Không ngờ đi mãi, ta lại đến hậu sơn, thấy bốn tên công tử đang xô ngã một mỹ nhân mặc trang phục cưỡi ngựa xuống đất, còn định đè lên nàng ta!

Thế này ta sao có thể chịu được! Giữa ban ngày ban mặt họ định làm gì đây?

Ta lập tức nấp vào rừng, bắn mấy mũi tên dọa bọn chúng chạy đi hết.

Sau khi đuổi hết bọn chúng, ta kéo mỹ nhân chạy đi.

Ông trời không chiều lòng người, đột nhiên trời đổ mưa to, ta đành tìm một cái hang núi để trú mưa.

4.

Lúc ta nhớ lại đến đoạn này, trời cũng như muốn hòa theo cảnh cũ mà đổ xuống một trận mưa như trút nước, làm mái xe ngựa vang lên những tiếng tí tách.

“Trời mưa rồi.”

Úc Kính An nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài:

“Trận mưa này khiến ta nhớ đến lần đầu gặp gỡ, khi ấy nương tử thật hào phóng, trước mặt ta cởi áo, còn mời ta cùng tham gia.”

Mặt hắn đỏ lên, còn ta thì xanh mặt.

Lại nhắc đến chuyện không nên nhắc!

Ta không kìm được, liền đấm hắn một cái!

Hắn la lên một tiếng đầy vẻ phóng đại.

“Điện hạ?” Từ bên ngoài, lập tức có tiếng thị vệ hỏi han.

Ta vội vàng thu tay lại, tim đập thình thịch, xong rồi, quên mất là hắn đã trở thành Thái tử rồi!

Ta như vậy có phải là phạm thượng không? Liệu có bị đánh không?

“Lui ra xa chút.” Giọng Úc Kính An lạnh lùng, không giống với người mà ta quen thuộc, khiến ta vô thức lùi về phía cuối xe.

Hắn nhìn qua, khẽ sững sờ, rồi tiến lại gần, nắm lấy tay ta:

“Không phải nói nàng.”

Ta chẳng tin đâu, giờ hắn đã là Thái tử rồi, chắc chắn là muốn tìm cớ buộc tội ta tội bất kính, sau đó xử lý ta để đổi lấy một phu nhân hữu ích hơn.

Tổ phụ ta cũng như vậy, mà phụ thân ta cũng chẳng khác là bao.

Khi chưa có gì thì cưới thê tử giàu có để lo lót khắp nơi, đến khi có quyền thế rồi thì muốn tìm người môn đăng hộ đối, bằng không mẫu thân ta cũng chẳng vì phiền muộn mà qua đời sớm như vậy.

Nam nhân trong thiên hạ đều giống nhau, chỉ mong thăng quan phát tài, rồi đổi thê!

“Đồng Đồng.” Hắn tiến lại gần, muốn kéo ta.

Đột nhiên, ta nghe thấy trong tiếng mưa có âm thanh của vật gì đó rít qua không trung, trực giác mách bảo rằng có chuyện chẳng lành.

“Cúi đầu xuống!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play