Sau khi ăn xong, Thẩm Thời nhận được cuộc gọi bảo anh tới công ty tăng ca.
Sau khi anh đi, tôi rảnh rỗi quá nên đâm ra chán, đành quay về phòng xem TV, cũng không biết xem bao lâu mà dần dần hai mi mắt tôi bắt đầu đánh nhau.
Một lúc sau tôi chìm sâu vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy tiếng sột soạt rất khó chịu, thế là tôi cố gắng mở mắt ra. Trong bóng tối, tôi trông thấy một bóng người khổng lồ đang ngồi ở cuối giường, ánh sáng màu xanh nhạt lờ mờ chiếu lên gương mặt của kẻ đó.
Tôi cố trấn tĩnh, là Chu Hằng đang cầm điện thoại di động ngồi ở đấy, ánh sáng từ màn hình chiếu rõ nụ cười đầy bỉ ổi trên mặt gã.
“A!”
Tôi dùng hết sức đạp gã, sau đó khoác vội chiếc áo lên người rồi xô cửa chạy ra ngoài.
Người nhà nghe tôi kêu la thảm thiết thì rối rít chạy đến xem thử, thậm chí ba mẹ chồng tôi còn chưa kịp mang dép.
Tôi run lẩy bẩy nép trong lòng mẹ chồng, gương mặt bỉ ổi của Chu Hằng vẫn đang chạy loạn trong đầu tôi, tôi sợ đến mức nước mắt rơi như mưa, chẳng nói được câu nào rõ ràng, “Ba mẹ ơi, Chu Hằng, Chu Hằng vào phòng con.”
Ba chồng tôi vừa nghe đã tức giận tới mức tát Chu Hằng một bạt tai.
Chu Hằng bị xáng một bạt tai mà vẫn chưa phản ứng kịp nên che mặt đứng như trời trồng.
Ba chồng tôi vẫn còn tức nên giơ tay lên, muốn tát thêm một lần nữa, nào ngờ cô chồng tay mắt lanh lẹ bảo vệ gã ở phía sau.
“A Hằng, sao đang yên đang lành con chạy vào phòng Mạnh Nghiên làm gì?”
Rốt cuộc Chu Hằng cũng tỉnh táo trở lại, gã uất ức giải thích: “Cậu à, cậu nghe cháu nói đã. Căn phòng đó là phòng có mạng mạnh nhất, cháu chỉ vào đó chơi game thôi mà, cậu xem, cháu sắp thắng rồi đây này. Vừa rồi cháu còn bị chị ta đạp một phát, đau chết mất.”
Nói xong, gã còn huơ huơ điện thoại trước mặt mọi ngời để chứng minh trong sạch.
Ba chồng tôi vừa nghe gã nói xong thì giận đến không chịu nổi nữa, ông nhấc chân đạp mạnh vào tên kia.
Cô chồng đau lòng che chở cho Chu Hằng, trong lời nói tràn ngập oán trách: “Anh, đây là cháu của anh đấy, sao anh ác độc như vậy? Nó bị thương thì làm sao bây giờ?”
“Tôi không có đứa cháu vô liêm sỉ như vậy.”
Ba chồng tôi giận đến mức rống lên, mẹ chồng an ủi tôi xong cũng tiến tới đạp Chu Hằng thêm một lần.
“Cô rao giảng quy củ suốt ngày, vậy mà con trai cô nửa đêm nửa hôm chạy vào phòng chị dâu, đây là quy củ gì vậy?”
Có lẽ cô chồng còn biết tiết chế khi thấy dáng vẻ hung hãn của anh trai mình, nhưng gặp đối thủ là mẹ chồng tôi thì bà ta hăng hái hơn hẳn, “A Hằng cũng chỉ vào đó chơi game thôi, có làm phiền ai không? Muốn trách thì trách Mạnh Nghiên ngủ không khóa cửa. Nếu nó khóa trái cửa thì thằng bé vào được sao?”
Lý luận kiểu gì thế này? Rõ ràng mình đã làm sai, vậy mà lại đẩy trách nhiệm sang người bị hại.
Tôi giận đến nghiến răng ken két, chỉ hận không thể đá đám người này ra khỏi nhà ngay lập tức.
“Nếu tôi biết Chu Hằng bỉ ổi như thế thì tôi đã không cho cậu ta bước vào cửa nhà này rồi, đừng nói là cửa phòng.”
“Ba mẹ chồng của cô đang đứng đó kìa, cô là con cháu trong nhà, có tư cách gì mà nói câu đó? Còn không cho con tôi vào cửa cơ đấy, lúc nào thì đến lượt cô làm chủ nhà này hả?”
“Vậy cô xem tôi có thể làm chủ hay không nhé? Cô, thu dọn đồ đạc rồi cuốn xéo ngay lập tức!”
Ba chồng tôi vung tay lên, hạ lệnh đuổi khách.
“Anh à, em là em gái ruột của anh, A Hằng là cháu của anh mà, sao anh có thể đuổi mẹ con em đi được chứ? A Hằng, mau tới xin lỗi cậu con đi.”
Chu Hằng vừa nghe đã khóc lóc nhào tới ôm lấy đùi ba chồng, tôi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, gã ta bắt đầu sám hối: “Cậu ơi, cháu biết sai rồi, sau này cháu không dám nữa, cậu tha thứ cho cháu lần này đi. Sắp tới Tết rồi, nhà chúng ta vui vẻ đón năm mới được không ạ?”
Ba chồng tôi ghét bỏ đá gã ra, chẳng thèm liếc nhìn gã lấy một lần.
Chúng tôi đang ầm ĩ nháo nhào thì Thẩm Thời tăng ca đã trở về, anh mở cửa ra, nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn trước mắt thì chau mày: “Lại ồn ào chuyện gì vậy?”
Mẹ chồng kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho Thẩm Thời nghe.
Tôi nhìn vẻ mặt của chồng mình, thời gian anh chuyển từ khó chịu sang tức giận vỏn vẹn chưa tới một giây.
Mẹ chồng tôi còn chưa dứt lời, Thẩm Thời đã giận dữ tung cú đấm vào người Chu Hằng, cứ đấm hết lần này tới lần khác.
Cô chồng muốn ngăn, nhưng làm sao bà có thể ngăn được một người đàn ông cao ráo cường tráng đang ngùn ngụt lửa giận chứ?
Chu Hằng chẳng thể làm gì ngoài chạy trối chết, nhưng gã lười rèn luyện nên người vừa mập vừa nặng nề, hoàn toàn không né kịp đòn đánh của Thẩm Thời.
Sau đó cô chồng và Diêu Thục Đồng dốc sức ngăn cản, lúc này bọn họ mới bảo vệ được Chu Hằng.
“A Thời, mau dừng tay, nó là em họ của con, còn đánh nữa sẽ chết người mất.”
Khắp người Chu Hằng đều là vết thương, gã ôm đầu, ngồi dưới đất khóc lóc cầu xin: “Anh họ, em biết sai rồi, em không dám nữa, anh tha cho em lần này đi.”
“Nếu còn lần sau thì ông đây phế mày luôn!”
Thẩm Thời nghiến răng ken két, anh bước vội đến chỗ tôi rồi đau lòng sửa sang lại tóc cho tôi.
“Nghiên Nghiên, em không sao chứ? Có bị dọa sợ hay không?”
Vốn dĩ tôi đã bình tĩnh hơn rồi, nhưng Thẩm Thời xuất hiện khiến lòng tôi lại dậy sóng, tôi tủi hờn đến mức nước mắt tràn đầy bờ mi.
“Em không sao, anh về rồi em sẽ yên tâm hơn.”
“Em không sao là được rồi.”
Thẩm Thời dịu dàng dắt tôi về phòng.
Lúc đóng cửa lại, tôi hơi bất mãn hỏi chồng mình; “Sao anh không đuổi Chu Hằng đi? Em không muốn sống chung với gã đó thêm một giây nào hết.”
Thẩm Thời từ tốn thì thầm bên tai tôi, “Nghiên Nghiên, em kiên nhẫn một chút, trò hay sắp bắt đầu rồi. Tin anh đi, anh nhất định sẽ không để em chịu uất ức.”
Thời gian sau đó, Thẩm Thời ngày nào cũng bộn bề nhiều việc nên thường xuyên vắng nhà.
Trước khi đi làm, Thẩm Thời đã dặn tôi nên ra ngoài gặp bạn bè, hoặc đi dạo phố mua sắm, tóm lại là không được ở nhà nếu không có anh.
Tuy chẳng hiểu dụng ý của chồng, nhưng tôi vẫn làm theo lời anh nói.
Ra ngoài cũng giúp tôi tránh phải nhìn thấy cả nhà cô chồng luôn làm tôi bực mình.
Đêm 23 tháng Chạp, rốt cuộc Thẩm Thời cũng xong việc và yên tâm ở nhà với tôi.
Gia đình chú dì, còn có ba mẹ tôi cũng tụ tập lại, náo nhiệt vô cùng.
Người lớn cùng uống trà nói chuyện phiếm, tôi và Thẩm Thời ngồi cạnh châm trà, còn Chu Hằng thì ngồi chơi game.
Cô chồng đắc ý mang hộp trà do Chu Hằng mua ra, nhân cơ hội khoe khoang với mọi người, “A Hằng cố ý mua trà này để mọi người nếm thử đấy, đắt bằng tiền lương nửa năm của nó đó.”
Mẹ chồng tôi cười, sau đó bảo tôi pha trà của Chu Hằng.
Cô chồng giả vờ muốn giật lại, nhưng tôi nhanh tay nhận lấy rồi mở hộp trà ra, nào ngờ vừa mở ra thì mùi ẩm mốc đã xộc thẳng vào mũi tôi, lá trà bên trong chẳng còn nguyên dạng nữa.
Người lớn đang vui vẻ nhìn tôi chờ uống trà.
Tôi “hồi hộp” quá nên bất cẩn run tay, hộp trà nọ cứ thế rơi xuống bàn rồi văng tung tóe.
“Mạnh Nghiên, sao chút chuyện nhỏ này mà cô cũng làm không xong thế?”
“Xin lỗi cô, lá trà thối quá, mùi nồng làm mắt cháu đau luôn ấy ạ, nên cháu mới nhỡ tay.”
“Trà đắt tiền sao lại thối được? Là do cô chưa từng thấy trà hảo hạng thôi, sao mà nấm mốc được chứ?”
Cô chồng đang muốn mắng tôi, nhưng rồi bà ta cũng phát hiện mùi ẩm mốc nồng nặc ấy tỏa ra từ đám trà kia nên nụ cười trên mặt cứng đờ.
Mẹ chồng tôi nhận lấy hộp trà, quan sát một lúc rồi phát hiện ra đầu mối, “Chắc Chu Hằng bị người ta lừa rồi, trà này là hàng giả.”
“Nhất định là bị lừa rồi. Nó mua trà này ở cửa hàng đặc sản, nếu người ta dám gạt nó thì tôi sẽ tìm tới tận nơi. Cũng do con trai tôi thật thà quá nên mới bị người ta lừa dễ như vậy.”
“Nhưng hàng giả này cũng giả quá rồi, nhìn vào là nhận ra ngay mà.”
Mẹ chồng tôi dịu dàng chém thêm một đao, cô chồng không nhịn nổi nữa, vỗ mạnh vào Chu Hằng.
“Thằng con ngốc nghếch này, người ta đang nói con ngu đó, sao con không hiểu gì hết vậy?”
Chu Hằng đang chơi hăng say, đột nhiên bị người khác quấy rầy nên không vui, “Mẹ, không phải mẹ dặn con mua trà ở cửa hàng trước nhà chúng ta à? Còn bảo con nói đây là trà thượng hạng nữa mà.”
Câu nói này như quả bom oanh tạc những người đang có mặt ở nơi này.
Cô chồng lúng túng nháy mắt với Chu Hằng, vậy mà tên ngốc kia nào có hiểu ẩn ý của mẹ mình.
Tôi và mẹ chồng âm thầm trao đổi ánh mắt, mẹ chồng tôi đặt tay lên môi rồi thốt lên: “Hóa ra là mua ở tiệm tạp hóa, chẳng trách lại dễ nát như vậy! Ông Trầm, cháu ông đúng là có hiếu chết tôi luôn đấy.”
“Nhà họ Chu chúng tôi không giàu có như nhà các người, chúng tôi chỉ có thể uống loại trà bình dân này thôi, nếu muốn uống trà ngon thì năm sau thăng chức tăng lương cho A Hàng đi.”
“Được rồi được rồi, ba mẹ, mọi người đừng nhắc tới chuyện này nữa. Xem TV đi ạ.” Để mọi chuyện không hỗn loạn thêm, Thẩm Thời đành đứng ra hòa giải rồi mở TV.
Tiếng nhạc vui tai vang lên, nhưng trên màn hình TV lại chiếu một cơ thể mập ú đầy mỡ đang ngọ nguậy theo điệu nhạc.
Mọi người nhíu chặt mày, sau đó, trong TV truyền đến một giọng nói vô cùng buồn nôn, khuôn mặt bỉ ổi của Chu Hằng chiếm hết cả màn hình.
“Vợ à, anh khiêu vũ có đẹp không? A, vợ ơi, đêm nay anh sẽ đưa em lên đỉnh…”
“Vợ ơi, anh nhớ em lắm, khi nào chúng ta mới gặp nhau được đây?”
“Vợ à, tấm ảnh em mặc vớ ren màu đen đẹp quá, có thể chụp thêm một tấm nữa cho anh không?”
…
Phòng khách yên tĩnh mấy giây, sau đó tiếng cười ầm ĩ vang lên gần như muốn sập cả nóc nhà.
Cô chồng tôi nhìn TV đăm đăm, khóe môi co quắp không ngừng.
“Xin lỗi, con mở nhầm video rồi, con sẽ đổi ngay đây, mà sao điều khiển TV không dùng được thế này?”
Thẩm Thời bấm đủ nút trong cái điều khiển TV, nhưng màn hình TV vẫn không thay đổi.
Cơ thể béo mập và giọng nói buồn nôn của ai đó cứ vang dội khắp phòng khách.
Đúng là cay mắt thật.
Tôi trộm nhìn mọi người xung quanh thì thấy dì và thím đang lấy điện thoại ra quay lại.
Thẩm Thời ác quá. Nếu muốn trừng trị một người, vậy thì hãy để người đó xấu hổ đến chết mới thôi, tốt nhất là làm một trận thật lớn để cả đời tên đó không làm sao quên được.