Có lẽ thấy ba mẹ chồng tôi đang ở đây nên cô chồng chắc mẩm chúng tôi sẽ không dám lỗ mãng nữa, bà ta thoắt cái đã bò dậy, phủi phủi ống quần rồi tố cáo.
“Anh, anh xem bây giờ A Thời thay đổi ra sao này. Nó là độc đinh của nhà họ Thẩm chúng ta mà chẳng có quy củ nề nếp gì cả, còn dám chê cười người lớn trong nhà, chẳng biết giống ai nữa.”
Ba chồng nhướng mày, chẳng những không giận mà còn bật cười.
“Cô nói xem, nó giống ai?”
Lúc này cô chồng mới nhận ra mình nói sai, bèn đổi lời: “A Thời là đứa bé ngoan, chỉ tiếc bị người ta dạy hư rồi, nếu nó ở cạnh em thì chắc chắn sẽ không thay đổi như vậy.”
Mẹ chồng vừa nghe đã nâng cao giọng: “Ý cô là A Thời bị tôi dạy hư á?”
“Đáng lẽ lúc A Thời còn nhỏ, hai người không nên nhận nó về, làm hại bây giờ nó chẳng thân thiết gì với em. Em là cô ruột của nó kia mà.”
“Chắc tôi không cần phải nhắc lại tình cảnh lúc chúng tôi về nhà nhận lại A Thời đâu nhỉ?”
Sau khi mẹ ruột của Thẩm Thời qua đời, vì công việc làm ăn quá bận rộn, chẳng thể chăm sóc con trai kỹ càng nên ba chồng tôi đành cắn răng gửi anh về quê một thời gian.
Khi đó cô chồng vô cùng bất mãn với việc ông bà nội nuôi dưỡng Thẩm Thời, ngày nào cũng ầm ĩ muốn đưa Thẩm Thời đi.
Chỉ cần ông bà nội thân thiết với Thẩm Thời là bà ta sẽ khóc lóc la lối, tố cáo ông bà nội trọng nam khinh nữ, trong lòng chỉ có con trai với cháu trai.
Sau đó con trai của cô chồng ra đời, mặc dù ông bà nội đối xử với hai đứa bé hết sức công bằng, nhưng trong mắt bà ta, hai người họ luôn thiên vị chồng tôi.
Ba mẹ chồng thấy ở quê cứ ầm ĩ mãi nên công việc vừa mới ổn định là bọn họ đã tới đón Thẩm Thời về nhà ngay.
Cũng may mẹ chồng xem Thẩm Thời như con ruột, bù đắp những trống vắng vì thiếu tình thương của mẹ trong lòng Thẩm Thời.
“Anh, mẹ con A Thời cứ nhằm vào em mãi, rốt cuộc anh có xử lý chuyện này không? Phải để bọn họ học quy củ của gia đình ta, không biết phép tắc thì người ta sẽ chê cười đó.”
“Không tới lượt cô dạy vợ và con tôi mấy thứ phép tắc đó, nếu cô còn muốn ăn Tết cùng nhau thì an phận cho tôi.”
Bình thường ba chồng tôi vẫn luôn nói năng cẩn trọng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông, cô chồng á khẩu chẳng biết nên trả lời thế nào.
Tôi đứng ở một bên, lén lút bật ngón cái với ba chồng.
Không hổ là đôi vợ chồng cùng nhau vượt qua gian lao đi đến thành công, mức độ bao che cho người nhà này, Thẩm Thời còn phải học hỏi nhiều lắm.
Tôi xin nuốt sạch bát thức ăn cho chó này để tỏ lòng ngưỡng mộ.
Diêu Thục Đồng thấy tình hình không ổn lắm nên vội vàng đỡ cô chồng về phòng nghỉ ngơi, mãi đến giờ cơm tối mới lộ diện.
Khi hoàng hôn buông xuống, con trai của cô chồng là Chu Hằng – người được nghỉ phép về nhà ăn Tết – cũng đã trở lại.
Cô chồng háo hức nhìn con trai mình, cứ mở miệng ra là gọi “cục cưng”, lúc thì lau mồ hôi cho gã, lúc thì đưa nước, tuy bận rộn nhưng trông bà ta vui lắm.
Ai không biết còn tưởng rằng “cục cưng” nọ là trẻ vị thành niên cơ đấy, đáng tiếc “cục cưng” cũng sắp 30 tuổi rồi, cơ thể thì mập phì, gương mặt núng nính bóng loáng.
Chu Hằng nhõng nhẽo chào hỏi mẹ mình, sau đó cầm một hộp trà hạng sang đi thẳng tới chỗ ba mẹ chồng tôi.
“Biết cậu thích uống trà nên cháu đặc biệt chuẩn bị món quà năm mới này cho cậu ạ.”
Cô chồng hài lòng nhìn Chu Hằng, trên mặt thoáng qua nụ cười tràn đầy kiêu ngạo.
“Từ trước đến nay A Hằng nhà em hiểu chuyện lắm, hộp trà này tốn hơn nửa năm tiền lương của nó đấy.”
“Mẹ, nhờ cậu mợ nên con mới được như ngày hôm nay, lẽ ra con phải báo đáp cậu mợ nhiều hơn nữa, mấy thứ này có là gì đâu, chờ đến khi con được tăng lương, con sẽ mua cho cậu loại trà ngon hơn.”
“Con trai ngoan làm mẹ hãnh diện quá.”
Cô chồng hài lòng vỗ đầu Chu Hằng, còn không quên nhìn sang chúng tôi với đôi mắt ti hí như muốn nói: “Nhìn thấy chưa? Con trai tôi hiểu chuyện thế này đây, còn các người như đám rác chẳng có quy củ vậy.”
Nhờ mối quan hệ với gia đình này mà Chu Hằng được nhận vào một vị trí khá nhàn tản trong công ty của bạn ba chồng tôi, việc cậu ta báo đáp ba mẹ chồng tôi là điều phải làm mà? Bằng không dựa vào dáng vẻ bùn nhão không trát nổi tường kia thì cả đời này cậu ta cũng đừng mong tìm được chức vị nghiêm chỉnh nào.
Trong bữa cơm tối, mẹ chồng và Thẩm Thời cứ gắp thức ăn vào chén tôi mãi, chỉ trong chốc lát mà đồ ăn trong chén tôi đã chất cao như núi rồi.
Cô chồng rất ghét hành động này của bọn họ, bà ta nhíu mày bất mãn, “Hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt rồi, con dâu không gắp thức ăn cho người lớn trong nhà, ngược lại còn bắt mẹ chồng phục vụ cơ đấy.”
“Nghiên Nghiên nhà tôi có phúc, mẹ chồng tôi đây sẵn lòng chăm sóc con bé, chưa biết chừng con dâu tương lai của cô chẳng có phúc như vậy đâu.”
“Mẹ, đừng nói như vậy mà. Chắc chắn con dâu tương lai của cô sẽ được cô dạy bảo quy củ rất nghiêm túc, đưa đi đâu cũng giúp cô nở mày nở mặt, không giống con, chỉ làm nhà chồng bẽ mặt thôi ạ.”
“Con gái ngoan, đừng tự trách mà, mẹ cũng đâu có học mấy quy củ c*h*ế*t tiệt đó. Con nhìn mẹ xem, kết hôn nhiều năm như vậy mà ba con có bao giờ nhắc tới mấy quy tắc gì đó với mẹ đâu.”
Ghê quá, lại bị mẹ chồng nhồi thức ăn cho chó vào mồm rồi.
Tôi và mẹ chồng cứ người xướng người họa, phối hợp ăn ý vô cùng.
Lúc này Diêu Thục Đồng đang bận rộn trong phòng bếp, Chu Hằng thì chỉ lo cắm cúi ăn cơm, cô chồng thế đơn lực bạc, chẳng nói chen vào được câu nào nên tức đến toát cả mồ hôi.
“Mẹ, mẹ đá con đủ chưa?”
Đột nhiên Chu Hằng hét lên, gã ngước lên, hoang mang nhìn mẹ mình, dầu mỡ dính đầy miệng cũng chẳng thèm lau đi.
“Ai đá con chứ?” Cô chồng nháy mắt ra hiệu cho con trai, nhờ con trai đứng ra bênh vực mình, nào ngờ Chu Hằng chỉ mê đắm mấy món ngon trên bàn, chẳng mảy may để ý đến thứ khác.
Trong lúc cô chồng xoắn xuýt đến vò đầu bứt tai thì đúng lúc Diêu Thục Đồng bưng một dĩa thịt kho ra.
Cô chồng như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng ném câu chuyện sang cho Diêu Thục Đồng: “Thục Đồng, con phải học tập Mạnh Nghiên thì mới có phúc phần giống con bé, có mẹ chồng tốt như vậy, biết chưa?”
Cô chồng cố ý gằn mạnh chữ “tốt”, cứ như nghiến răng rồi gầm lên vậy.
“Làm sao con có thể tốt số như chị Nghiên được ạ.”
“Cũng đúng, người bình thường không có phúc ấy đâu, phải tìm gia đình nào mà mẹ chồng không phải là vợ lớn, cũng chẳng phải ruột thịt thì người ta mới có thể ăn nói khép nép, nâng con dâu như nâng trứng, hứng như hứng hoa, bởi vì sợ bị người ta đuổi ra khỏi nhà đó mà.”
“Cô à, cho dù có là vợ lớn thì cũng ly hôn được mà. Bây giờ tỷ lệ ly hôn cao như thế, ai dám đảm bảo hôn nhân của mình nhất định sẽ dài lâu ạ?”
Hai cô cháu nói xong còn nhìn tôi và mẹ chồng tôi với ánh mắt đầy ngạo mạn.
Hay lắm, kỹ năng một xướng một họa bị hai cô cháu Diêu Thục Đồng học được mất rồi.
Trà xanh đã nhảy lên đầu ngồi, tôi và mẹ chồng có thể yếu thế sao? Dĩ nhiên là không.
Mẹ chồng tôi liếc sang, sau đó nói chuyện bằng giọng điệu vô cùng khinh thường, “Tôi thấy cô nên thu xếp chuyện chung thân đại sự cho con trai của cô đi. Chu Hằng cũng sắp 30 rồi, nếu không chịu tìm vợ, để lỡ cơ hội thì nó còn chẳng biết mùi vị của tỷ lệ ly hôn cao là thế nào đâu.”
“Mẹ à, chẳng phải con dâu có sẵn rồi đấy sao? Thục Đồng là một cô gái tốt, vừa dịu dàng vừa hiền lành, lại còn xinh đẹp nữa, tình cảm với cô chồng cũng thắm thiết lắm, hai người họ mà kết hôn thì chẳng có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu đâu ha.”
“Nhắc mới thấy, mẹ thấy hai đứa nó cũng xứng đôi lắm, bằng không nhận dịp năm mới, hai đứa thử lui tới xem sao?”
Cô chồng vừa nghe thấy chủ đề này thì xù lông lên, nhe răng trợn mắt với chúng tôi, “Nói nhăng nói cuội gì đó? Con tôi xuất sắc thế này, có ra sao thì cũng phải cưới một cô gái vừa giàu vừa đẹp chứ.”
Cô chồng bất cẩn thốt ra lời trong lòng khiến mọi người xung quanh bàn ăn khiếp sợ không thôi.
Bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.
Diêu Thục Đồng nghe lời này, trong thời gian ngắn chẳng biết nên tiếp lời như thế nào, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng, đôi môi mím chặt lại.
Cô chồng nhận ra mình lỡ lời nên vội vàng dỗ ngọt Diêu Thục Đồng, còn gắp một miếng thịt to vào chén cô ả.
“Thục Đồng, cô không cố ý nói mấy câu đó đâu, cháu yên tâm, sau này nhất định cô sẽ tìm một nhà chồng thật tốt cho cháu.”
Diêu Thục Đồng siết tay lại, cười nhạt rồi đáp: “Cô nói vậy thì cháu yên tâm rồi ạ.”
Cô chồng tôi hài lòng gật đầu, rồi đột nhiên bà ta nghĩ đến việc gì đó nên nịnh hót gắp thức ăn cho ba chồng tôi.
“Anh à, có một chuyện anh phải giúp em đó. Anh có thể nói với bạn anh, sang năm thăng chức tăng lương cho A Hằng được không? A Hằng nhà em làm việc chăm chỉ lắm, thằng bé thường xuyên tăng ca đến khuya mới về, em nhìn mà xót hết cả ruột. Anh xem, nếu tăng lương thì sang năm thằng bé còn có thể mua trà quý hơn để hiếu kính với anh nữa đó.”
“Đã làm việc thì phải làm đến nơi đến chốn, chỉ cần nó giỏi thì lãnh đạo sẽ chú ý và tự cất nhắc.”
“Anh à, nó là đứa cháu duy nhất của anh, anh không thể bỏ mặc nó được, mỗi tháng chỉ có chút tiền lương như thế, sao mà đủ tiêu chứ?”
“Công ty đó đâu phải do tôi thành lập? Tôi xen vào thế nào đây? Hay là cô bỏ vốn mở công ty cho tôi, rồi tôi cho nó làm Tổng Giám đốc nhé?”
Chẳng trách ba chồng tôi lại tức giận. Khi trước, ba chồng tôi tìm việc cho Chu Hằng nhờ vào mối quan hệ, vốn dĩ ông muốn Chu Hằng đi làm bình thường như bao người, vậy mà gã lại kén cá chọn canh, lánh nặng tìm nhẹ.
Cuối cùng bên công ty nọ muốn giữ thể diện cho ba chồng tôi nên chuyển Chu Hằng đến một vị trí rất nhàn rỗi, đương nhiên tiền lương cũng không cao.
Nhưng bởi vì công việc quá nhàn nên Chu Hằng chẳng tận tâm cho mấy, kết quả là cứ gây ra lỗi mãi, người bạn kia cũng thường xuyên oán trách với ba chồng tôi.
Cũng may Chu Hằng toàn phạm vào những lỗi nhỏ, chỉ cần nhịn một chút là qua.
Người như thế, cho dù bạn có nâng đỡ gã bao nhiêu đi nữa thì cũng phí công mà thôi.
Cô chồng tôi thấy không moi được gì nên gương mặt già nua cúi gằm xuống, bữa ăn cũng đến lúc kết thúc.