[Zhihu] - CẢ GIA ĐÌNH ĐỀU LÀ BẬC THẦY VỀ "TRÀ"

Chương 5


1 tháng


“Đây là video quay cảnh nói chuyện giữa tôi và bạn gái trên mạng, sao anh có được?”

Chu Hằng rống lên, gã nhào tới giật phăng đầu cắm TV, thế là phòng khách lập tức yên tĩnh trở lại.

Thẩm Thời mỉm cười lấy điện thoại di động ra, bấm bấm lướt lưới vài giây rồi nói một câu, “Cậu nói cái này sao?”

Sau đó, câu nói của anh chợt biến thành một giọng nữ vô cùng ngọt ngào.

Nhận ra mình đã bị lừa, Chu Hằng đỏ mặt tía tai muốn đánh Thẩm Thời, nhưng chồng tôi chỉ đẩy nhẹ một cái mà gã đã ngã xuống đất, đúng là yếu đuối quá mức.

“Thẩm Thời, anh dám giả gái nói chuyện với tôi, anh lừa gạt tình cảm của tôi, thật là quá đáng!”

“Video khiêu vũ và mấy câu nói buồn nôn của cậu là cậu chủ động gửi cho tôi mà. Muốn trách thì trách cậu quá bỉ ổi, nếu cậu không muốn trò chuyện kiểu dâm dục ấy thì tôi ép cậu được sao?”

“Anh chơi tôi?”

“Cậu tưởng tôi thích à? Mỗi lần nghe giọng nói kinh tởm của cậu là tôi lại muốn nôn ra, dáng dấp thì như đầu heo mà còn ảo tưởng quen người đẹp. Mơ mộng quá nhỉ.”

Tên ngốc Chu Hằng nào phải đối thủ của Thẩm Thời? Gã há to miệng nhưng chẳng phản bác được câu nào.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa ngay lúc tình hình đang căng thẳng, Thẩm Thời đi ra mở cửa thì gặp Tiểu Lý, nhân viên quản lý nghiệp vụ trong công ty, anh ta đưa cho chồng tôi một phong thư và nói, “Xin lỗi, hôm nay chúng tôi dọn dẹp phòng làm việc thì thấy bức thư của người nhà cậu, lo rằng có việc gấp nên tôi chạy vội tới đây.”

Thẩm Thời nhận lấy phong thư rồi nhìn thử, thấy trên đó viết tên của cô chồng tôi nên tiện tay giao cho bà ta.

Cô chồng nghi hoặc mở thư ra đọc, nào ngờ càng đọc thì sắc mặt bà ta lại càng u ám, sau đó đột nhiên bà ta vừa gào khóc vừa nhào tới cắn xé Chu Hằng, “Tên phá của này, tao đánh chết mày.”

Thẩm Thời nhặt phong thư rơi ở dưới đất lên xem, vừa đọc đôi ba dòng đã khiếp sợ không thôi.

Hóa ra Chu Hằng nợ bên ngoài rất nhiều, đến nay không trả được nên bị người ta kiện lên tòa án, ngay cả nhà cũ ở quê cũng sắp bị mang ra đấu giá.

Căn nhà ấy là nhà của ông bà nội Thẩm Thời, nhưng khi đó cô chồng gào khóc than thở rằng ba mẹ Thẩm Thời đã mua được nhà trên thành phố rồi, vậy mà Chu Hằng chẳng có gì hết, thế rồi bà ta buộc ông bà nội phải sang tên nhà cho con trai mình.

Mẹ chồng tôi không đồng ý, nhưng ba chồng nói sau này ông bà nội có qua đời thì chúng tôi cũng chẳng có ý định quay về nơi đó, nên cứ tùy mọi người ở quê đi. Kết quả bây giờ lại thành ra thế này.

Cô chồng đau đớn co quắp trên mặt đất, bà ta gào khóc thảm thiết nhưng chẳng ai khuyên được.

“Tôi nuôi phải thứ gì thế này? Nếu ba mày còn sống thì nhất định ông ấy sẽ đánh chết mày, sao số tôi lại khổ thế này?”

“Mẹ, mẹ khóc cái gì? Chẳng phải chỉ là một ngôi nhà nhỏ thôi sao? Con sắp kiếm đủ rồi.”

Chu Hằng lơ đễnh, thậm chí gã còn chẳng biết kế tiếp mình sẽ phải đối diện với chuyện gì.

“Mày kiếm từ đâu? Dựa vào chút tiền lương của mày á? Mày muốn làm tao tức chết mà!”

“Mẹ, mệnh con lớn lắm, mẹ tin con đi, chỉ một đêm thôi là con kiếm đủ chút tiền đó rồi!”

“Một đêm? Có phải mày đi bài bạc không? Tao đánh chết mày! Ai dẫn mày đi chơi mấy trò đó? Nói, xem tao đánh cho mày rụng hết răng này.”

Dường như cô chồng tôi đã dùng hết sức lực mà bà ấy có để gào ra mấy lời này, nhưng chuyện đã chắc như đinh đóng cột, dù bà ta có nguyền rủa trách mắng thế nào thì cũng bó tay hết cách thôi.

Cô chồng khóc mệt rồi thì đảo mắt nhìn quanh, sau đó mặt dày mày dạn cầu xin ba chồng tôi.

“Anh ơi, xin anh thương xót giúp A Hằng trả số nợ kia, anh cũng dâu muốn trơ mắt nhìn nhà ở quê bị bán đấu giá đúng không?”

“Chẳng phải trước kia cô nói chúng tôi không có tư cách đụng vào ngôi nhà đó à? Sao bây giờ lại muốn chồng tôi bỏ tiền ra? Chúng tôi chẳng đào ra nhiều tiền như vậy đâu.”

Mẹ chồng tôi ghét nhất là dáng vẻ tham lam ích kỷ này của bà ta, vậy nên bà thẳng thừng từ chối lời thỉnh cầu dơ bẩn ấy.

“Anh chị có thể đi vay mà, cầu xin hai người, đều là máu mủ với nhau mà.”

“Cái gì mà máu mủ, tôi đâu phải là mẹ ruột của Thẩm Thời, lấy đâu ra máu mủ vậy? Muốn tôi trả nợ với lão Trầm á? Nằm mơ đi.”

Thấy ba chồng tôi cứ đứng im ở đó, cô chồng gấp đến gào khàn cả giọng, “Anh ơi, anh đâu thể thấy chết mà không cứu chứ? A Hằng là tình thân cốt nhục của anh mà.”

“Tình thân cốt nhục? Vợ tôi, con tôi, con dâu và cháu trai cháu gái của tôi mới là tình thân cốt nhục. Nhiều năm qua tôi giúp các người nhiều như vậy, cũng xem là hết lòng giúp đỡ rồi.”

“Được, không giúp đúng không? Vậy tôi sẽ nói chuyện xấu trong nhà các người cho người khác biết, xem các người còn đoàn kết yêu thương nhau được như bây giờ không.”

Cô chồng tôi tức giận lấy điện thoại di động ra, bà ta lướt vài lượt rồi đưa cho mấy người họ hàng xem, còn đắc ý bĩu môi với tôi.

“Mau xem con dâu ngoan của nhà bọn họ này, lén lén lút lút hẹn hò với đàn ông, thật không biết xấu hổ.”

Trong ảnh đúng là tôi đang ngồi trong quán cafe với một người đàn ông lạ, cử chỉ của hai chúng tôi còn khá thân thiết.

Nhưng người đàn ông đó là bạn trai của bạn thân tôi.

Mấy hôm trước, cô chồng cố ý nói với mẹ chồng tôi rằng tôi suốt ngày trang điểm với ăn mặc xinh đẹp.

Mẹ chồng tôi chả thèm quan tâm đến bà ta, thế là bà ta lén lút theo dõi, muốn bắt được nhược điểm của tôi.

Vì vậy tôi mới tương kế tựu kế, mượn bạn trai của bạn thân để diễn trò.

Không ngờ chờ được màn này thật.

“Nếu đó là chuyện xấu, vậy mọi người tới xem cái này đi.”

Tôi rút một xấp ảnh trong túi xách ra rồi nhét vào tay mọi người, còn “vô tình” làm rơi cả mấy tấm xuống đất.

Trong hình, Chu Hằng đang nịnh nọt dán vào người Diêu Thục Đồng một cách thô tục, gã sung sướng cười đến rung cả người.

Thậm chí còn có mấy hình ảnh vô cùng cay mắt của Chu Hằng.

Thật có lỗi với mọi người quá, tôi nghĩ xuân này tôi nên mời cả nhà đến thẩm mỹ viện massage mắt thôi.

Cô chồng vừa thấy đống hình đã bùng lửa giận. Bà ta nhảy tới nâng tay lên muốn tát Diêu Thục Đồng, “Mày dám quyến rũ con trai tao, tao đánh chết mày.”

Diêu Thục Đồng nhanh nhẹn tránh ra sau, cô chồng tôi đánh hụt nên ngã nhào xuống đất.

Bà ta nằm liệt dưới đất mà vẫn muốn ngồi dậy tiếp tục đánh Diêu Thục Đồng, nhưng càng vùng vẫy thì càng kiệt sức, thế là bà ta chỉ biết nằm đó mắng chửi không ngừng.

Diêu Thục Đồng đi tới ngồi xuống cạnh bà ta, cô ả nhìn bà ta với ánh mắt lạng như băng, “Bà già, bà thấy rõ đống hình đó chưa thế? Là con trai bà mặt dày mày dạn lấy lòng tôi mà. Không phải bà xem thường tôi lắm sao? Nói cho bà biết, nhìn gã con trai chẳng khác nào con heo của bà, tôi muốn ói luôn đấy!”

“Mày, đồ đê tiện! Nếu không nhờ tao thì mày có thể sung sướng như ngày hôm nay sao?”

“Sướng á? Cả ngày bị bà quát tới quát lui là sướng à? Hay là bị bà xúi giục phá nhà họ Thẩm là sướng?”

“Cái con hèn hạ này, mày có tin tao trừ tiền lương tháng này của mày không?”

“Bà giữ mấy đồng bạc lẻ đó cho con trai cưng của bà đánh bạc đi, tôi chẳng hầu hạ bà nổi nữa, tạm biệt!”

Diêu Thục Đồng đứng dậy trở về phòng, sau đó cô ả lôi chiếc va li đã được chuẩn xong bị từ bao giờ ra ngoài, “Xin lỗi mọi người, sắp sang năm mới rồi mà còn xảy ra chuyện như thế này. Chúc mọi người năm mới vui vẻ.”

Diêu Thục Đồng rời đi mà chẳng ngoảnh lại lấy một lần, bóng lưng thẳng tắp ấy ung dung tiến thẳng về phía trước.

Cô chồng tôi không ngờ bình thường Diêu Thục Đồng ngoan ngoãn nghe lời là thế, vậy mà hôm nay lại dám làm trái ý bà ta.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, quá gấp gáp, hết chuyện này rồi đến chuyện kia ập tới nên tôi chẳng tiêu hóa nổi, nói gì là bà ấy.

Ba chồng tôi lại nhận được một cuộc gọi do bạn ông gọi tới.

Nghe nói Chu Hằng vay tiền khắp nơi trong công ty, vốn dĩ quan hệ của gã với đồng nghiệp đã rất kém, bây giờ càng khiến mọi người thêm bất mãn.

Người bạn kia không nhịn được nữa, bèn thông báo với ba chồng tôi rằng Chu Hằng đã bị đuổi việc, năm sau không cần đi làm nữa.

Cô chồng không chấp nhận nổi nhiều chuyện như vậy nên ngã lăn ra, hôn mê bất tỉnh, chúng tôi luống cuống đưa bà ta đến bệnh viện.

Sau khi được bác sĩ cấp cứu, tuy cô chồng đã tỉnh lại nhưng đả kích quá lớn đã khiến bà ta phải làm bạn với xe lăn suốt phần đời còn lại.

Hiện tại bà ta mắt lệch mũi nghiêng, nói chuyện cũng chẳng lưu loát, vậy nên phải có người chăm chút cẩn thận, không thể để bà ta chịu bất kỳ kích thích nào nữa.

Trải qua chuyện vừa rồi, xem như hai nhà đã hoàn toàn trở mặt.

Chu Hằng đưa mẹ mình rời khỏi bệnh viện, chẳng xuất hiện trước mắt chúng tôi nữa.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play