Cũng sắp đến Tết rồi nên mẹ chồng nói tôi đi dạo phố cùng bà để mua đồ Tết.
Tôi mới vừa vào nhà, còn chưa kịp ngồi nóng mông thì đã bị mẹ chồng kéo tới trung tâm thương mại.
Mẹ chồng tôi huơ huơ tờ chi phiếu trước mặt tôi và nói, “Hôm nay chúng ta phải mua sắm cho thật đã, để ba con đổ máu mới thôi.”
Hai mẹ con tôi đi dạo cho đến khi trời sẩm tối mới về nhà.
Tôi vừa mở cửa ra đã thấy cả nhà cô chồng đang ngồi cắn hạt dưa trong phòng khách.
Cô chồng thấy tôi và mẹ chồng tay xách nách mang đủ đồ nên bất mãn bĩu môi, “Sao lại mua nhiều đồ như vậy chứ? Thật là lãng phí. Tiền A Thời kiếm được nhiều lắm hả? Chị cũng không quản con dâu của chị đi, cứ để nó tùy tiện như vậy sao?”
“Đây là quà năm mới cháu mua tặng mọi người, nếu cô không thích thì cháu đi trả lại ạ.”
Tôi cầm lấy mấy túi quà rồi xoay người định bỏ đi, cô chồng lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy tới kéo tay tôi.
“Ôi dào đứa bé này, sao cháu nghiêm túc quá vậy hả? Nào nào, để cô giúp cho.”
Nói xong, cô chồng vui vẻ nhận lấy mấy túi đồ trong tay tôi, sau đó chẳng thèm quan tâm đến tôi nữa.
Đi dạo phố suốt cả ngày dài khiến tôi mệt đến chẳng đứng thẳng nổi nữa.
Tôi ăn qua loa cho xong bữa tối rồi về phòng ngủ.
Nào ngờ đang say trong mộng đẹp thì đột nhiên tiếng gõ cửa dồn dập kéo tôi tỉnh dậy.
“Mạnh Nghiên, mở cửa nhanh.”
Tôi cứ ngỡ là trong nhà xảy ra việc gì nên vội vàng khoác áo rồi mở cửa phòng.
“Cô, có chuyện gì sao ạ?”
“Nhanh dậy nấu bữa sáng đi, nhà nào có con dâu lười như vậy hả? Mấy giờ rồi mà còn chưa chịu rời giường nữa.”
Tôi lấy điện thoại ra xem, mới bốn giờ sáng.
“Cô à, mặt trời còn chưa ló dạng đâu cô. Hơn nữa trong nhà có giúp việc, cháu đâu phải làm bữa sáng? Cô đi ngủ tiếp đi ạ.”
“Ngủ cái gì mà ngủ? Cháu là con dâu nhà họ Thẩm, dậy sớm nấu cơm, phục vụ ba mẹ chồng và người lớn trong nhà là quy củ trong nhà, có hiểu không?”
“Vậy ra cháu phải là người chuẩn bị bữa sáng đúng không ạ?”
Cô chồng vênh váo nhìn tôi, “Chắc chắn phải là cháu.”
“Được, cháu làm. Mẹ, mẹ ơi, mau dậy đi ạ?”
Tôi lướt qua cô chồng, bước nhanh tới trước phòng của ba mẹ chồng rồi gõ cửa.
Cô chồng muốn cản tôi lại, nhưng cặp chân ngắn ngủn kia có chạy nhanh tới đâu cũng chẳng đuổi kịp.
Mẹ chồng tôi nhanh chóng mở cửa, ân cần hỏi tôi: “Nghiên Nghiên, sao thế con?”
“Mẹ ơi, sáng nay mẹ muốn ăn gì để con làm cho mẹ?”
“Không phải có giúp việc rồi sao? Khi nào thì đến lượt con làm bữa sáng, nhanh đi ngủ đi.”
Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ hống hách của cô chồng là tôi đã tủi thân muôn phần, thế là tôi khóc lóc nhào vào trong lòng mẹ chồng.
“Mẹ, cô nói con không chuẩn bị đồ ăn sáng cho người lớn là không biết phép tắc.”
Cô chồng thấy tôi khóc lóc thảm thiết thì kinh ngạc lắm, bà ta sững sờ đứng nguyên tại chỗ, phải mấy giây sau mới phản ứng được.
“Em chỉ đang rèn phép tắc cho con bé thôi. Làm con dâu của nhà họ Thẩm mà không có quy củ thì sao được ạ?”
“Muốn lập quy củ đúng không? Để tôi cho cô xem quy củ của nhà họ Thẩm.”
Mẹ chồng tôi nói một câu đầy ẩn ý rồi đi gõ cửa phòng của mọi người, vừa gõ vừa nói lớn, “Mau dậy đi, đừng ngủ nữa. Tỉnh dậy rồi ra ngoài phòng khách hết cho tôi.”
Mẹ chồng tôi gây ra tiếng động quá lớn nên chỉ một lúc thôi mà tất cả mọi người đều bị đánh thức.
Ai nấy cũng ngồi trên ghế sofa dụi mắt. Ngay cả con chó mà mẹ chồng tôi nuôi cũng ngây ngốc nằm bên cạnh dựng tai nghe chuyện.
Ba chồng tôi khó chịu mắng mỏ: “Làm gì vậy hả? Tối qua tôi khó ngủ lắm đấy.”
“Anh à, em bảo Mạnh Nghiên dậy làm bữa sáng cho anh, nào ngờ vợ anh không những không cảm kích mà còn đánh thức mọi người luôn đó.”
“Em gái ông đòi lập quy củ cho Nghiên Nghiên, sao tôi nhịn được chứ?”
Ba chồng giận dữ chất vấn cô chồng, “Nhà chúng tôi, khi nào thì đến lượt cô lập quy củ hả?”
“Anh à, sao anh không hiểu tấm lòng của em vậy? Em chỉ muốn tốt cho nhà họ Thẩm thôi mà.”
“Để tôi cho cô hay quy củ của nhà họ Thẩm, đó chính là, Nghiên Nghiên không ngủ thì tất cả mọi người cũng đừng mong được ngủ.”
Cô chồng không ngờ ba chồng lại làm bà ta bẽ mặt như vậy, vừa định khóc lóc thì một giọng nói lạnh lẽo chợt vang lên, “Sao ở đây náo nhiệt vậy?”
Thẩm Thời vừa đi công tác ở nước ngoài về, anh lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người rồi tới trước mặt tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và hỏi: “Sao em lại khóc? Ai bắt nạt em?”
Tôi bĩu môi, nước mắt đua nhau rơi xuống, “Không có ai bắt nạt đâu ạ. Cô đang dạy em quy củ trong nhà thôi, mà em ngốc quá nên học sao cũng không được.”
Thẩm Thời đau lòng lau đi nước mắt cho tôi, sau đó tặng cho cô chồng một ánh mắt sắc lẹm.
“Lúc nào thì đến lượt cô dạy quy củ cho Nghiên Nghiên nhà tôi vậy?”
Cô chồng bị ánh mắt như muốn giết người của Thẩm Thời dọa sợ, dáng vẻ kiêu ngạo ban nãy lập tức ỉu xìu.
“Anh Thời, anh hiểu lầm rồi, cô chỉ có lòng tốt thôi mà, do chị Nghiên hiểu sai ý cô thôi.” Diêu Thục Đồng đứng cạnh cô chồng vội vàng hòa giải.
Cô ả là cháu họ hàng xa của cô chồng, nghe nói học chuyên ngành điều dưỡng.
Cô chồng đã lớn tuổi nên cô ả xin đến đây chăm sóc, lúc nào cũng kè kè bên cạnh bà ta.
“Có hiểu sai hay không thì tự biết. Nghiên Nghiên, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi.”
“Vâng ạ.”
Tôi để Thẩm Thời dắt tay mình, nhưng cô chồng không vui, bà ta chạy đến tách chúng tôi ra.
“A Thời, cháu vừa trở lại nên mệt lắm nhỉ? Trời sắp sáng rồi, đừng để Mạnh Nghiên quấy rầy cháu nghỉ ngơi. Thục Đồng, nhanh dọn dẹp một phòng khách để thằng bé nghỉ cho khỏe.”
Thẩm Thời nhếch môi, giọng nói lạnh đến thấu xương, “Cô, cháu và Nghiên Nghiên còn đang trong giai đoạn tân hôn mà cô đã bắt chúng cháu ở riêng, lẽ nào đây cũng là quy củ trong nhà sao?”
“Ơ, cô chỉ muốn tốt cho cháu thôi mà?”