PHIÊN NGOẠI

Đêm 30, ba mẹ hai nhà cùng tụ tập ăn bữa cơm tất niên.

Trên bàn ăn, Thẩm Thời nở nụ cười vô cùng hành phúc tuyên bố với mọi người: “Con xin thông báo một tin vui với ba mẹ, con sắp làm ba rồi.”

Mẹ chồng tôi cười cảnh cáo Thẩm Thời: “Sau này con phải đối tốt với Nghiên Nghiên gấp bội đó.”

Ba chồng tôi không kìm được mà cười mãi, “Bạn tôi cứ khoe cháu của ông ấy suốt ngày, bây giờ đến lúc tôi nở mày nở mặt rồi.”

Tôi phát hiện cuốn sổ chứng nhận quyền sử dụng đất mới tinh trong ngăn kéo, địa chỉ là căn nhà cũ ở quê.

“A Thời, anh mua lại nhà ở quê rồi hả anh?”

“Đó là nơi mẹ anh đã ở khi bà còn sống, anh không nỡ để nó rơi vào tay kẻ khác.”

Đột nhiên điện thoại di động của Thẩm Thời thông báo có tin nhắn mới, là tin nhắn từ Diêu Thục Đồng.

“Anh Thời, cảm ơn anh nhiều, em đã nhận được tiền rồi. Sau khi trả nợ cho ba, em còn dư lại không ít ạ. Nhiều năm như vậy, cuối cùng em cũng trả hết số nợ cờ bạc của ông ta rồi, sau này em sẽ sống cho chính mình. Em đã tìm được công việc mới, đãi ngộ tốt lắm. Nghe nói chị Nghiên mang thai rồi, chúc mừng hai người nhé, chúc anh chị hạnh phúc mỹ mãn!”

Thẩm Thời tắm xong, vừa bước ra đã thấy tôi cầm điện thoại di động của anh, trên màn hình chính là đoạn tin nhắn do Diêu Thục Đồng gửi tới.

“Nghiên Nghiên, em nghe anh giải thích, anh với cô ấy trong sạch.”

Tôi không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào chồng mình.

“Diêu Thục Đồng kể với anh rằng cô chúng ta thường xuyên hành hạ cô ấy, cho nên cô ấy muốn báo thù, anh cũng tương kế tựu kế, bắt tay với cô ấy.”

Tôi vẫn im lặng, Thẩm Thời tiếp tục giải thích: “Trước kia ba của Diêu Thục Đồng là kẻ đam mê cờ bạc, nhờ vậy cô ấy có quen một vài tay anh chị trong giới, thế là cô ấy đưa Chu Hằng sa vào con đường đó. Hơn nữa cô ấy còn ngon ngọt dụ dỗ Chu Hằng, tên ngốc kia dễ mắc câu lắm. Anh đã đồng ý sau khi chuyện này thành công thì sẽ đưa cho cô ấy một khoản tiền.”

“Còn gì nữa không?”

“Thật sự không có gì nữa, Nghiên Nghiên, trừ chuyện này ra thì bọn anh chưa từng nói đến chuyện gì khác, em phải tin anh.”

“Anh biết vì sao em lại giận không? Em giận bởi vì ngay cả Diêu Thục Đồng cũng biết kế hoạch của anh, nhưng em thì không.”

Thẩm Thời ôm tôi, vùi mặt vào cổ tôi và dịu dàng an ủi: “Chuyện này phức tạp quá nên anh không muốn em dính vào, tránh làm em đau đầu. Anh chỉ muốn em sống trong vui vẻ, không buồn không lo là được.”

Cũng may tôi là người rất thích lời ngon tiếng ngọt nên mới bỏ qua cho anh, tuy nhiên tôi vẫn còn một vấn đề muốn hỏi. “Anh có hối hận vì đã làm như thế với nhà cô không?”

Thẩm Thời ngước lên nhìn vào nơi xa, suy nghĩ như chìm vào dòng ký ức.

“Lúc mẹ vừa sinh anh ra, nếu không phải cô cứ gây khó dễ, dày vò mẹ hết lần này tới lần khác thì sao mẹ sẽ đổ bệnh, rồi rời khỏi nhân thế khi còn trẻ như vậy chứ?”

“Không được, em vẫn còn giận đây này.”

“Cục cưng của anh, phải làm sao thì em mới hết giận đây?”

“Em muốn xem tấm ảnh anh giả gái mặc vớ ren màu đen quyến rũ Chu Hằng.”

“Anh xóa từ lâu rồi.”

Tôi lấy một đôi vớ từ trong tủ quần áo ra, sau đó cười xấu xa ném nó cho Thẩm Thời.

“Thế thì anh mặc lại lần nữa đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play