“Cô tự quan tâm bản thân là được rồi.” Thẩm Thời bực tức kéo tôi về phòng rồi đóng sầm cửa lại.

Trong phòng chỉ còn mỗi tôi và anh, anh vội vàng tranh công với tôi: “Vợ ơi, vừa rồi màn thể hiện của anh thế nào?”

Sắc mặt tôi lập tức thay đổi, tôi tức giận hất tay anh ra. “Anh còn nói được hả? Anh xem, mắt Diêu Thục Đồng kia sắp dán chặt lên người anh rồi đó.”

“Oan cho anh quá, anh còn chả thèm liếc cô ta lấy một lần.”

“Anh làm sao thì làm, cô mà còn răn đe quy củ lần nữa thì em chẳng chịu nổi đâu.”

“Vợ à, em không cần thử anh, anh thuộc làu làu bài ‘phẩm hạnh đàn ông’ rồi mà.”

Tôi lườm Thẩm Thời rồi đạp anh một phát.

“Được rồi, anh không ngủ cả đêm rồi, nhanh nghỉ ngơi chút đi.”

“Anh muốn ôm ôm hôn hôn vợ anh cơ.” Thẩm Thời duỗi tay kéo tôi vào trong chăn.

Vốn dĩ tôi cũng chưa nghỉ được bao nhiêu nên vẫn còn buồn ngủ lắm, thế là tôi ngủ một mạch cho tới chiều.

Thẩm Thời nhận láy chén canh rồi đưa tới trước mặt tôi.

“Nghiên Nghiên, tối hôm qua em thức khuya, bây giờ chắc khó chịu lắm, em ăn chén canh này đi, ngoan.”

Tôi vừa mới ngửi thử thì mùi thuốc đông y đã xộc thẳng vào mũi, thế là tôi không nhịn được mà che miệng nôn khan.

“Mùi khó ngửi quá.”

Thẩm Thời vội nhét lại chén canh vào tay Diêu Thục Đồng, nhưng chẳng biết vì sao mà chén canh ấy lại rơi xuống đất, mảnh sứ vỡ đầy đất.

“Mấy thứ ghê tởm này. Nghiên Nghiên, em mau uống hớp nước đi.”

Thẩm Thời dịu dàng giúp tôi uống nước, còn nhẹ nhàng vỗ lưng cho tôi nữa.

Diêu Thục Đồng luống cuống tay chân đứng ở một bên, tuy khó chịu uất ức lắm nhưng cô ả nào dám thể hiện ra mặt, chỉ đành tức giận nắm chặt lấy tạp dề mà thôi.

Cô chồng nghe thấy tiếng động nên chạy tới phòng bếp tham gia náo nhiệt.

Lúc trông thấy đám hỗn độn dưới đất và cô ả Diêu Thục Đồng đang tủi thân đứng đó với đôi mắt ửng hồng, cô chồng cũng hiểu được bảy tám phần rồi.

“Canh bổ như vậy, sao lại quăng xuống đất hả? Thục Đồng đã vất vả hầm canh suốt bốn tiếng đó.”

Diêu Thục Đồng như nhìn thấy người thân, vội vàng nhào vào lòng cô chồng rồi khóc rống lên.

“Cô ơi, chị Nghiên nói canh cháu nấu tởm quá, nhưng cháu chỉ muốn tốt cho anh Thời thôi mà.”

Nói xong, ả nhân lúc mọi người không chú ý mà nhìn tôi với ánh mắt đắc ý.

Tôi giật giật môi, không tệ, chậc chậc chậc, quả nhiên kỹ thuật “pha trà” của Diêu Thục Đồng… rất hợp làm đối thủ của tôi.

Cô chồng đau lòng an ủi ả, sự bất mãn với tôi cũng sâu thêm mấy phần.

“Mạnh Nghiên, lần này cháu sai rồi. Cháu không quan tâm sức khỏe của A Thời thì thôi, Thục Đồng vất vả hầm canh cho nó, cháu không cảm kích mà còn ném thuốc xuống đất, đạo lý gì đây?”

“Cô, là cháu ném đi đấy, vị gay mũi quá nên Nghiên Nghiên khó chịu.”

“A Thời, cháu che chở cho Mạnh Nghiên quá rồi, như vậy sẽ khiến nó chẳng tôn trọng người lớn trong nhà đâu.”

Thẩm Thời nhíu mày, giọng điệu vô cùng khinh thường, “Người lớn? Ba mẹ của cháu, cũng chính là ba mẹ chồng của cô ấy còn chưa nói cô ấy như vậy, cô đây là muốn nhúng tay vào chuyện nhà cháu à?”

“A Thời, nếu mẹ ruột của cháu còn sống, chị ấy sẽ chấp nhận đứa con dâu kiêu ngạo, ương ngạnh như vậy sao?”

Sắc mặt Thẩm Thời lập tức trầm xuống, tôi vội nắm lấy tay anh rồi nhéo thật mạnh.

Mẹ ruột của Thẩm Thời đã qua đời khi anh còn rất nhỏ. Mẹ chồng tôi là vợ sau của ba anh. Để có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc Thẩm Thời, bà ấy đã quyết định không sinh con mà xem anh như con ruột của mình. Tuy hai mẹ con không có máu mủ, nhưng tình cảm lại vô cùng sâu đậm.

Song, người mẹ ruột thịt kia vẫn luôn là điều cầm kỵ trong lòng Thẩm Thời.

“Người tôi yêu thì nhất định mẹ tôi cũng sẽ thích. Ngược lại là cô đó, đi tới đâu cũng khiến người ta chán ghét.”

Cô chồng thấy Thẩm Thời châm chọc mình trước mặt mọi người, khiến mình mất mặt thì ngồi phịch xuống đất kêu trời than đất, lăn qua lăn lại không ngừng.

“Ông trời ơi, đứa cháu duy nhất của tôi nói tôi như vậy đấy, tôi biết giấu mặt mũi vào đâu đây ông ơi?”

Diêu Thục Đồng cũng ngồi xổm xuống, ả chẳng thèm lau nước mắt trên mặt mà ra vẻ tận tâm khuyên lơn cô chồng.

Hai cô cháu nhà đấy khóc lóc nỉ non cứ như oan ức lắm vậy.

“Cháu ruột của tôi cưới vợ rồi nên không thèm quan tâm bà cô này nữa, nó quên từ nhỏ đến lớn tôi đã tự tay chăm sóc nó thế nào, lúc nào cũng sợ nó tủi thân. Vậy mà nó quên sạch rồi.”

Thẩm Thời đá mảnh sứ vỡ dưới đất, đứng trên cao nhìn xuống hai người bọn họ.

“Cô, từ nhỏ cháu đã thấy cô dùng chiêu này rồi, nhiều năm như vậy, cô không chán nhưng cháu nhìn phát ngán rồi.”

Thẩm Thời nắm lấy tay tôi, định rời khỏi nơi ồn ào này. Nhưng cô chồng nào chịu bỏ qua dễ dàng đến thế? Bà ta nằm co quắp trên đất, khóc lóc thảm thiết.

“Sắp đến Tết rồi, khóc cái gì mà khóc?”

Giọng nói mạnh mẽ xen lẫn tức giận của ba chồng truyền tới, cô chồng lập tức đứng hình.

Diêu Thục Đồng vốn đang giả khóc, nghe ba tôi nói thế bèn ngăn nước mắt lại ngay.

Trái lại, cô chồng khóc dữ dội quá nên chẳng ngừng kịp, đã thế còn không dám phát ra tiếng động nên bà ta đành hít sâu vào mấy lượt để bình phục tâm tình.

Mẹ chồng tôi ghét nhất là bầu không khí trong nhà ngột ngạt như thế này, thấy tình hình rối loạn, bà nhíu mày hỏi, “Mấy người đang làm gì ở đây?”

“Cô thích diễn quá nên đang diễn kịch đó mẹ.” Thẩm Thời đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play